Chương 73: Số phận của loài Goblin


Hãy quay ngược câu chuyện lại về vài ngày trước đó. Nó diễn ra đâu đó ở giữa khoảng thời gian khi Gatrix kết thúc chuyến tham quan làng Targe của mình và khi hắn "gặp lại" một món nợ cũ của mình từ thời kỳ Johny để lại.

- Đây là con dê thứ sáu bị mất cắp rồi! Chúng ta không thể cứ tiếp tục khoanh tay đứng nhìn được nữa! Cần phải tìm ra thủ phạm và trừng trị chúng đích đáng!

Một người đàn ông, với bộ râu đỏ quạch cùng dáng người phương phi rống lớn, đập mạnh tay lên chiếc bàn gỗ làm rung hết mọi thứ.

- Ngồi xuống nào, Alex! Ta biết cậu bực mình vì cậu cũng bị mất một con dê, nhưng chuyện này không phải nói là có thể làm ngay được!

- Ý ngài là sao, thưa trưởng làng?

Ngồi ở vị trí chủ tọa là một ông già, trông khá hom hem, song ánh mắt vẫn sáng và sắc bén như ánh thép. Ông ta đưa mắt nhìn một lượt các thành viên trên bàn họp, rồi từ tốn mở miệng.

- Thực tế, phiền phức của chúng ta còn lớn hơn mọi người tưởng nhiều! Chiều hôm qua cháu của ta đã thấy tận mắt lũ Goblin lảng vảng ở gần khu vực chăn thả!

- Không thể nào!

- Vô lý!

- Thằng nhóc Xalon chắc đang đùa thôi đúng không?

Lão Afide giơ tay lên. Tất cả mọi người lập tức im lặng! Quyền lực của trưởng làng được xây dựng bởi trí tuệ và kinh nghiệm của người đó, nên một khi trưởng làng đã vận dụng quyền lực của mình, các thôn dân đều phải chấp hành. Đây là luật thép của những người sống ở khu vực hẻo lánh cách xa trung tâm này.

- Đúng, làm thế nào mà lũ Goblin có thể xuất hiện từ giữa không khí, khi ngọn đồi nằm ở vị trí cao nhất, còn địa hình hai bên thì trống trải tới tít một ngày đường mới có thể chạm mặt bìa rừng phải không? Vấn đề là, cháu của ta thấy chúng chui lên từ lòng đất!

- Ý ngài là, bọn Goblin đã tìm được một hệ thống hang động xuyên thẳng tới sau lưng chúng ta?

- Phải!

Afide gật gật nhẹ đầu. Bầu không khí nặng trịch bao trùm khắp căn phòng. Tiếng xấu về lũ Goblin đủ khiến đám đàn ông phải cảnh giác. Nếu như bọn họ không tìm ra cách giải quyết, một đêm nào đó từ ngọn đồi sẽ có hàng đàn Goblin tràn xuống, cướp bóc tài sản của họ, hãm hiếp phụ nữ của họ!

- Chúng ta phải làm sao bây giờ thưa trưởng làng?

Afide cau mày suy tư rất lâu. Khi tất cả mọi người dường như đã cạn hết kiên nhẫn, ông ta mới đứng dậy, lạnh lẽo trả lời.

- Chúng ta sẽ góp tiền mời "hắn"! Chỉ có hắn mới có thể giải quyết tận gốc chuyện này, mà không có quá nhiều thiệt hại về người và của!

- Hắn sao? Lão ta...

- Không có nhưng nhị gì cả! Một con sói, cho dù đã gãy hết nanh vuốt, vẫn cứ là sói! Còn chúng ta dù có vũ trang bản thân đến đâu cũng chỉ là cừu thôi!

...

Âm thanh quen thuộc đó khiến nàng sững người một chút! Giống như đã từng rất lâu rồi, có một người đã gọi nàng như thế! Anh ta có nụ cười thân thiện và ấm áp như ánh mặt trời.

Johny! Johny Ouro!

Những kí ức ùa về, như một cơn lũ ùa khắp trí óc nàng. Nàng nhớ ra mình là ai... chính xác hơn thì đã từng là ai! Nàng ngây thơ, nàng đau đớn, và nàng bị hắn phản bội!

Johny!

Nàng nghĩ tới lúc anh ta ngon ngọt dụ dỗ nàng, dạy nàng những kiến thức chỉ để gia tăng giá trị của nàng, rồi bán phứt nàng đi như một con búp bê vô hồn! Johny Ouro! Tôi hận anh!

Trực giác của nàng vang lên tru tréo, dùng một lý lẽ không thể giải thích bằng logic, khẳng định rằng sinh vật hình thù xanh lá xấu xí trước mặt nàng chính là kẻ nàng căm hận nhất!

- Johny Ouro!

