Chương 88: Học, học nữa, học mãi
-
Bạo Chúa (Viết Lại)
- abcxyz
- 2233 chữ
- 2019-07-27 01:54:45
Vera gật đầu, thầm ghi nhớ những lời này vào trong lòng.
- Về đấu khí thì ta không có công pháp nào để dạy cô cả! Đấu khí là một phương pháp phát huy sức mạnh đặc thù của thế giới này, ta không dám áp dụng bất cứ phương pháp nào khác để phát huy nó, vì có thể sẽ có những hậu quả mà ta không thể ngờ được. Tuy nhiên phép thuật thì đơn giản hơn! Cô thử nhắm mắt lại, loại bỏ sạch tất cả suy nghĩ trong đầu xem.
Gatrix hướng dẫn Vera nằm lên trên chiếc nệm ngủ của hắn. Đồng thời hắn lại lầm rầm niệm chú, lần này là thực sự! Chỉ thấy xung quanh bọn họ, vô số những hình vẽ cổ quái hiện lên, kết thành từng vòng tròn bao lấy cả hai, như đom đóm mùa hạ, sáng rực cả một vùng lên.
- Nói cho ta, cô nhìn thấy gì!
Mồ hôi trên trán Vera tứa ra từng hột. Hành động này của Gatrix thực chất là cưỡng ép cho Vera thức tỉnh giác quan phép thuật, bằng cách triệu hồi một lượng lớn hạt phép thuật vào khu vực này. Đây là một cách khá đơn giản để giúp một người cảm nhận được các nguyên tố phép thuật, tuy nhiên sau này họ có đi xa hơn được không thì phụ thuộc rất nhiều vào thiên phú cũng như nỗ lực của họ.
- Tôi... tôi thấy màu đỏ, màu đen!
Vera cau mày, lắc đầu liên tục. Màu đỏ đại diện cho nguyên tố lửa, còn đen là bóng tối. Gatrix nghĩ thầm đôi chút, rồi hỏi tiếp.
- Màu nào nhiều hơn?
- ... màu đỏ!
Vera hét lớn! Cô bay lên không trung, mắt miệng mở to. Xung quanh cô, những nguyên tố lửa cháy rừng rực, nhảy múa vui mừng như muốn chúc phúc cho một pháp sư nữa vừa xuất hiện. Gatrix hơi ngạc nhiên đôi chút, bởi không phải pháp sư nào cũng có tư cách được nguyên tố chúc phúc! Chỉ có những người có thiên phú vô cùng cao mới có thể xuất hiện tình huống này. Hắn cũng không ngờ một con Succubus hắn tình cờ gặp thôi cũng có được tiềm năng phép thuật lớn đến như này.
Gatrix thở dài khe khẽ, ngắm nhìn những đốm sáng đỏ lượn tròn trong không trung, rồi dần dần kết thành hình một con chim khổng lồ. Con chim há mỏ, thổi một ngọn lửa vào người Vera - Gatrix không ngăn cản. Hắn biết Vera đang trải qua chuyện gì. Nếu như nguyên tố chúc phúc đánh dấu một thiên tài phép thuật trong tương lai, thì nguyên tố tẩy rửa hàm ý nếu Vera không gặp nạn, cô chắc chắn sẽ trở thành một đại pháp sư!
Và đặc biệt, nó còn có ý nghĩa thanh lọc! Một pháp sư chịu nguyên tố tẩy rửa sẽ không còn khả năng tu luyện bất cứ nguyên tố nào khác nữa, vì tiềm năng của họ đã bị chuyển đổi hoàn toàn thành nguyên tố tẩy rửa rồi! Bằng mắt thường Gatrix có thể thấy những hạt màu đen bị thổi ra khỏi người Vera, tan biến vào hư không.
Cuối cùng, khi không còn bất cứ một nguyên tố bóng tối nào trong người Vera, con chim lửa mới thỏa mãn dừng lại. Nó cất tiếng hót vang tràn đầy vui sướng, bay một vòng xung quanh Vera, rồi mờ dần đi. Quá trình tẩy rửa cuối cùng cũng kết thúc!
Gatrix nhanh tay đỡ lấy Vera trước khi cô ngã đập mặt xuống đất. Vera thều thào lên tiếng.
- Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra thế?
- Chúc mừng nhé nhóc con! Cô sắp trở thành đại pháp sư rồi đấy! Mà trước tiên cô phải nghỉ ngơi cái đã!
Gatrix đặt Vera nằm lại trên chiếc thảm. Nguyên tố tẩy rửa là một hình thức lột xác, chứ không thực sự là triệu hồi ra ngọn lửa gì, vậy nên tất cả đồ vật xung quanh cả hai không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi nhiệt độ cả!
Gatrix rót cho mình một cốc nước, từ tốn giải thích cho Vera cô đã trải qua chuyện gì.
- Nói như vậy thiên phú phép thuật của tôi vô cùng kinh khủng đúng không?
