CHƯƠNG 127: KIẾM TRÌ (THƯỢNG)


Sau nửa canh giờ, Lục Thanh ngừng lại, ánh mắt có chút gì đó thâm thúy, lẩm bẩm:

- Thì ra đây là kiếm pháp liên miên bất tuyệt, tới cùng liền biến đổi, biến đổi trở nên thông suốt, thông suốt tới vô cùng vô tận. Thực ra có thể nói nói chính là sinh sôi, chỉ có sinh sôi không dứt mới có thể đạt tới sự dài lâu.

Lục Thanh biết vào lúc này, kiếm pháp của bản thân đã có một sự tiến bộ cực lớn. Từ sau khi chính thức bước vào cảnh giới Cử khinh nhược trọng tới bây giờ, sự tiến bố của hắn vẫn không tiến triển. Mặc dù so với người bình thường, thậm chí một số người có ngộ tính hay kiếm giả thượng giai mà nói thì thời gian của Lục Thanh mới chỉ có mấy tháng thời gian. Nhưng đối với một người mà cảnh giới vẫn luôn đột phá như hắn mà nói thì khoảng thời gian đó lại quá dài.

Đến lúc này, Lục Thanh mới chính thức hiểu rõ cảnh giới cử khinh nhược trọng. Cho tới bây giờ, sự lĩnh ngộ của hắn đã đuổi kịp Triệu Thiên Diệp và Nhiếp Thanh Thiên. Chỉ cần thêm một khoảng thời gian củng cố nữa chắc chắn sẽ hoàn toàn ổn định.

Bước ra khỏi Luyện Tâm viện, mặt trời đã lên được non nửa, tỏa ánh sáng nóng bức xuống mặt đất. Tuy nhiên, hai bên rừng cây, hoa cỏ vẫn được đám đệ tử ngoại môn chăm sóc nên lớp đất xung quanh vẫn ướt đẫm. Không ít loài hoa vào lúc sáng sớm đã nở khiến cho cả khoảng không gian thoang thoảng một mùi thơm.

Ra khỏi Triêu Dương cung, Lục Thanh bước thẳng về phía đỉnh núi. Hai mươi đệ tử xếp đầu cũng đều tụ tập trên đỉnh núi, đi qua kiếm kiều tụ họp với đệ tử của bốn ngọn núi khác tại Tử Hà điện vào lúc buổi trưa. Sau đó, dưới sự sắp xếp mà đi vào Kiếm Trì.

Sau khi tới đỉnh núi, cơ bản mọi người đã đến đầy đủ. Nhìn thấy Lục Thanh tới, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía hắn. Hiển nhiên là dư âm của buổi luận kiếm vẫn chưa tan hẳn. Đối với việc Lục Thanh có thể đánh ngang tay với Nhiếp Thanh Thiên thì cho dù Thái Vân và Công Dương Vũ có ghen ghét hắn đến mấy cũng vẫn phải đưa mắt mà nhìn.

Vào lúc này, cho dù đối mắt với hai người đó, hay đám đệ tử tinh anh của Triêu Dương phong, thì Lục Thanh vẫn không hề cảm thấy hồi hộp. Bây giờ, đối với một số hoàn cảnh, Lục Thanh hoàn toàn có thể giữ được sự bình tĩnh. Dù sao, một năm ngắn ngủi những hắn cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, nên ánh mắt và kinh nghiệm cũng đã khác trước rất nhiều.

Lúc này, hai mươi người đứng xếp thành hai hàng. Lục Thanh đi thẳng tới hàng thứ nhất. Giữa Triệu Thiên Diệp và Nhiếp Thanh Thiên đã để lại một vị trí cho hắn. Bởi vì trong cuộc luận kiếm tới lúc mà hắn và Nhiếp Thanh Thiên thu tay, cuộc chiến cũng chỉ là ngang sức. Nhưng do Huyền Thanh không tuyên bố nên nó chỉ là một kết thúc không có kết quả.

Từ khi Lục Thanh đến, đợi thêm nửa canh giờ nữa, cuối cùng thì hai gã đệ tử cuối cùng cũng tới. Mà lúc này, Huyền Thanh cũng tự mình đến. Sau khi tứ hộ pháp Lăng Thông hành lễ với Huyền Thanh liền phất tay, phát ra một đạo kiếm khí hệ hỏa đỏ rực mở con đường kiếm kiều đi qua vách núi.

Sau một thoáng dao động, khoảng không trên vách núi nhất thời xuất hiện một trận cuồng phong. Nhưng mọi người ở đây đều có tu vi nhất định nên không hề bị ảnh hưởng bởi trận gió đó.

Từ trong trận gió núi, kiếm kiều vắt qua khe núi cũng xuất hiện trước mắt mọi người. Cây cầu toàn một màu đen, do những thanh Hắc Thiết kiếm liên kết với nhau tạo nên. Mũi kiếm và chuôi kiếm của chúng nối với nhau, tại vách núi hình thành một cái chuôi kiếm dài mấy trượng. Toàn thân kiếm tỏa ra một vầng sáng màu tím nhạt. Chiều dài của thân kiếm chỉ sợ là cũng phải tới ba nghìn trượng.

