CHƯƠNG 144: HAI ĐẠO THIÊN NHÂN BÁN KIẾM ( THƯỢNG )
-
Bất Diệt Kiếm Thể
- Thập Bộ Hành
- 2088 chữ
- 2019-09-12 02:49:49
Nói tới Lục Thanh đeo ba thanh kiếm về tới Triêu Dương phong.
- Đại sư huynh! Sư phụ ở Triêu Dương đại điện chờ ngươi. Ngươi đến ngay đó. - Hai gã đệ tử ngoại môn gác cửa thấy Lục Thanh trở về liền lên tiếng.
Gật đầu, Lục Thanh đi thẳng về phía Triêu Dương đại điện. Phía sau, hai gã đệ tử ngoại môn nhìn theo lưng hắn, ánh mắt tỏ rõ sự ngưỡng mộ. Bây giờ, Lục Thanh đã trở thành thần tượng của các đệ tử trên Triêu Dương phong, nối tiếp Nhiếp Thanh Thiên là một thiên tài luyện kiếm.
- Sư phụ. - Trước Triêu Dương đại điện, Lục Thanh khom người nói.
- Vào đi. - Từ trong đại điện, âm thanh của Huyền Thanh vọng ra ngoài, khiến cho Lục Thanh càng thêm kính sợ đối với cảnh giới Kiếm Hồn đại sư. Bởi khi tiếng nói vọng ra, ngay cả chút thần thức dao động, hắn cũng không cảm giác được.
Đẩy cửa điện, Lục Thanh bước vào bên trong. Triêu Dương đại điện xét theo một khía cạnh nào đó thì có thể nói là nơi để Huyền Thanh bế quan. Kiếm giả đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn có thể xem nhưng cường giả hàng đầu trên kiếm đạo. Trên cả đại lực, mỗi cao thủ cảnh giới Kiếm Hồn đều có địa vị rất cao.
Hơn nữa, tới cảnh giới Kiếm Hồn nếu chỉ hấp thu nguyên khí trong trời đất đã không còn tác dụng. Chỉ có hiểu thông đạo lý thì tu vi mới có thể tăng lên. Bởi một khi đã hiểu thì thực lực tăng lên gần như chỉ trong khoảng khắc.
Vì vậy mà Huyền Thanh và các phong chủ khác cũng đều lựa chọn đại điện trên mỗi núi để bế quan. Nơi đây ẩn chứa hơi thở của bao đời phong chủ, ngay cả hơi thở của đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng rất sung túc. Vì vậy mà ở đây mà ngộ cảnh giới, thường nhận được ân huệ của người đi trước nên càng dễ dàng dung nhập vào trong cảnh giới hơn.
- Ngồi... - Huyền Thanh phất tay, một cái bồ đoàn rơi xuống trước mặt hắn một trượng mà không hề phát ra tiếng động. Lục Thanh nhìn Huyền Thanh chỉ cảm nhận được hơi thở của lão có chút gì đó mông lung, không thể phân biệt được rõ ràng.
Hai năm trước, Lục Thanh còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực từ người Huyền Thanh. Nhưng đến hôm nay, cho dù tới gần thế này, hắn cũng chỉ cảm nhận được một chút hơi thở nhè nhẹ. Phải biết rằng, hai năm qua, Lục Thanh tiến bộ không ngừng nhưng chẳng ngờ sư phụ của hắn cũng không hề dậm chân. Tất nhiên, sự tiến bộ của cảnh giới Kiếm Hồn thì kiếm giả chưa đạt tới không thể đoán được.
Nhưng ngay sau đó, Lục Thanh cũng hiểu có người nào đốn ngộ Kiếm Hồn trở thành Kiếm Vương mà không phải là thiên tài, có được sự may mắn và năng lực lĩnh ngộ không tưởng. Nếu không thì làm sao có thể vượt qua vô vàn người để trở thành một vị kiếm đạo đại sư.
- Mộc Tinh kiếm ngươi đã mang về? - Hai mắt Huyền Thanh đang nhắm từ từ mở ra. Tới hôm nay, Lục Thanh lên núi đã được ba năm, nhưng vóc dáng của Huyền Thanh vẫn không có gì thay đổi, chỉ duy nhất đôi mắt là trở nên thâm thúy hơn xưa, khiến cho người ta không thể nhận ra điều gì từ đó.
- Vâng. - Lục Thanh đáp một cách thản nhiên. Hắn biết, Triêu Dương trấn ở ngay dưới chân Triêu Dương phong nên chuyện Mộc Tinh kiếm chắc chắn Huyền Thanh sẽ biết đầu tiên.
Trầm ngâm một lúc, Huyền Thanh mở miệng nói:
- Chuyện không đơn giản như vậy.
"Quả nhiên!"
