Chương 8: Hay cho một tên lưu manh giả danh trí thức
-
Bảo Bối Giá Trên Trời
- Bán Thành Phàm Tuyết
- 1172 chữ
- 2022-02-04 07:24:17
Cô đã nghĩ thông suốt.
Ra nước ngoài có lẽ là hướng đi có lợi nhất với cô.
Rời khỏi Bái Kinh, ít nhất cô có thể né tránh những hành vi bạo lực của Hứa Tấn Sơn cùng sự hãm hại đến từ mẹ con Tô Nhuỵ và Hứa Tâm Nhu.
Mới đi ra khỏi nhà họ Hứa, Hứa Hi Ngôn đã nhận được điện thoại của Sở Vũ Hách. Đối phương muốn hẹn cô gặp mặt.
Hứa Hi Ngôn cười nhạt, chắc là hắn ta gấp gáp muốn phủi sạch quan hệ với cô đây!
Trong tiệm cà phê, Hứa Hi Ngôn thấy một người đàn ông mặc bộ âu phục phẳng phiu, không ai khác chính là Sở Vũ Hách.
Trước kia, khi nhìn khuôn mặt đẹp trai nhã nhặn của hắn ta, cô luôn cảm thấy hắn ta là người đàn ông đẹp nhất trên thế gian. Nhưng hôm nay, khi trông thấy khuôn mặt dối trá này, trong lòng Hứa Hi Ngôn chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Hay cho một tên lưu manh giả danh trí thức.
Hắn âm thầm cấu kết với Hứa Tâm Nhu sau lưng cô, ấy vậy mà vẫn giả bộ như thể rất nặng tình với cô, đến nỗi không thể tách rời.
Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
Hứa Hi Ngôn ngồi xuống trước mặt hắn ta, hỏi một câu thản nhiên.
Sở Vũ Hách làm bộ ôm đầu đau khổ, xót xa nói:
Ngôn Ngôn, anh biết hết tin tức rồi. Sao em lại làm chuyện đó sau lưng anh? Chẳng lẽ anh còn chưa đủ tốt với em sao?
Tốt! Tốt đến nỗi có thể tặng cô cho một lão già, chỉ để đổi lấy lợi ích của hắn ta và công ty.
Bây giờ, Hứa Hi Ngôn thật sự hối hận. Ban đầu, lúc hắn ta nói muốn mở công ty nhưng thiếu vốn, cô đã hào phóng đầu tư hết tài sản mà mẹ mình để lại cho hắn ta, ủng hộ hắn ta phát triển sự nghiệp.
Kết quả thì sao, Công ty Giải trí Tụ Tinh vừa mới khởi sắc, hắn ta đã vội vàng muốn đạp cô xuống.
Hoá ra hắn ta đồng ý qua lại với cô, chỉ là muốn lừa đi số tài sản mà mẹ cô để lại.
Số tiền kia, cô không thể đòi về được. Bởi vì khi cô cho hắn ta là thật lòng muốn giúp, cho nên không hề có giấy tờ ghi chép gì về khoản vay ấy cả.
Bây giờ Hứa Hi Ngôn chỉ có thể trách mình không nhìn rõ người mà thôi. Cô thở dài nói:
Phải làm gì đây? Chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không muốn vậy.
Em có biết em làm như vậy, thật sự khiến anh rất đau lòng, khiến anh rất thất vọng không. Nếu em không thể thật lòng với anh, như vậy chúng ta cũng không cần phải lãng phí thời gian của nhau nữa. Chúng ta chia tay đi, Ngôn Ngôn.
Sở Vũ Hách nói ra câu chia tay này rất đúng lúc. Nếu theo đúng kịch bản, tiếp theo Hứa Hi Ngôn chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết, ôm bắp đùi của hắn ta, khóc lóc cầu xin hắn ta đừng chia tay mình.
