CHƯƠNG 227: PHONG ĐẠM VÂN THANH
-
Bất Diệt Kiếm Thể
- Thập Bộ Hành
- 2185 chữ
- 2019-09-12 02:50:06
"Sư phụ " Lục Thanh kêu lên một tiếng.
Trầm ngâm một lát, Diệp lão nói: "Thế này đi, nếu tiên thiên Phong Lôi châu đã muốn cải tạo lại lực lượng thuộc tính của con Long Mãng, thì ngươi cũng nên thuận theo đi. Bây giờ ngươi sử dụng Phong Lôi Kiếm Nguyên kích thích máu thịt toàn thân con vật nhỏ này, giúp nó cải tạo lực lượng thuộc tính nhanh hơn. Tuy rằng sẽ khiến nó đau đớn hơn, nhưng thời gian phải chịu đau đớn sẽ ngắn đi hơn nửa"
Ánh mắt trầm xuống, Lục thanh cúi đầu nhìn con Huyền Thủy Long Mãng nhỏ ở trong lòng. Tuy rằng chỉ mới tiếp xúc, nhưng việc nó có thể kiên trì đấu tranh suốt mười năm để sống sót, khiến hắn cảm thấy rất yêu thích. Lúc này nhìn nó phải chịu thống khổ như vậy, Lục Thanh cảm thấy không nỡ. Đặc biệt là hắn đã ký kết khế ước Linh Thú với nó, thần thức của hai bên tương liên, đã có thể cảm nhận được ý nghĩ trong lòng của đối phương.
Lúc này tình huống rất khẩn cấp, chỉ một chút chậm trễ sẽ rất nguy hiểm. Tứ giai Linh Thú đã mở ra linh trí, trí óc không hề thua kém con người, lại còn được truyền thừa trí nhớ. Nên Lục Thanh liền thông qua liên hệ của khế ước đem biện pháp của Diệp lão truyền vào trong thần thức của con vật nhỏ.
Ô
Mười năm qua, mỗi ngày con Long Mãng nhỏ này đều phải chống lại khí Thiên Lôi cho nên ý chí của nó rất cứng cỏi. Có thể chịu đựng đau đớn như vậy hơn mười năm, ý chí của nó không phải người bình thường có thể so sánh được. Sau khi hiểu được ý tứ mà Lục Thanh truyền đến, nó lập tức miễn cưỡng rên lên một tiếng, thông qua liên hệ của khế ước truyền tới Lục Thanh sự đồng ý.
Từ trên tay Lục Thanh, Phong Lôi kiếm Nguyên dần bao vây quanh người con vật nhỏ. Mỗi một đạo Phong Lôi Kiếm Nguyên đều được thần thức của Lục Thanh tỉ mỉ khống chế, chui vào trong máu thịt của con long Mãng.
Không lâu sau, một cái kén bằng ánh sáng xanh tím được hình thành. Ở bên trong kén, từng tiếng kêu đau đớn không ngừng vang lên. Tiếng kêu tuy có vẻ yếu ớt, nhưng không hề dừng lại. Vì tâm ý tương thông nên Lục Thanh biết được, đây là do con Long Mãng muốn hắn biết rõ an nguy của nó mà kêu lên. Điều này đã tỏ rõ sự kiên cường mười năm qua của nó.
Tuy rằng chỉ mới trải qua thời gian nửa canh giờ ngắn ngủn mà Lục Thanh lại cảm thấy như đã trôi qua một ngày. Trong cái kén xanh tím, tiếng kêu của Long Mãng vẫn không ngừng lại, cho dù tiếng kêu đã rất nhỏ, khó mà nghe thấy được. Hiển nhiên con vật nhỏ vẫn muốn truyền ý niệm nó vẫn bình an cho Lục Thanh.
Bất tri bất giác, trong lòng Lục Thanh đã thực sự chấp nhận con Long Mãng nhỏ. Nếu lúc ban đầu việc hắn ký kết khế ước Linh Thú với nó là do Diệp lão muốn hắn làm. Thì bây giờ hắn đã thực lòng muốn làm bạn đồng hành với con vật nhỏ này.
Một lúc lâu sau, cái kén sáng màu xanh tím dần tán đi. Thân hình con Long Mãng nhỏ lại hiện ra trước mắt Lục Thanh. Thân hình nó so với trước kia lại nhỏ đi một phần, hình dáng so với lúc trước khác hơn nhiều.
Hiện giờ, toàn thân con Long Mãng nhỏ này có màu xanh tím. Trên thân từng chiếc vảy có hoa văn kì lạ tản ra ánh sáng màu xanh tím nhàn nhạt. Hai chiếc sừng trên đầu cũng biến thành màu xanh tím, có khí Phong Lôi lượn lờ xung quanh. Đôi mắt chuyển thành màu đen nhánh, có một chút gì đó uy nghiêm.