Hai mắt Lục Thanh sáng ngời, sau đó lại nghe Huyền Thanh mở miệng nói tiếp:
- Xem ra, Thanh Ngọc và Phù Vân tông cũng biết một chút bí ẩn trong đó.
- Phù Vân tông? - Lục Thanh có chút kinh ngạc. Phù Vân tông cũng giống như Thanh Ngọc tông đều là tông môn cấp thanh phàm giống như Tử Hà tông. Cả hai đều cách Tử Hà tông một con sông rộng. Phù Vân tông cũng giống như Thanh Ngọc tông đều có quan hệ buôn bán với Tử Hà tông, đồng thời cũng đều có Thú Khư ngăn cản.
Gật đầu, Huyền Thanh mở miệng nói:
- Có một số việc, các ngươi còn chưa đến lúc biết.
Nói xong, như nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt Huyền Thanh có chút hài lòng, cười rồi nói với Lục Thanh:
- Một ngày trước, tên Kiếm Chủ Sát Bảng bị người dánh lui, ta cảm nhận hơi thở của hắn rất yếu, không ngờ ngươi đã làm hắn bị thương nặng.
Lục Thanh nghe thấy vậy, ánh mắt trở nên chăm chú. Hắn không ngờ xa như vậy mà thần thức của Huyền Thanh còn có thể biết được, thậm chí còn cảm ứng được cả tình huống của một gã Kiếm Chủ. Chẳng lẽ đó chính là thần thông của Kiếm Hồn đại sư?
Như đoán được suy nghĩ của Lục Thanh, Huyền Thanh giải thích:
- Kiếm Chủ vượt qua nguyên kiếp, được sự chấp nhận của trời đất nên trên người tự có một hơi thở cơ bản của thuộc tính nào đó. Nếu chưa hiểu được một chút nào về Kiếm Hồn hay không có kỹ năng thu liễm hơi thở thì không thể che dấu. Chỉ cần xuất hiện trong phạm vi trặm dặm quanh cường giả cảnh giới Kiếm Hồn là không thể tránh được.
Lục Thanh hiểu ra. Chẳng trách mà trong tầng thứ sáu của Phong Lôi quyết lại có một pháp môn liễm tức, thì ra là để tránh sự cảm ứng của Kiếm Hồn đại sư. Thân là một gã Kiếm Chủ, chuẩn đại sư mà luôn bị người ta cảm ứng được thì cho dù là ai cũng không có cảm giác an toàn.
Nghe Huyền Thanh nói, Lục Thanh lắc đầu:
- Nếu như không phải do đệ tử bất ngờ sử dụng Kiếm Ý thì muốn làm hắn trọng thương là không có khả năng, nhiều nhất thì chỉ ngang tay mà thôi.
- Ngang tay... - Huyền Thanh thở dài một tiếng:
- Ngang tay là tốt rồi. Kiếm giả trong Sát Bảng bình thường đều mạnh hơn kiếm giả cùng tu vi rất nhiều. Ngươi có thể nắm chắc rằng ngang tay là rất tốt. Dù sao thì ngươi cũng chỉ là Kiếm Sư đỉnh mà thôi. Năm đó, cho dù là tông chủ, khi tu vi ở Kiếm Sư đỉnh cũng chỉ có thể cố gắng đạnh bại một gã Kiếm Chủ tiểu thiên vị bình thường.
"Tông chủ?" - Lục Thanh nghe thấy vậy, trong đầu lại hiện lên một bóng người, cả hai đều có chung một dòng máu.
Nhưng Lục Thanh nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi:
- Sư phụ biết người trong Sát Bảng tu luyện Huyết Thủy kiếm khí biến thành Huyết Sát kiếm khí có thuộc tính như thế nào mà có thể chống đỡ được với Phong Lôi kiếm khí.
Đây là điều mà Lục Thanh vẫn thắc mắc, bởi nó phá vỡ quy tắc kiếm khí.
Nghe Lục Thanh nói tới Huyết Sát kiếm khí, nét mặt Huyền Thanh xuất hiện một chút ngưng trọng. Trầm ngâm một lúc, lão mở miệng nói:
- Kiếm đạo chia ra làm hai đạo thiên, nhân. Kiếm khí cũng chia ra như vậy.
- Hai đạo thiên nhân? - Hiển nhiên là Lục Thanh chưa nghe nói tới cách phân chia này.
Huyền Thanh nhanh chóng giải thích cho Lục Thanh nghe:
- Trong hai đạo thiên nhân thì Thiên đạo bao gồm năm loại Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ do trời đất sinh ra, mà hình thành năng lượng bản nguyên. Như kiếm khí của ta, có thể nói là thuộc về Thiên Đạo kiếm khí.
