CHƯƠNG 389: DI CỐT CHÂN LONG


Nghe thấy cự xà màu trắng nói vậy, Phong Lôi liền lắc mạnh đầu, rồi dùng cái sừng của nó cọ cọ vào người Lục Thanh tỏ ý không muốn xa rời.

Lại nói, lúc trước khi đưa con vật nhỏ từ đáy sông Lệ Thủy lên rồi ấp nó nở ra nếu không phải có sự nhắc nhở của Diệp lão thì Lục Thanh cũng chẳng ký kết khế ước với nó. Nhưng bây giờ, hắn mới biết thành tựu thật sự về sau của nó là không thể đoán được.

Người thừa kế Chân Long luôn được trời cao chiếu cố. Chỉ cần luôn cố gắng thì sau này sẽ có thể hóa thành Chân Long mà ngao du khắp trời đất.

Màu sắc xung quanh càng lúc càng tối. Từ từ, Lục Thanh cũng cảm nhận được một làn hơi thở khổng lồ từ dưới đáy biển làn đến. Làn hơi thở đó mặc dù không hề có chút địch ý nhưng nó vẫn khiến cho Lục Thanh cảm thấy một sự áp lực.

Đưa mắt nhìn ba con thú bên cạnh thấy chúng chẳng có chút cảm giác nhiều, có lẽ là do thói quen.

Ba con linh thú đều là ngũ giai. Thời điểm mà Bích Lạc hải này vẫn còn là một hồ nước đã là chuyện cách đây một nghìn năm. Khi đó, ba con linh thú mới chỉ là ngũ giai đang bị tổ sư của Nhược Thủy môn đuổi giết để ký kết Chủ phó khế ước.

Sau đó, do Chân Long nằm xuống đây nên trước khi chết xuất thủ cứu bọn chúng đồng thời còn chỉ điểm cho chúng tu luyện rồi ban cho mỗi con vài giọt Long Nguyên dịch. Lúc ấy, Hàn Ma chương có thân thể mạnh nhất nên cũng nhận được nhiều Long Nguyên dịch nhất. Vì vậy mà bây giờ, nó có được một số đặc tính của Chân Long.

Nằm xuống trong Bích Lạc hải, Chân Long liền dùng chút uy năng cuối cùng của mình ngưng tụ trọng thủy chuyên dùng để khắc chế Nhược Thủy kiếm khí của Nhược Thủy môn, sau đó dựa vào ba con linh thú đến tận bây giờ để chờ kẻ kế thừa Chân Long đến. Và cuối cùng thì cái ngày đó cũng tới.

Càng tới gần đáy biển, Bích Lạc hải lại càng xuất hiện nhiều điểm sáng. Đồng thời, Lục Thanh cũng cảm thấy máu huyết trong cơ thể hắn đang bắt đầu sôi lên.

Càng tới gần ánh sáng đó, một cái bóng cũng bắt đầu xuất hiện.

Nhìn cái bóng chừng nghìn trượng trước mắt, tuy con chưa rõ ràng nhưng Lục Thanh cũng đoán ra được đó chính là Chân Long.

Hình như cũng cảm nhận được điều gì đó, Phong Lôi bắt đầu kêu lên rồi tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.

Một lát sau, bọn họ liền tới được vùng ánh sáng màu trắng ngà đó. Mặc dù lớp màn sáng đó tuy mỏng nhưng vẫn đủ ngăn cản tầm mắt.

Phong Lôi chở Lục Thanh chẳng chút do dự liền chui vào trong. Phía sau, ba con linh thú cũng liếc mắt nhìn nhau rồi đi vào theo.

Vốn Lục Thanh cứ nghĩ tâm cảnh của hắn bây giờ có thể hoàn toàn bình thản nhưng vào lúc này đối mặt với chuyện trước mắt, hắn không thốt nổi một tiếng nào.

Như thế này không biết lúc trước đến mức nào? Hơi thở hoang dã nồng đậm bên trong còn mạnh hơn so với trong Kiếm Mộ không biết bao nhiêu lần.

- Đây là Chân Long. - Lục Thanh lẩm bẩm nói. Hắn nhìn chằm chằm về phía trước.

Đây là một bộ long cốt nối tiếp nhau chừng nghìn trượng. Long cốt màu trắng trong suốt như ngọc bên trên tỏa ra ánh sáng màu trắng ngà. Uy nghiêm vô cùng vô tận từ Long cốt tản ra khiến cho nó mặc dù đã nằm xuống như long cốt vẫn giữ nguyên sự hùng mạnh khi còn sống. Cảm nhận uy nghiêm từ long cốt, Lục Thanh chẳng hề có lấy một chút ý nghĩ chống cự.