- Ừm! Cá nhân ta khuyên cô nên đi theo con đường phép thuật, để đỡ lãng phí tài năng của mình. Cô cũng có thể lựa chọn ma vũ song tu nếu muốn, tuy nhiên thứ nhất là ta không có công pháp, điều đó sẽ làm tốc độ luyện đấu khí của cô chậm đáng kể. Thứ hai là mỗi người đều bình đẳng với nhau về số thời gian, thế nên nếu cô dành thêm thời gian cho võ thuật thì cô sẽ phải bớt thời gian cho ma pháp, đó là lẽ hiển nhiên.
- Nếu vậy tôi sẽ tập trung phép thuật!
- Cũng được, tuy nhiên thỉnh thoảng ta sẽ dạy cô một số động tác để tránh cho cô bị áp sát lại vướng tay vướng chân không biết làm gì! Cho dù cô không có ý định tập võ, thì cơ thể cô vẫn có cường độ rất tốt, hoàn toàn có thể dùng để làm ngạc nhiên đối thủ nếu cần. Hiện tại cô cứ ngủ đi, mai chúng ta sẽ bắt đầu học cách niệm chú!
...
Vera đang lạc lối trong một không gian tràn ngập màu trắng. Giống như thể sương mù ở khắp nơi vậy, và bất kể Vera bay lên hay xuống, trái hay phải, cô cũng không thể tìm được lối ra. Thậm chí đến hiện tại, Vera còn không rõ cả phương hướng nữa luôn. Và điều tệ hại nhất là, cô không thể thoát khỏi không gian này.
Nỗi lo lắng bắt đầu gặm nhấm tâm trí cô, nhỏ từng giọt nơi chóp mũi và sống lưng. Vera hét to, như thể muốn đánh thức một thứ gì đó, nhưng tiếng của cô lọt thỏm vào vùng không gian trắng xóa này. Giờ thì Vera sợ lắm rồi! Cô liều mạng đâm đầu thẳng về một phương hướng, hi vọng có thể thay đổi được gì đó. Cô không muốn kẹt lại chỗ này thêm một phút nào nữa.
Bất chợt có một thứ gì đó nắm lấy cả người cô, kéo tuột ra khỏi vùng trắng, và khi Vera kịp định hình thì cô đã đặt chân lên một bãi cỏ xanh mượt với đủ các loài hoa dại đầy màu sắc. Khoảnh đất này rất nhỏ, và nằm lơ lửng trong vùng trắng. Chính giữa nó là một tòa tháp cao, nhưng thủng lỗ chỗ như thể vừa bị chiến tranh tàn phá vậy. Phía trước tòa tháp có một người đang đứng.
- Sự tò mò đó sẽ hại chết cô có ngày đó nhóc con!
Người đó quay đầu lại quở trách. Đó là một người đàn ông, rất trẻ, và thật đẹp trai, Vera thầm nghĩ! Thân hình cao lớn chắc nịch của anh ẩn giấu dưới lớp áo sơ mi và quần dài một cách tinh tế, song đó không phải là thứ Vera quan tâm. Cô ngạc nhiên há hốc mồm.
- Là anh đó sao?
- Hỏi thừa, không phải ta thì là ai! Cô không chui vào tâm trí ta thì chui vào thằng hàng xóm à?
Gatrix phẩy phẩy tay. Vera hơi ngượng ngùng, nhưng rồi cô mau chóng nhìn quanh.
- Tại sao thế giới tinh thần của anh... lạ thế?
Vera thận trọng tìm từ ngữ. Đây là lần đầu cô thấy một thế giới trống rỗng như thế này. Gatrix thở dài đầy phiền muộn, ngồi xuống đám cỏ xanh, đưa tay vỗ vỗ bên cạnh.
- Ngồi đi, đứng làm gì cho mỏi chân! Ta đã kể cho cô nghe rồi đúng không? Khi từ bỏ Nike, cũng có nghĩa là ta từ bỏ luôn thân phận sinh vật tiến hóa cấp cao của mình. Do cơ thể của ta là đi mượn ở thế giới này nên không chịu ảnh hưởng, nhưng linh hồn thì... cô thấy những vùng trắng đó chứ? Chúng đại diện cho tinh thần lực của ta, một sinh vật tầng thứ bảy. Tuy nhiên do ta từ bỏ nó, nên chúng trống rỗng vậy đấy. Tất cả những gì ta còn giữ lại được là một khoảnh đất như này, tức chỉ tương đương với người bình thường mà thôi.
Gatrix đưa tay chỉ vào tòa tháp.
- Tòa tháp đó đại biểu cho tất cả tri thức ta đã tích lũy được. Nhưng khối lượng tri thức này quá lớn, trong khi tốc độ xử lý của ta quá chậm, vậy nên chúng giờ như một thư viện khổng lồ và ta phải giải mã từng cuốn sách một.
Gatrix nhún vai tặc lưỡi. Vera chỉ vào người hắn.
