Chương 166: Trời lạnh
-
Bạo Chúa (Viết Lại)
- abcxyz
- 1932 chữ
- 2019-07-27 01:54:52
Chiếc xe được họ gửi lại ở một căn nhà trọ nổi tiếng nhất trấn. Trái với việc bàn luận ban đầu, Gatrix chẳng yêu cầu ràng buộc gì với chiếc xe này cả. Hắn chỉ đóng tiền gửi trong hai trăm ngày, và nếu như bọn họ không trở về sau ngày thứ hai trăm kể từ hôm gửi, thì chủ nhà trọ muốn làm gì với chiếc xe thì làm.
- Anh không sợ bọn họ đụng vào xe của chúng ta sao?
- Đây là tư duy ngược phải không?!
Cyrax hơi ngập ngừng đưa ra câu trả lời. Gatrix gật đầu khích lệ, đưa tay ra hiệu cho Cyrax nói tiếp.
- Cái này là một nghịch lý của con người, đó là càng cấm đoán thì chúng ta lại càng có xu hướng phản kháng lại nó. Giả như Gatrix nói tuyệt đối không được sờ vào chiếc xe này, thì nó sẽ khiến cho những người trông coi tò mò không thôi! Họ muốn nhìn một tí, và thế là cả hai bên cùng thiệt!
- Chúng ta có thể đe dọa họ mà? Ví dụ như dùng phép thuật chẳng hạn?
- Vậy thì lại càng tệ hơn! Họ sẽ nghĩ trong chiếc xe chúng ta có một vật báu vô giá, và mời tới những pháp sư cao tay để phá giải trận pháp trên cửa xe.
Gatrix vỗ tay.
- Nói rất đúng Cyrax! Cốt lõi ở đây là chúng ta không làm cho vật của mình trở nên nổi bật hơn, mà khiến nó càng đại chúng hóa càng tốt. Em có nhớ hình dạng của những ngọn cỏ chúng ta vừa đi qua không?
Vera cứng họng, không biết trả lời làm sao. Lúc này cả ba đã nai nịt gọn gàng, hành lý khoác trên lưng, cùng với đồ đạc chất kín trong nhẫn không gian. Bọn họ đang rảo bước trên một con đường mòn hướng về phương Bắc xa xôi mờ mịt.
- Thế nhưng chắc chắn em nhớ bông hoa đỏ thắm mọc nổi bật đúng không?
Gatrix chỉ lên bông hoa mà Vera đang cài trên tai. Khi đang đi, chợt cô nàng thấy ven đường có đóa hoa này đẹp quá, nên đã hái nó.
- Nếu như anh không nói gì tới chiếc xe của chúng ta, mà cứ gửi nó một cách bình thường như bao đấu sĩ khác, thì trong mắt của người trông, đó cũng chỉ là một chiếc bình thường như bao chiếc khác. Hơn nữa với uy hiếp từ Hiệp hội, và anh cũng đã thống nhất điều khoản rất rõ ràng, vậy nên trước khi hai trăm ngày trôi qua, họ sẽ không quan tâm xe của chúng ta đâu.
- Giả như... họ tình cờ mở xe chúng ta ra thì sao?
- Thế thì đó là một rủi ro mà tất cả chúng ta phải gánh chịu!
Gatrix nhún vai. Người tính đâu thể nào bằng trời tính đúng không? Gatrix khẽ liếc mắt lên trên trời.
Như đã nói từ trước, những ngôi làng trên Avalon là thứ không bền. Nó hoàn toàn có thể mọc lên khi một đội người di cư quyết định dừng lại, và cũng có thể biến mất vì rất nhiều lí do.
Đội Tự Do, dựa theo chiếc bản đồ của Hiệp hội, tìm tới những ngôi làng trên lộ trình vạch sẵn của họ. Ngôi làng đầu tiên thì không có quá nhiều vấn đề, nhưng với hai ngôi làng kế tiếp thì lại là chuyện khác!
Gatrix quỳ xuống, đặt tay lên nền đất đen thui.
- Đó hẳn là một vụ thảm sát! Máu ngấm tới đen cả mặt đất như này mà.
- Độ khoảng vài chục ngày trước thì phải!
Gatrix nhìn đống đổ nát giờ đã nguội lạnh hơi người, cầm tấm bản đồ lên đánh một dấu x.
- Lại thêm một ngôi làng nữa bị xóa sổ! Đi tiếp thôi mọi người!