Mặc dù trước đây đã nhìn thấy một lần, nhưng bây giờ Lục Thanh vẫn còn nguyên cảm giác khiếp sợ trong lòng. Khi trước, tứ hộ pháp Lăng Thông truyền cho hắn một số phương pháp ra vào trận pháp cũng không có nói về Tứ Phương Huyễn Diệt trận. Theo những gì Lăng Thông nói thì đó là một trận pháp khổng lồ mang theo uy thế của Kiếm Hoàng. Một khi cả bốn cây kiếm kiều được phát động nó sẽ do bốn phong chủ có cảnh giới Kiếm Hồn làm chủ đạo. Uy lực của nó vào lúc đó, cho dù là Kiếm Hoàng cũng phải lùi ba bước.

Huyền Thanh tự mình đi trước, Lục Thanh bám theo bước lên kiếm kiều. Một lần nữa đặt chân lên thân kiếm, Lục Thanh lại có cảm giác hoàn toàn khác với trước đây. Vào lúc này, khi hắn đạt tới cảnh giới Kiếm Khách đại thiên vị, đối với lực lượng các thuộc tính và thể ngộ dưới sự giúp đỡ của Diệp lão đang thẳng tiến tới cảnh giới Kiếm Hồn đại sư, đồng thời hắn lại còn sáng chế ra Phong Lôi bước.

Vào lúc này, toàn bộ tinh thần tập trung vào kiếm kiều, Lục Thanh cảm ứng được một điều gì đó mà trước kia không thấy. Bước chân trên thân kiếm, Lục Thanh cảm nhận được một cách rõ ràng trong thân của nó có một luồng hơi nóng của ngọn lửa tồn tại trong chuôi của mỗi thanh Hắc Thiết kiếm.

Theo sự phán đoán của Lục Thanh thì thanh Hắc Thiết kiếm qua sự rèn luyện của luồng khí nóng đó mặc dù không biểu hiện sự thay đổi, những căn cứ vào cảm giác dưới chân, Lục Thanh nghĩ nó không hề kém một thanh kiếm khí tứ phẩm.

Nói cách khác, Tứ Phương Huyễn Diệt trận do bốn cây kiếm kiều với chiều dài tổng cộng một vạn hai ngàn trượng, do khoảng chừng mấy vạn thanh kiếm tứ phẩm tạo thành. Mỗi thanh kiếm tứ phẩm nếu đem tới các phường thị, chắc cũng phải kiếm được gần trăm Tử ngọc tệ. Thế mà ở đây lại có tới mấy vạn thanh. Cho dù đấy là do Tứ Phương Huyễn Diệt kiếm trận qua bao nhiêu năm nuôi dưỡng mà tạo ra nhưng vẫn làm cho Lục Thanh cảm thấy giật mình.

Sau đó, Lục Thanh chìm vào việc cảm ngộ cây cầu. Mỗi bước chân đặt lên từng thân những thanh Hắc Thiết kiếm, Lục Thanh giống như dung nhập vào trong nó. Mỗi một nhịp thở của hắn, trái tim lại đập mạnh nhưng cùng nhịp với cây cầu. Tinh thần giống như đứng giữa dòng nước trong vắt, từ từ gột rửa mà trở nên dễ chịu. Theo từng bước chân của hắn, ngọn lửa trong thân cầu như nghênh đón, hòa hợp với mỗi bước đi mà từ từ rung động.

Vào lúc này, ngoại trừ Huyền Thanh ra Lục Thanh và tất cả mọi người đều nhắm hai mắt. Huyền Thanh đang đi ở phía trước bất chợt dừng lại, rồi như không có chuyện gì xảy ra, lão lại tiếp tục đi về phía trước. Chiều dài ba ngàn trượng của cây cầu so với lần trước, Lục Thanh lại đi càng lâu hơn. Gần như phải tới một canh giờ, cuối cùng mới đến được đỉnh của Tử Hà phong.

Được lệnh của tông chủ Lạc Thiên Phong, đã có một gã hộ pháp đứng ngay ở đầu của kiếm kiều. Nhìn thấy Huyền Thanh bước lên đỉnh Tử Hà phong, hắn liền thi lễ với lão rồi dẫn mọi người đi tới Tử Hà điện.

Trên đường đi, gã hộ pháp trung niên có mái tóc bạc thi thoảng lại liếc nhìn Lục Thanh. Dù sao thì thanh Luyện Tâm kiếm trên lưng Lục Thanh ở Triêu Dương phong cũng là độc nhất vô nhị. Chưa kể, hơn mười ngày trước, đám đệ tử quan sát trận chiến đã đưa tin tức về lại càng khiến cho sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía Triêu Dương phong.