Ngửa đầu nhìn về Lục Thanh kêu nhẹ một tiếng, con Long Mãng nhỏ rốt cuộc không chịu nổi sự mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ say. Lục Thanh nhìn nhìn con vật nhỏ đang ngủ say. Hai chiếc râu ở gần miệng nó vẫn phập phồng, hình như vẫn có cảnh giác với xung quanh. Thấy vậy, Lục Thanh có thể tưởng tượng, mười năm qua con vật nhỏ này đã phải sống khổ sở như thế nào.
Lục Thanh rút Luyện Tâm kiếm ở sau lưng, nhẹ nhạng chạm vào trên người con vật nhỏ. Nhất thời, một luồng sáng xanh tím hiện lên, thân hình của con Long Mãng bỗng biến mất không thấy. Mà ở trên thân Luyện Tâm kiếm, bỗng xuất hiện hoa văn nhìn giống hệt con Long Mãng, trông uy vũ vô cùng.
Đó chính là chỗ tốt của việc ký kết khế ước Linh Thú. Kiếm giả có thể phong ấn Linh Thú vào trong Thần Kiếm. Tuy nhiên điều đó phải có lực lượng thuộc tính giống nhau mới làm được. Mà chỉ có Thần Kiếm từ cấp Thanh Phàm trở lên, đã sinh ra linh tính mới có thể làm như thế. Nếu không cho dù là thanh kiếm cửu phẩm cũng không chịu nổi sức mạch của Linh Thú mà vỡ vụn.
Mà khi Linh Thú tiến nhập vào Thần Kiếm, thì rất có lợi với việc cô đọng thức hải của chúng. Bình thường Linh Thú hấp thu lực lượng thuộc tính trong trời đất, cũng có thể rèn luyện Thần Kiếm. Có thể nói là hai bên đều hỗ trợ lẫn nhau.
Con vật nhỏ này tuy rằng nở ra một cách thuận lợi, nhưng toàn thân thân nó đều bị rất nhiều vết thương. Không nói đến việc tăng lên lực lượng, mà đến việc khôi phục lại tiềm lực sợ rằng cũng phải mất khá nhiều thời gian. Mà để có thể trưởng thành, đạt tới tứ giai Linh Thú thì không biết phải mất bao lâu thời gian mới đạt được.
Trồi lên mặt sông, Lục Thanh yên lặng đứng ở bờ sông thật lâu. Sau khi nhìn thấy sự kiên trì của con Long Mãng, Lục Thanh đối với việc theo đuổi Kiếm Đạo mờ mịt cũng có sự kiên định gấp bội. Đến thú cũng còn như vậy, còn con người thì sao?
Phóng người bay lên, Lục Thanh hướng thẳng về phía Đông bay đi. Sau khi bay được hơn mười dặm, Lục Thanh hạ xuống đất nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục phi hành. Sau nửa ngày, đã đi đến một khe dài hơn một trăm trượng.
Ở bên dưới khe là một con sông nước xanh biếc. Từng đàn hải âu bay lượn, bên dưới mặt nước trong xanh rất nhiều loài cá tụ tập thành đàn tung tăng bơi lội. Trên không trung từng đám sương trắng lượn lờ trông như là thế giới của thần tiên. Ở vách núi hai bên, mấy con sơn dương tự do bay nhảy, lẳng lặng gặm cỏ non mọc trên vách núi. Nhìn chúng rất thản nhiên, không hề để ý đến độ sâu trăm trượng của khe núi, như đang đi trên thảo nguyên.
Mấy con sơn dương này cũng không phải Linh Thú. Nếu bị ngã xuống thì chắc chắn phải chết. Lúc này bọn chúng có động tác như vậy, nếu không có sự tự tin, thì là do ngây thơ không biết đến sống chết.
"Dã thú không mở ra linh trí còn tự do tự tại hơn chúng ta nhiều." Bỗng nhiên Diệp lão mở miêng, cảm thán nói. "Vô tri, cũng có cái hay của vô tri. Như lão phu, tự phụ là không gì không biết, tung hoành khắp thiên hạ. Kết quả cuối cùng đã có được cái gì? Hổ thẹn! Thật hổ thẹn a!"
Nghe được lời Diệp lão nói, Lục thanh có chút dăm chiêu, không hề mở miệng nói gì.
Nơi này là một cái khe núi ở đầu nguồn sông Lệ Thủy, gọi là Bạch Linh hạp. Bởi vì từng có một vị Đại Sư Chú Kiếm vô danh ở đây chú tạo một thanh Thần Kiếm cấp Bạch Linh, nhưng lại không có điển tịch gì ghi chép về việc này. Mà lâu ngày, việc đó cũng trở thành truyền thuyết, nên mọi người vẫn cứ gọi đây là Bạch Linh hạp.