Vera mím môi, quay đầu bước đi. Phía sau cô, Gatrix và Cyrax nhìn nhau, lắc đầu.
Trái với dự đoán của Gatrix, không hiểu sao càng đi về gần Shazam, không khí càng trở lạnh. Thời tiết chuyển biến vô cùng nhẹ nhàng, nhiệt độ giảm rất chậm.
Thế nên với hai kẻ có thân thể mạnh mẽ, và một kẻ mặc áo choàng điều hòa nhiệt độ, thì phải tới ngày thứ ba mươi, tức là khi chỉ còn cách Shazam mười ngày, họ mới nhận ra được nhiệt độ đã giảm xuống đáng kể. Cơ thể họ đã làm quen với nhiệt độ mới, cho nên dù là Gatrix cũng chẳng thể nào phát hiện ra được có điều gì lạ.
Người nhận ra được nhiệt độ có sự bất thường là Cyrax - bởi anh ta người duy nhất có thể coi là "bình thường" trong cái tổ hợp này. Vera mang theo một nửa dòng máu Địa Ngục, lại là pháp sư hệ lửa, thế nên nhiệt độ lạnh kiểu này không có bất cứ ảnh hưởng nào với cô.
Còn Gatrix thì luôn ẩn mình dưới chiếc áo choàng ấm áp của hắn, thì làm sao thấy được tiết trời đã thay đổi.
Nghe thấy Cyrax cảnh báo, Gatrix vội vàng tháo chiếc mũ trùm ra. Hơi lạnh ập tới, khiến hắn không khỏi nhăn mày sun da lại. Hơi nước trong không khí còn rất nhiều, bằng chứng là việc Gatrix có thể dễ dàng nhìn thấy khói trắng phả ra từ mũi và miệng của mình.
Hiện tượng "phun khói trắng" này thường được lầm tưởng là do trời quá lạnh. Thực chất hai hiện tượng này không liên quan mấy tới nhau, khi một hôm trời tĩnh lặng nhưng có thể lạnh tới tê cả óc, và một hôm trời không quá lạnh nhưng vẫn phun ra được sương. Điều này phụ thuộc vào lượng hơi nước trong không khí.
Không khí chỉ có thể chứa một lượng hơi nước nhất định. Khi độ ẩm quá cao, hơi nước thoát ra từ cơ thể sẽ không tan vào không khí, mà bị nhiệt độ làm lạnh thành những hạt sương li ti có màu trắng là như vậy. Nó vẫn chứng minh quan điểm không khí gần đầm lầy Shazam có thể rất nồm ẩm, do hơi nước trong không khí cực lớn.
Chỉ có một điều khiến cho sự nồm ẩm ấy không diễn ra, là bởi nhiệt độ không thỏa mãn. Thay vì nhiệt độ đạt tới đủ cao để lượng hơi nước trong không khí chạm ngưỡng gây khó chịu cho con người, thì giờ nó lại quá thấp! Nhiệt độ thấp làm giảm khả năng hút nước của không khí, gây nên cảm giác lạnh khô, phun ra sương khói cũng bởi vậy. Rốt cuộc là thứ gì đã tạo nên hiện tượng này cơ chứ?
- Em nghĩ có lẽ nguyên nhân của hiện tượng thời tiết bất thường có liên quan tới Tòa thành cổ nọ!
Vera khẳng định một cách chắc nịch dù không hề có bất cứ bằng chứng logic nào.
- Chẳng lẽ có ai hùng mạnh tới mức thay đổi được cả thời tiết sao?
Cyrax lập tức phản bác.
- Thực tế thì có đấy Cyrax! Chỉ cần một pháp sư có chuẩn bị đủ lâu để tạo nên cấm chú là được mà. Nói chung ở cấp độ phàm nhân thì vẫn có cách để gây ra hiện tượng kiểu như này. Chúng ta còn quá thiếu dữ kiện để có thể kết luận được điều gì...
- Cẩn thận!
Đột nhiên Cyrax quát to! Nghe vậy, Gatrix lập tức triệu hồi ra cây gậy phép trong nhẫn không gian, thả xuống mặt đất. Cầm một tay thì hắn cầm không nổi!
Từ phía sau một ngọn đồi, có khoảng chục kẻ cưỡi ngựa xuất hiện, gươm giáo lăm lăm trong tay. Chúng cười khả ố, thúc ngựa chạy hùng hục xuống đồi, hướng thẳng về phía cả đội.