Cách đây khoảng chừng nửa năm, bọn họ mới bắt đầu nghe nói tới Lục Thanh. Nhưng đối với Nhiếp Thanh Thiên, bọn họ hoàn toàn hiểu rõ. Một trong số mười vị cao thủ đứng đầu trên Long Phượng bảng, Nhiếp Thanh Thiên là người duy nhất dựa vào khiêu chiến dể tiến vào vị trí đó. Bọn họ còn nhớ rõ hai năm trước, trận đại chiến trên kiếm đài của Tử Hà phong, Nhiếp Thanh Thiên đã đánh một trận mà thành danh. Với thực lực tuyệt đối, Nhiếp Thanh Thiên với Thanh Phong túy kiếm đã đoạt lấy vị trí thứ ba trên Long Phượng bảng, đẩy Tư Đồ Tư Dư của Lạc Nhật phong xuống vị trí thứ tư. Mãi cho tới bây giờ, vị trí của Tư Đồ Tư Dư cũng vẫn giữ nguyên thì đủ biết là thực lực của hắn mạnh tới mức độ nào.

Nhưng căn cứ vào những gì mà đám đệ tử trở về miêu tả thì Lục Thanh sau khi đánh bại Triệu Thiên Diệp đã cùng với Nhiếp Thanh Thiên đánh một trận. Mặc dù không phân thắng bại, nhưng sau đó, Nhiếp Thanh Thiên nói thẳng cũng không hề chắc chắn thắng được hắn. Điều đó cũng tương đương với sự thừa nhận của Nhiếp Thanh Thiên rằng Lục Thanh hoàn toàn có thực lực ngang với hắn.

Tuổi còn trẻ như thế thì cho dù là Tử Hà kiếm Lạc Tâm Vũ cũng không thể so sánh. Đứng số một trên Long Phượng bảng, ngay từ khi chưa sinh ra, Lạc Tâm vũ đã được tông chủ Lạc Thiên Phong dùng linh dược dưỡng thai. Đồng thời, lão còn sử dụng cảnh giới Kiếm Hồn để mà kích thích khí tiên thiên khiến cho khi sinh ra, hắn đã có được tư chất thiên tài đạt tới tám phần tiên thiên.

Nhưng cho dù như vậy, lại thêm tự tay Lạc Thiên Phong chỉ dậy thì tới tuổi của Lục Thanh, Lạc Tâm Vũ mới bước vào cảnh giới Kiếm Nguyên, tu vi mới đạt tới Kiếm Khách tiểu thiên vị. Có thể nói, hắn cũng là nhân vật duy nhất trong năm trăm năm qua của Tử Hà tông.

Nhưng so với thành tích của Lục Thanh thì điều đó cũng vẫn chưa là cái gì. Trong khoảng thời gian này, chuyện được nhắc tới nhiều nhất trong nội tông chính là chuyện hơn năm trăm năm trước, Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư. Mà những người để ý sau khi tra duyệt sử tịch của tông môn, ngay cả thân phận thuộc về Lục gia của Lục Thiên Thư cũng bị moi ra.

Mặc dù cho tới bây giờ, tầng lớp cao trong môn phái vẫn chưa thừa nhận chuyện đó, nhưng trong tông môn đã xuất hiện rất nhiều giả thuyết. Có nhiều người đoán rằng tông môn không hề có phản ứng gì có thể là đã thừa nhận. Dù sao thì lúc đầu, khi Kiếm Hoàng bị trục xuất khỏi Lục gia nếu tông môn thừa nhận thì sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Kiếm Hoàng trong tông môn. Mà trong lịch sự của tông môn, mới chỉ có hai vị Kiếm Hoàng nên địa vị của họ vô cùng quan trọng.

Sau đó, lại có không ít người đi tra xét điển tịch của tông môn. Mặc dù không có sự phản ứng của tông môn, nhưng vô số những điều ghi chép cũng đã chứng thực lời đồn lúc trước. Mà tới bây giờ, có lẽ Lục Thanh cũng không biết rằng mình đã bị gắn với thân phận hậu duệ của Kiếm Hoàng.

Sự chú ý của tên hộ pháp, Lục Thanh cũng nhận ra. Nhưng hắn có thể cảm giác được ánh mắt đó chỉ có sự tò mò chứ không hề có sát khí vài ý đối địch vì vậy cũng không để ý. Một lúc sau, sau khi đi qua ngoại sự đường, mọi người tới trước một cái đại điện cổ kính. Trên cửa đại điện có một tấm biển làm bằng gỗ lim có khắc ba chữ Tử Hà điện. Nét bút chẳng khác nào rồng bay phượng múa giống như tự nhiên mà thành, không hề có một chút dấu vết điêu khắc.

Lần đầu tiên nhìn thấy ba chữ đó, ánh mắt của Lục Thanh liền có sự thay đổi....
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Diệt Kiếm Thể.