"Một nơi như thế này mà bị bọn cường đạo chiếm. Thật đáng giận!" Lục Thanh lẩm bẩm nói. Hiện giờ hắn tới đây chính là để tra xét Tụ Ác trang. Việc hắn bị đánh lén ở Kiếm Khí hạp có tám chín phần là do Tụ Ác trang làm. Nhưng khi tông môn phái ra ba Kiếm chủ đi điều tra lại phát hiện nơi này không có bóng người. Hiển nhiên bọn chúng đã chuyển đi.
Điều đó chứng tỏ việc tập kích hắn chắc chắn là do Tụ Ác trang làm. Nhưng Lục Thanh vẫn nghi hoặc, Tụ Ác trang làm sao lại có được kiếm giả có tu vi cao như vậy. Thậm chí ít nhất bọn họ cũng có hai gã Kiếm Chủ.
Lúc này Lục Thanh tới bờ sông Lệ Thủy, không nhịn được mà đến dò xét một phen.
Che dấu lại Kiếm Nguyên dao động trên người, Lục Thanh bay vào trong cái. Rất nhanh một tòa sơn trang rộng hơn mười mẫu hiện ra trước mắt Lục Thanh. Toàn bộ Tụ Ác Sơn Trang này trông cũng rất lịch sự tao nhã. Cả sơn trang có năm ngôi lầu. Đặc biệt có một tòa lầu cao có đến mười tầng. Xung quanh bày rất nhiều tượng gỗ điêu khắc, bồn hoa, chậu cây cảnh... Nhưng thật ra mỗi vật bày ra đều hàm súc một chút quy tắc phong thủy, không phải người biết thưởng thức thì không thể nhìn ra.
Không cảm nhận được có sinh vật sống nào ở trong sơn trang, Lục Thanh liền từ trên không trung hạ xuống một chỗ sân viện. Hắn quan sát một lúc xung quanh, chỉ thấy một vài vật dụng không có tác dụng gì. Xem ra người chỉ huy ở đây cũng là người có tâm tư kín đáo.
Không phát hiện gì thêm, Lục Thanh cũng chẳng còn cách nào khác đành rời đi. Sau khi Lục Thanh bỏ đi nửa cảnh giờ, từ trên mặt sông trước sơn trang hiện lên một bóng đen khổng lồ. Từ trên bóng đen, một đôi mắt lóe lên hai luồng sáng màu lam. Sau đó bóng đen liền trầm xuống mặt nước, trong chốc lát như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Lục Thanh về tới phủ đệ của gia tộc, mọi việc coi như đã tạm ổn.Mà trải qua nguy cơ vừa rồi, Lục Thanh cảm thấy lực lượng của gia tộc mình còn rất yếu. Hắn rất trông đợi đám người Thúc Nguyên đang tiến vào Kiếm Trì tu luyện. Chỉ khi bọn họ có thể đi ra khỏi Kiếm Trì, thì gia tộc họ Lục mới có thể thực sự có được lực lượng so sánh được với năm gia tộc lớn nhất.
Mà trấn Triêu Dương cũng cấp tốc được xây dựng lại. Hầu như tất cả mọi người dân trong trấn đều yêu cầu giữ lại cái khe dài gần trăm trượng mà lúc trước Lục Thanh thi triển Tử Tiêu Phong Lôi Dẫn tạo thành. Mọi người chỉ tu sửa lại mặt đất ở xung quanh đó một chút mà thôi.
Hiện giờ, người dân trong trấn Triêu Dương đều rất sùng kính đối với Lục Thanh. Thỉnh thoảng còn có vài cô gái khi nhìn thấy hắn đi tuần tra đều phát ra ánh mắt nóng cháy. Không cần nhìn, Lục Thanh cũng cảm nhận được những ánh mắt đó, khiến hắn có chút ăn không tiêu. Thế nên Lục Thanh chỉ đi tuần tra mấy lần liền giao hẳn công việc đó cho Dịch lão. Đối với những việc xây dựng linh tinh, Lục Thanh đều không hiểu biết gì. Nhưng thành tựu trên Kiếm Đạo của hắn đã khiến cho rất nhiều kiếm giả phải mơ ước.
Thời gian trôi qua rất mau, nháy mắt đã qua sáu tháng. Trong sáu tháng này, ngoại trừ lúc tu luyện, Lục Thanh lại chỉ điểm cho Hoàng Linh Nhi và cả Nhan Như Ngọc. Mà sau khi trải qua kiếp nạn lần trước, Nhan Như Ngọc đối với sức mạnh cũng có khát vọng rất lớn.
Nhan Như Ngọc có liên hệ với Kiếm Thi, lại được Lục Thanh chỉ điểm nên tiến bộ rất nhanh. Chỉ ngắn ngủn thời gian sáu tháng đã đột phá tu vi đạt tới cảnh giới Kiếm Khách đại thiên vị. sau đó, lại được Lục Thanh rót vào mười giọt Nguyên khí dịch, đã đạt tới Kiếm Khách đỉnh phong. Đồng thời, Nhan Như Ngọc cũng lĩnh ngộ được cảnh giới kiếm pháp Cử Khinh Nhược Trọng.