Nàng gào to, trong mắt trào ra nước mắt. Nàng không rõ đó là nước mắt đau thương hay vui sướng nữa! Trong lòng nàng bây giờ rối bời như một mớ len bị hàng trăm ngàn con mèo vày vò!

Con Goblin cũng xạm mặt khi nghe nàng thốt ra cái tên cấm kỵ ấy. Nàng thậm chí còn không cần phải hỏi thêm, phản ứng đấy đã khẳng định rõ đó chính là kẻ nàng muốn tìm.

- Mel? Amelia? Nhưng... tại sao...

Johny lắp bắp, mắt trợn tròn không thể tin được!

- Ha ha, tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi Johny thân mến! Hôm nay tôi sẽ tự tay xé xác anh ra!

Nàng rống lên, vận dụng chút năng lượng tán loạn trong người, ép cho cơ thể mình hoạt động. Nàng bị thương quá nặng, nếu như chỉ vận động nhẹ nhàng thì không sao, song nàng muốn tóm lấy con quỷ xanh trước mắt! Mặc dù cưỡng chế vận động sẽ khiến nàng bị thương càng nặng, song chuyện đó không thành vấn đề! Nàng cần phải bắt được hắn! Nàng muốn hỏi hắn, tại sao lại bán đứng nàng! Nàng sẽ dùng những thủ đoạn tra tấn tàn khốc nhất, để hắn phải cầu xin nàng được chết!

...

Chết tiệt!

Gatrix bật ra câu đó ngay khi mình buột miệng nói ra cái tên mà hắn cũng không rõ tại sao hắn biết! Mà điều đó không quan trọng! Quan trọng là hắn cần phải chạy khỏi cô gái đang phát điên này đã!

- Tăng tốc! Da dày! Sức trâu!

Gatrix hét lớn, tự yểm lên bản thân một vài phép thuật sơ cấp. Ngay sau đó, hắn quay đầu bỏ chạy vào trong rừng, không quên tung vài quả cầu lửa nện thẳng vào những gốc cây hai bên. Chúng đổ rạp đi khi thân trụ bị cắt đứt, tạo thành một chướng ngại tự nhiên lên kẻ đang điên cuồng truy đuổi hắn. Lúc đầu hắn còn dám vừa chạy vừa ngoái đầu lại để xem tình hình, có điều khi thấy những gốc cây cổ thụ to phải vài Goblin vòng tay mới ôm xuể bị Amelia đấm bay lên không trung như hất một nhánh củi khô, Gatrix toát mồ hôi lạnh! Hư cấu vừa phải thôi chứ!

Thế là trong khu rừng xuất hiện một cuộc đuổi bắt cực kì khốc liệt! Người phía trước vận dụng tất cả khả năng của mình, tính toán con đường hợp lý nhất có thể, luồn lách qua các khe hẹp do cây cối tạo thành, không quên chế tạo các chướng ngại vật để làm chậm tốc độ kẻ truy đuổi. Còn Amelia, cô dùng sức mạnh của mình để chứng minh một định lý "Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều vô nghĩa!" Nếu như có ai đó đang bay trên cao nhìn xuống cánh rừng này, sẽ thấy một vệt vẽ lên trên bức tranh màu xanh sẫm thăm thẳm này, và nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy thực chất đó là vô số những thân cây đổ rạp trước sức mạnh của Nữ hoàng lòng đất.

- Ha ha chắc quý cô nhầm tôi với ai rồi! Tôi có biết thằng Johny nào đâu?

Gatrix thét lớn về phía sau, cố gắng trong vô vọng.

- Ha ha anh cũng vui tính quá! Thế sao anh trả lời tôi bằng ngôn ngữ Tòa Thành Trắng?

Amelia cũng cười to, dùng một thân cổ thụ quạt văng bức tường gỗ chắn trước mặt! Khỉ thật, tốc độ của cô ta rất nhanh, chẳng qua do bị giới hạn về địa hình nên Gatrix mới miễn cưỡng duy trì một khoảng cách an toàn được với Amelia mà thôi!

Gatrix liều lĩnh bẻ cua, tránh một khúc gỗ to gấp đôi người mình sượt qua mang tai, cốt để nhìn lại tình trạng của Amelia. Cô ta dường như đã bị thương từ trước đó, và trò đuổi bắt này khiến cô ta không hề dễ chịu chút nào. Gatrix thông qua gương mặt đỏ ửng dị dạng và máu ộc ra từ mũi của Amelia, kết hợp với khí tức do cô nàng tỏa ra để đánh giá. Rồi hắn lại cân nhắc lại thể lực của mình có thể duy trì trong bao lâu. Trong các phép sơ cấp, có một phép hồi phục cả thể lực, nhưng cái giá phải trả là tinh thần và tế bào của người đó sẽ bị rút ngắn lại, đặc biệt là khi lạm dụng thi triển nó liên tục. Cơ thể vốn không phải là một cỗ máy, cần phải có thời gian nghỉ ngơi và phục hồi, nếu như cưỡng ép nó hoạt động thì phải đánh đổi, và ở đây là tuổi thọ!