Thế nhưng bất ngờ là mọi việc lại hoàn toàn ngược lại. Hứa Hi Ngôn không những không có chút gì gọi là đau khổ, mà ngược lại, cô còn nở một nụ cười vô cùng rực rỡ:
Được thôi! Vậy thì chia tay đi! Nhớ gửi phí chia tay vào trong tài khoản của tôi! Năm trăm ngàn, một đồng cũng không được thiếu.
Sở Vũ Hách:
...
Hứa Hi Ngôn đứng lên, đập một tờ giấy ghi số thẻ ngân hàng xuống trước mặt hắn ta, sau đó bước từng bước tao nhã ra khỏi tiệm cà phê, không có đến nửa phần lưu luyến.
Tính ra năm trăm ngàn vẫn còn ít, nếu như ngay cả năm trăm ngàn hắn ta cũng không trả nổi, vậy đừng trách cô sau này đoạt lại Tụ Tinh, cả vốn lẫn lời.
Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô, Sở Vũ Hách mãi vẫn chưa thể hoàn hồn lại. Là ai đã sửa đổi tình tiết của kịch bản vốn được định trước này?
Tại sao hắn ta lại có cảm giác như vụt khỏi tầm tay thế?
Hứa Hi Ngôn, hình như cô ta không còn giống trước kia nữa?
Vì để chuẩn bị cho phí đi đường, học phí và phí sinh hoạt khi ở nước ngoài, Hứa Hi Ngôn đã đem cầm cây đàn violin mà mẹ để lại với giá một trăm ngàn tệ.
Cô nghĩ, chờ cô từ nước ngoài quay lại, sẽ tới chuộc cây đàn này về.
Trước khi đi, cô còn đến thăm ông ngoại mình. Ông rất đau lòng cho cảnh ngộ cô gặp phải ở nhà họ Hứa, cũng ủng hộ cô xuất ngoại. Ông đã liên hệ với Cảnh Chiến Nam - người cậu làm thủ lĩnh lính đánh thuê JS ở nước E, sắp xếp ổn thoả cho cô.
Một tuần sau, chuyến bay cất cánh. Lúc này, Hứa Hi Ngôn đã chuẩn bị bay khỏi Bái Kinh. Khi sắp bước vào cửa an ninh, cô quay đầu nhìn sau lưng mình một cái.
Dòng người qua lại tấp nập, nhưng không một ai tới để tiễn biệt cô. Cô đi rất lặng lẽ, ngay cả người bạn thân nhất cũng không thông báo.
Tạm Biệt, Bái Kinh, tôi sẽ còn trở lại.
Chờ ngày cô quay về đây, cô sẽ đòi lại công bằng cho người mẹ đã mất, cũng nhất định phơi bày chân tướng cái chết của bà cho cả thế giới được biết.
Những giày vò cùng uất ức mà nhà họ Hứa đã mang tới cho cô trong hơn mười năm qua, những gì bọn họ nợ cô, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ đòi lại.
…
Cùng lúc đó, trong phòng Tổng Giám đốc của Công ty Giải trí Vân Hải.
Người đàn ông nhíu chặt mày chăm chú xử lý xong công việc, bèn ngẩng đầu ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Trong đầu anh bất giác nhớ tới cô gái vô cùng lớn mật đó, ngủ với anh rồi còn vứt cho anh hẳn năm trăm tệ.
Hoắc Vân Thâm vẫn luôn hy vọng được gặp lại cô, chờ cô chủ động gọi điện thoại cho mình. Anh cho rằng, sau khi xảy ra vụ bê bối đó, cô nhất định sẽ đến tìm anh để giải quyết vấn đề.
Nhưng sự thật thì sao, cô chưa từng gọi cho anh một lần nào.
Hoắc Vân Thâm thật sự không thể nhẫn nại được nữa, liền bảo trợ lý Dịch Tiêu đi tìm hiểu tình hình gần đây của cô. Kết quả, anh lại nghe được tin hôm nay cô xuất ngoại.
Lúc biết được tin tức này, Hoắc Vân Thâm lập tức lái xe, chạy tới sân bay nhanh như chớp.
Nhưng mà thế sự khó lường, trên đường đi tới sân bay, anh đã gặp phải tai nạn giao thông...