"Đây là Chân Long?"

Nhìn cái long trảo khổng lồ trong suốt, với những cái vuốt giống như những thanh kiếm sắc đủ để bóp nát thân thể Hàn Ma chương.

Tất cả Long cốt cứ vậy nằm yên dưới đáy Bích Lạc hải bao nhiêu năm khiến cho lớp bùn phía dưới cũng hóa thành màu trắng. Dẫm chân lên đó, Lục Thanh liền cảm nhận được sự cứng rắn của nó.

Nếu Lục Thanh đoán không nhầm thì mức độ cứng rắn của lớp bùn dưới đấy Bích Lạc hải tương đương với thân thể cửu phẩm của hắn. Tuy rằng có chênh lệch một chút nhưng cũng không nhiều lắm.

Hóa ra Chân Long hùng mạnh như vậy, cho dù nằm xuống như nơi có thi thể của nó cũng biến đổi tới mức thế này. Nhìn về phía cuối Long cốt, cái đầu của nó đang ngửa lên trời mà nhìn. Hai cái sừng kéo dài về phía sau, mức độ bén nhọn đủ khiến cho Luyện Tâm kiếm phía sau lưng Lục Thanh cũng phải run rẩy.

Chẳng có gì phải nghi ngờ. Nếu chạm Luyện Tâm kiếm vào đó thì chắc chắn hắn sẽ mất đi một thanh kiếm đã làm bạn với mình nhiều năm.

Mức độ cứng rắn của Long cốt đã vượt qua thần kiếm cấp Kim Thiên. Bởi vì, Lục Thanh có thể cảm nhận được mấy thanh thần kiếm cấp Kim Thiên trong Không Giới cũng đang run rẩy cùng với cả Kiếm Cốt của Vạn Thi kiếm đế. Lúc trước, khi ở Chân Hỏa hải, uy thế của nó gần như muốn phát tan Không Giới nhưng bây giờ trước mặt Chân Long không hề có một chút uy thế nào tản ra, thậm chí Lục Thanh còn cảm nhận được một chút sợ hãi.

- Đây là di cốt của Chân Long vương của chúng tôi. - Hàn Ma chương cố gắng dao động cái thân thể bé nhỏ của mình mà nhìn bộ Long cốt dài cả nghìn trượng. Hai giọt nước mắt của nó chảy ra:

- Vương của ta. Ta đã đưa người kế thừa tới đây.

Một lúc sau, Lục Thanh liền đứng ở vị trí đầu tiên của di cốt cũng là vị trí của cái đầu. Từ một khoảng cách gần như thế mà đánh giá, cái đầu của nó phải cao chừng năm, sáu mươi trượng. Hai cái sừng sắc nhọn chĩa thẳng lên trời, tỏa ra ánh sáng màu trắng như ngưng tụ thành vật chất. Những làn hơi thở hoang dã cứ thế đập vào mặt hắn.

Chẳng biết, Chân Long đã sống qua bao nhiêu năm.

Mải nhìn cái đầu đang ngửa lên trời giận dữ, Lục Thanh không nhận ra rằng từ Không Giới chợt lóe lên chút ánh sáng màu xanh rồi biến mất.

Xuyên qua cái đầu của cự long là một khoảng không gian lớn. Ở trong đó không trung được phóng đại lên vô số lần, có một con Chân Long thực sự đang ngằm ngủ. Cái thân dài nghìn trượng của nó đang tản ra ánh sáng chói mắt cùng với những chiếc vảy rồng trong suốt như ngọc.

Đúng lúc này, Chân Long như cảm nhận được điều gì đó liền mở mắt. Hai tia sáng bắn ra từ trong mắt nó như xuyên thủng không gian.

Đồng thời, trước mặt nó chợt hiện ra một thanh ngọc kiếm màu xanh. Ngay lập tức, hai mắt Chân Long hiện lên một sự hoảng sợ.

- Ngươi...ngươi...ngươi vẫn còn chưa chết?

- Ha ha! Ngươi hy vọng ta chết lắm phải không?

- Không...không! Nhưng có điều lão gia hỏa kia ra tay, ngươi chẳng phải đã bị luyện hóa hay sao?

- Luyện hóa? Hừ hừ! Trên thế giới này ai có thể luyện hóa ta? Nếu lão già kia thực sự có thể luyện hóa ta vậy thì cũng chẳng bỏ mặc cho con mụ điên kia đuổi theo ta cả trăm năm. Bởi vì gã biết nếu luyện hóa ta, khả năng gã nằm xuống còn lớn hơn.