Mang theo tâm thế vò đã mẻ lại sứt cũng chẳng sao, Gatrix sử dụng phép thuật để hồi phục lại một ít thể lực. Dù sao hắn cũng chẳng sống được mấy năm, bớt chút cũng chẳng sao! Chỉ hi vọng Amelia không thể trụ lâu được thôi!

Qua khóe mắt, hắn thấy Amelia đưa tay đặt lên ngực. Từ lòng bàn tay cô tỏa ra một ánh sáng xanh lá dìu dịu. Màu sắc đỏ ửng dị dạng trên mặt Amelia lập tức biến bớt!

Gatrix thở dài. Cuộc đuổi bắt này sẽ lâu đây!

...

Đoàn người tìm tới căn nhà của Glenn. Cuộc ngã giá tiến hành rất nhanh chóng và thuận lợi, vì dù sao lão ta cũng nợ tiền rất nhiều! Các chủ nợ đồng ý bớt đi tiền nợ của lão, để đổi lại Glenn sẽ lãnh đạo cánh đàn ông lần theo thông đạo trong lòng đất, tìm tới hang ổ của Goblin và quét sạch bọn chúng. Về phần chiến lợi phẩm tìm được, Glenn có toàn quyền phân phối.

Vốn dĩ dân làng chỉ muốn tìm bình an, vậy nên những đề nghị này của lão ta cũng không có ai phản đối cả! Mà cũng bởi bọn họ đa phần là thôn dân hẻo lánh, không hiểu được giá trị của Goblin như cựu kị sĩ Glenn.

Các nữ Goblin theo tiêu chuẩn loài người thì chỉ khác một chút màu da thôi, chứ về cơ bản chẳng khác gì các thiếu nữ thông thường cả. Đã vậy chúng còn có rất nhiều "ưu điểm"! Đầu tiên, Goblin không thể thụ thai với loài người. Trong các quyển truyện cuộc đời kị sĩ thường mô tả Goblin bắt các cô gái trẻ về hãm hiếp sau đó để họ mang thai và đẻ ra Goblin non. Đó là bịa đặt! Bộ mã di truyền của Goblin và con người hoàn toàn khác nhau, không thể ghép cặp để tạo nên cá thể mới được! À mà khoan, ngẫm lại về các chủng tộc lai bò lổm ngổm khắp Avalon, thì thực ra việc lai tạp cũng không phải không có. Nhưng đại khái là Goblin với con người không thể tạo ra sản phẩm được! Các Goblin vốn rất đói, nên hợp lý nhất hẳn phải là các cô gái đó biến thành thức ăn trong dạ dày Goblin mới đúng! Nói ngắn gọn, giao phối với Goblin không ra hậu quả!

Kế tiếp, Goblin không phải là người! Nhắc lại, Goblin không phải con người, cho nên chúng không có "nhân quyền", và do đó, đạo đức luân thường luật pháp không áp dụng lên các sinh vật nhỏ bé da xanh này. Có nghĩa là nếu ai đó bắt được một Goblin, người đó muốn làm gì với nó cũng được, chẳng ai quan tâm! Điều đó dẫn tới sự nở rộ của thị trường nô lệ Goblin nữ, bởi bọn họ rất đông, nguồn cung dồi dào, mà lại rẻ nữa! Đã vậy Goblin nữ không chỉ ưa nhìn mà còn nhỏ nhắn, thơm lừng, giúp những kẻ bệnh hoạn biến thái thỏa mãn được giấc mơ dâm dục hoang đường nhất với lũ trẻ hàng xóm mà không sợ bị đưa lên giàn thiêu!

Và cuối cùng, Goblin không có trí tuệ, cho nên chúng không thể đứng ra "bào chữa" hay "kêu gọi lòng thương" cho bản thân. Tùy vào sự bệnh hoạn của người mua, chủ nô có thể cắt đứt gân tay gân chân và bẻ răng Goblin nữ để chúng không có cách nào gây hại cho chủ nhân, hoặc để nguyên cho người đó trải nghiệm cảm giác cưỡng bức mà không có bất kì mặc cảm tội lỗi nào! "Chỉ như chơi một con búp bê thôi!", trích lời một chủ nô Goblin có tiếng tăm.

Còn Goblin nam có giá trị gì không? Thật tiếc là không! Chúng quá ngu dốt để làm việc những việc đơn giản nhất, cho nên thường sẽ bị giết sạch mỗi khi có một đợt "cướp bóc" như thế này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bạo Chúa (Viết Lại).