- Chúng ta gặp cướp rồi. Anh đang tự hỏi sao không thấy có một toán cướp nào lởn vởn gần đây, hay do chúng ta gặp may. Giờ thì hiển nhiên là do chúng ta gặp may rồi!
Gatrix bình thản nhận xét, thậm chí còn có thể cợt nhả với Cyrax và Vera khi lũ cướp đã ở rất gần cả hội. Với tốc độ của bọn họ, thì việc bỏ trốn khỏi đám cướp đang cưỡi ngựa này là bất khả thi!
Có tổng cộng mười một kẻ, tất cả đều là đấu sĩ cấp thấp. Bọn chúng cho ngựa chạy vòng vòng xung quanh cả đội, buông ra những lời miệt thị.
- Ha ha ha, hôm nay lại bắt được dê béo rồi!
- Con bé kia trông nõn nà quá, chúng ta lại ngon ăn rồi!
- Hãy nhìn đống hành lý căng ních trên vai chúng kìa!
Rất hiển nhiên, mục tiêu của bọn chúng là đánh cướp, chứ không phải là thảm sát, thế nên chưa tên nào xông vào tấn công ba người cả. Đao kiếm không có mắt, nhỡ đâu chém loạn lên lại làm bị thương cô nàng xinh đẹp cao gầy kia thì phí lắm! Thế nhưng nói thì nói vậy, chứ khi cần, lũ cướp này cũng chẳng ngại tuốt đao giết hết tất cả đâu!
Toán cướp thắng ngựa dừng lại, gây nên những tràng hí dài cùng tiếng gõ móng lọc cọc khắp nơi. Một tên trông có vẻ như thủ lĩnh giơ đao về phía họ, quát lớn.
- Bỏ lại tất cả đồ đạc và đàn bà, bọn tao sẽ tha cho chúng mày một mạng!
Gatrix ngoái đầu nhìn Vera. Vẻ mặt cô lúc này đang rất căng thẳng, thậm chí còn có thể thấy những giọt mồ hôi lăn dài bên thái dương dù tiết trời đang cực kì lạnh. Hắn đưa tay, nắm lấy nắm tay đang siết chặt của Vera.
- Cyrax, anh nhờ cậu được chứ?
- Ồ vâ...
Cyrax gật đầu, đang định bước ra thì có một giọng lanh lảnh thốt lên!
- Không cần! Để em lo vụ này!
Vera hít một hơi thật sâu, giật tay khỏi bàn tay Gatrix. Hắn nhìn cô, hỏi lại.
- Em chắc chứ Vera? Có những chuyện, một khi chúng ta đã làm sẽ chẳng thể quay đầu lại được đâu?
- Bọn mày còn lèo nhèo gì nữa? Đừng để bọn tao đếm tới ba là máu chảy đó nha! Một!
Vera nhắm mắt, nói với Gatrix.
- Đưa em tay gấu!
- Em biết mình đang làm gì không?
- Đưa em, tay gấu!
- Hai!
Tên cướp quát lớn. Đám đàn em xung quanh hắn cũng chĩa vũ khí soàn soạt về đội Tự Do. Gatrix mím môi, lấy ra hai chiếc tay gấu, đặt vào lòng bàn tay Vera.
- Anh hi vọng em sẽ không hối hận về quyết định này!
- Em sẽ, nhưng em cũng sẽ vượt qua nó!
Vera mở mắt, trả lời chắc nịch. Trong mắt cô bây giờ không còn sự bối rối lo âu nữa, mà chỉ có một vẻ cuồng nhiệt kỳ lạ. Cô bước lên trước, vừa nói vừa xỏ tay gấu vào những đầu ngón tay thon dài.
- Các vị cướp thân mến! Chúng ta rất mạnh, cho nên phiền mấy vị lùi lại được không?
Lũ cướp nhìn nhau cười phá lên.
- Con này điên mẹ nó rồi chúng mày ơi!
- Ha ha ha, nó còn không có đấu khí, mà đòi đấu với tất cả chúng ta sao?
- Cô em, nghe lời anh, cứ nằm yên hưởng thụ đi, chống cự làm gì cho bụng nó bự!
Vera thở dài. Cô đã đưa ra cảnh báo rồi, song dường như chẳng có tên cướp nào chịu lắng nghe.