- Thế còn bộ dạng này?
- À, đây vốn là ta, trước khi tới Avalon chứ sao! Thật hoài niệm! Mà thôi, dù sao ta cũng đã quen với thân thể Goblin rồi, chỉ mỗi tội chúng nó hay đói quá!
- Trông anh... đẹp trai hơn!
Vera cúi đầu, nói lí nhí. Cho dù vùi mặt sâu vào trong đầu gối, Vera vẫn cảm thấy tai mình nóng bừng khi nói vậy. Gatrix liếc cô, mỉm cười.
- Chuyện quá khứ rồi! À mà cũng tiện, thời gian trong giấc mơ dài hơn bình thường nhiều, quá tiện để ta dạy cô tri thức.
Vera đưa tay lên, nhìn trân trân. Cô chẳng cảm nhận được một chút ma lực hay đấu khí nào ở nơi đây.
- Đừng có ngốc như thế! Ta nói là dạy cô tri thức mà!
Gatrix búng tay. Trên đồng cỏ xuất hiện một chòi nghỉ được xây theo lối kiến trúc mái vòm củ hành. Bên trong đã bày sẵn một chiếc bàn đá, với các loại đồ ăn vặt trên đó.
- Sẵn sàng chưa nhóc? Đây sẽ là buổi học dài nhất cuộc đời cô đó!
...
Sự khác biệt giữa thị trấn và làng là gì? Đầu tiên là số lượng người. Một ngôi làng, ví dụ như làng Targe mà Gatrix đã gặp Medina là một ngôi làng tiêu biểu, với mức độ phòng thủ thô sơ, dân số loanh quanh vài nghìn người. Những ngôi làng này là mục tiêu dễ nhất đối với lũ cướp, tuy nhiên cũng chẳng có nhiều tài sản cho chúng cướp đâu, bởi thường những ngôi làng khá là nghèo, nếu giàu hơn thì họ đã phát triển thành thị trấn rồi.
Để được gọi là một thị trấn thì số lượng người ở đó ít nhất phải nhiều hơn một chục nghìn người! Đây là một con số rất lớn đối với hệ thống hành chính thô sơ như thời Trung Cổ, tuy nhiên ở Avalon thì mọi thứ đơn giản hơn. Thị trấn được bảo hộ bởi một hoặc một nhóm những người mạnh mẽ, bên cạnh hệ thống tường rào chắc chắn.
Ở một thế giới khắp nơi nguy hiểm rình rập như này, lẽ hiển nhiên người ta sẽ tìm tới sự bảo hộ của những người mạnh hơn rồi, vậy nên những người này cũng rất tự giác tuân thủ các luật lệ, bởi nếu như họ phạm luật, khả năng cao là họ sẽ bị sút ra khỏi trấn, hoặc không thì cũng phải sống lay lắt ở những xóm liều dựng lên xung quanh. Ở nơi đó thì đủ loại tệ nạn đĩ điếm trộm cắp, giết người như rươi, và nếu như thị trấn bị tấn công, thì họ sẽ là những kẻ chết đầu tiên.
Nói như vậy để hiểu rằng, sự khác biệt căn bản giữa làng và trấn là miệng người, kẻ mạnh bảo vệ, hay nói cách khác, một bên là manh mún tự phát, một bên là có tổ chức đàng hoàng. Và cũng bởi vậy, nếu Vera dám dùng bản năng ngụy trang gà mờ của mình để đi vào trong trấn thì cô thậm chí còn chẳng qua mắt nổi đám vệ binh.
Đấy là trước khi Vera gặp Gatrix!
Dưới sự nhồi nhét tri thức của con Goblin, Vera đã học được cách kiểm soát một phần huyết thống của mình. Succubus là một loài chuyên săn lùng tinh khí của đàn ông, thế nên ngụy trang là thiên phú đương nhiên của chúng. Gatrix hướng dẫn cho Vera đánh thức bản năng này của mình, giúp cô tiến thêm một bước xa hơn trong việc biến hình.
Trong quá trình này đã xảy ra một sự cố nhỏ! Khi Vera lần đầu tiên thức tỉnh, cơn khao khát dục vọng của loài Succubus đã chiếm lấy toàn bộ thân thể cô. Nếu như đó là một kẻ khác thì hẳn là Vera đã thành công trong việc cướp đoạt "tinh khí" rồi, tuy nhiên đối thủ của cô là Gatrix!
Đêm hôm đó, Gatrix dùng hai mươi lần phép Khoái cảm, ép cho Vera mềm nhũn ra như bún, nguội luôn cả dòng máu Succubus đang sôi trào trong người cô mới chịu thôi! Đó là một trải nghiệm vừa sung sướng, vừa thống khổ, mà Vera không muốn lặp lại thêm một lần nào nữa! Và đấy cũng là lần đầu tiên, cô biết được sung sướng tới tận cùng có thể đem lại khổ đau biết chừng nào.