- Ngươi...ngươi làm sao biết ta ở đây? Chẳng trách mà vừa rồi ta cảm nhận được một thứ lực lượng quen đến vậy.

- Thế nào? Nhìn thấy ta có phải ngươi rất khó chịu đúng không?

- Cuối cùng thì ngươi muốn thế nào?

Lúc này, Chân Long đang rụt mạnh về phía sau không muốn đối mặt với cây ngọc kiếm màu xanh còn chưa bằng một cái lông mi của nó.

- Ta chẳng muốn thế nào. Chỉ muốn tính toán với ngươi chuyện năm đó mà thôi. Lâu ngày không gặp, nên ta muốn nhìn thấy ngươi.

- Lúc trước có nhiều chủng tộc như vậy nhưng tại sao ngươi lại tìm tới ta? Ngươi nên biết rằng ta bây giờ đã nằm xuống chỉ còn lại một chút tàn niệm mà thôi.

- Tàn niệm? Ngươi vẫn muốn lừa ta có phải không? Phải nói là tàn hồn mới đúng.

- Ngươi!

Lần này, Chân Long thực sự hoảng sợ. Thân thể khổng lồ của nó nhanh chóng chạy về phía sau tới mười dặm. Khoảng không gian trong nháy mắt biến mất trước mạnh thanh ngọc kiếm màu xanh.

Không gian biến mất nhưng động tác của Chân Long vẫn không dừng lại, cho đến khi chui vào trong một khoảng không gian trắng xóa mới dừng lại được.

- Thế nào? Tại sao ngươi cứ sợ ta như vậy?

- Cái gì? - Chân Long cuống quýt quay cái đầu khổng lồ của nó lại thì thấy thanh ngọc kiếm màu xanh đang lơ lửng sau nó nghìn trượng.

- Sao có thể như vậy? Ngươi làm thế nào mà có thể vào được không gian hồn phách? - Lần này, Chân Long hoảng sợ thực sự.

Một tiếng hừ lạnh vang lên từ thanh ngọc kiếm:

- Ngươi cho là không gian hồn phách của một con Chân Long bát giai mà có thể ngăn cản được bước chân của ta hay sao? Nói thật cho ta, hôm nay ngươi định làm gì với chuyện đang diễn ra ở bên ngoài kia?

Cảnh giác lui tới tận cuối không gian màu trắng, Chân Long mới mở miệng nói:

- Ta nằm xuống đã nhiều năm nên tất nhiên là muốn tìm một người có đủ tư cách kế thừa huyết mạch Chân Long. Số lượng Long tộc bọn ta rất ít nên cho dù nằm xuống cũng phải xác định kế thừa.

Một tiếng hừ lạnh lại vàng lên, từ trên thân thanh ngọc kiếm màu xanh tản ra một làn hơi thở khiến cho tim của Chân Long đập thình thịch:

- Ngươi nghĩ ta bị truy đuổi nhiều năm nên ngu đi phải không? Kế thừa...kế thừa. Hồn phách của ngươi vẫn còn mà muốn tìm sự kế thừa hay sao? Ta nghĩ ngươi muốn đoạt nhà mà sống lại thì đúng hơn.

- Ngươi....ngươi không được ăn nói linh tinh.

- Ăn nói linh tinh? Ha ha! Xem ra cho dù là Chân Long cũng vẫn sợ chết. Long thân của ngươi đã nằm xuống bao nhiêu năm như vậy thì tinh khí của ngươi cũng biết thành Long Nguyên dịch mất đi tất cả chính khí. Xem ra thời gian đúng là có thể thay đổi rất nhiều thứ.

- Cuối cùng thì ngươi muốn gì?

Chân Long chăm chú nhìn thanh tiểu kiếm màu xanh. Như nghĩ tới một điều gì đó, một làn dao động đang tản ra liền nhanh chóng thu lại rồi mở miệng nói:

- Chỉ cần ngươi để cho ta sống ta có thể hứa với ngươi rằng sẽ ký kết Linh Hồn khế ước với đồ đệ của ngươi.

- Linh Hồn khế ước? - Một tiếng cười nhạo lại vang lên:

- Xem ra ngươi đúng là hạ quyết tâm lớn. Nhưng thật đáng tiếc, ta thấy để cho con vật nhỏ kia kế thừa những gì của ngươi là hay nhất. Ít nhất thì ta cũng chẳng cần lo lắng sau này có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng mất đi chính khí của trời đất ngươi có thể thành một Chân Long nữa hay sao? Ta nghĩ đến lúc đó một con Ma Long hiện thế thì đúng hơn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Diệt Kiếm Thể.