- Còn Nhân đạo, thì vào thời kỳ thượng cổ, một số người có tư chất tiên thiên thấp, nhưng có tài năng quỷ dị đã chủ định đi từ Nhân đạo vào kiếm đạo. Lấy bảy loại tâm tình cơ bản của con người là Hỉ(mừng), Nộ(giận), Ai(đau thương), Cụ(sợ hãi), Ái(yêu), Ác(hung ác), Dục(dục vọng, ham muốn) làm cơ sở để sáng tạo ra các loại kiếm pháp, pháp môn. Trong đó, Huyết Sát kiếm khí thì giết chóc càng nhiều, uy lực càng mạnh. Có thể khi mới bắt đầu, chỉ ngang với kiếm khí thuộc ngũ hành, nhưng sức phát triển của nó là vô tận.
- Mà kiếm kinh do tổ sư Tử Hà để lại có nhắc tới kiếm giả tu luyện kiếm khí thuộc nhân đạo, càng là người có chấp niệm với bảy thứ tình cảm thì mức độ thành tựu càng dễ dàng. Sau này, ngươi có thể tới Tàng Thư các để xem kiếm kinh. Mặc dù nó chỉ là một quyển ghi lại những thứ linh tinh về kiếm đạo, nhưng trong đó cũng có rất nhiều thứ giải thích đối với những gì cơ bản của kiếm đạo. Có thể ngươi sẽ hiểu được chút gì đó.
Lục Thanh gật đầu, đối với kiếm kinh, trước đây hắn đã xem qua một ít, nhưng trong đó có nhiều thứ khó hiểu, nên từ sau khi đi theo Huyền Thanh lên Triêu Dương phong liền không đọc nữa. Hôm nay, nghe Huyền Thanh nhắc tới, Lục Thanh sực nhớ ra, rồi quyết định sẽ tới đó xem một lần.
Sau đó, Huyền Thanh trầm tư một lúc rồi lại mở miệng nói:
- Mộc Tinh kiếm đã bị Thanh Ngọc và Phù Vân tông để ý hiển nhiên là họ biết vài thứ. Để phòng ngừa, ta hy vọng Lục gia các ngươi có thể đưa cho tông môn giữ. Mặc dù tông môn cũng có những thanh kiếm hệ Mộc nhưng nếu có thể tặng cho tông môn thì quá tốt. Tất nhiên, tông môn sẽ không lấy không. Cho dù, Mộc Tinh kiếm chỉ là thần kiếm cấp thanh phàm, nhưng sau này sẽ có chỗ dùng đến. Ta có thể đứng lên làm chủ, cấp cho Lục gia ngươi bốn mươi vạn Tử ngọc tệ.
Bốn mươi vạn Tử ngọc tệ... Cho dù là lần đấu giá một thanh thần kiếm cấp thanh phàm duy nhất ở Lạc Nhật thành cũng chỉ tới hai mươi vạn. Hôm nay, Huyền Thanh đưa ra cái giá gấp đôi, mặc cho Mộc Tinh kiếm khó có thì giá tiền cũng hoàn toàn vượt qua.
Trầm ngâm một lúc. Lục Thanh không phải là kẻ ngu, hắn có thể nghe thấy một chút ý tứ trong lời nói của Huyền Thanh. Mặc dù không biết điều bí ẩn đó là gì, nhưng cũng biết rằng thanh kiếm này rất quan trọng đối với Thanh Ngọc và Phù Vân tông. Chỉ cần nó còn ở Lục gia, đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định. Hơn nữa, Mộc Tinh kiếm cũng không phải do Lục gia chú tạo, bán cho tông môn cũng chẳng có gì.
So với việc lúc nào cũng phải nắm trong tay, chẳng bằng giao cho tông môn là tốt nhất. Lục Thanh không sợ hai tông phái cao thủ đối phó với hắn. Với tu vi của hắn bây giờ, chỉ cần không phải cao thủ Kiếm Hồn, hắn hoàn toàn tự tin giữ được tính mạng. Chỉ sợ rằng đối phương lấy Lục gia ra uy hiếp hắn. Chỉ cần giao cho tông môn, hai tông kia sẽ không để ý tới Lục gia nữa.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Lục Thanh đồng ý nói:
- Tất cả do sư phụ làm chủ. Về phần Mộc Tinh kiếm, Lục gia của đệ tử cũng không cần nhiều như vậy, ba mươi vạn là đủ rồi.
Tất nhiên là Lục Thanh không ở phía tông môn mà buôn bán. Cho dù sư phụ không nói gì, nhưng tông chủ Lạc Thiên Phong và ba vị phong chủ khác cũng khó tránh khỏi suy nghĩ. Mà Mộc tinh kiếm trong số thần kiếm Thanh phàm thuộc về thượng phẩm thì cũng chỉ có thể đấu giá tới hai mươi lăm vạn Tử ngọc tệ. Vì thế mà ba mươi vạn thì Lục gia cũng là buôn bán có lời rồi.