CHƯƠNG 45: ÁM TOÁN! CƯỜNG VIỆN BẤT NGỜ


Thấy Lục Thanh khiêu chiến Hứa Định Thư, lửa giận trong lòng Lục Khung cũng tạm thời lắng xuống. Hắn cười lạnh trong lòng. Dù sao thì cũng chỉ là một tên Kiếm Giả tiểu thiên vị mà thôi. Đối chiến với đại thiên vị gần tới đỉnh phong như Hứa Định Thư thì đúng là nghé con không sọ cọp, muốn chết đây mà.

Trong mắt mọi người, từ thanh trường kiếm của Hứa Định Thư xuất ra kiếm khí dài tám tấc, tỏa ra hơi nóng. Tuy nhiên, Lục Thanh cũng biết không phải do đối phương tiến vào Kiếm Khách mà có được lực lượng cơ bản của chính mình để sinh ra kiếm khí như thế. Đó là do trên thân kiếm của đối phương có chất liệu đặc biệt tạo ra mà thôi. Tuy nhiên, nó không hề có chút uy hiếp đối với Tử Điện kiếm khí của bản thân.

Dậm mạnh chân một cái, hắn đạp vỡ cả tảng đá dưới chân. Tu vi của đối thủ cao hơn mình nên Lục Thanh không dám chậm trễ. Trên người hắn bao phủ một tầng Tử Điện kiếm khí dầy ba tấc. Toàn bộ lôi điện đều được kích phát ra ngoài. Lớp Tử Điện kiếm khí trên người Lục Thanh lóe lên lôi điện liên tục. Đồng dạng, Luyện Tâm kiếm đang từ màu xanh sẫm chuyển thành màu tím. Một luồng khí thế mạnh mẽ cứng rắn theo kiếm khí của hắn cũng vọt lên.

Tất cả mọi người đều chấn động. Đây là loại kiếm khí nào mà lại có được uy lực như thế? Lúc này, Kiếm khí do Lục Thanh phóng ra không hề bị khí thế của Hứa Định Thư áp đảo, thậm chí nó còn nghênh tiếp trực diện.

Tại sao lại có thể như thế? Hứa Định Thư cảm thấy cả kinh. Không thể để cho hắn vượt qua được. Nghĩ như vậy, trường kiếm của Hứa Định Thư chợt run run, mũi kiếm giống như một con linh xà với cái lưỡi đang thò ra thụt vào mà bắn về phía hai mắt của Lục Thanh.

Linh Xà thập tuyệt thức! Hai mắt Lục Thanh sáng ngời. Đây là thứ kiếm pháp cao thâm mà Kiếm Thần điện ở Triêu Dương thành phát ra để cho Kiếm Giả sau khi Trúc Cơ tụ nguyên có thể luyện tập. Trong các đại tông môn trên đại lục, mặc dù thứ kiếm pháp này không được xếp vào nhóm đầu nhưng vẫn có thể cho vào đẳng cấp trung bình. Dù sao thì nó cũng có điểm độc đáo riêng. Đối với Kiếm Giả không gia nhập tông môn mà nói thì có được nó đã là tốt lắm rồi.

Linh Xà thập tuyệt thức! Tên như chiêu thức. Kiếm pháp thi triển ra giống như linh xà xuất động. Tốc độ xuất kiếm cực nhanh vì vậy mà yêu cầu đối với sự biến hóa của nó là rất cao.

Vào lúc này, nhìn Hứa Định Thư thi triển, thanh trường kiếm linh hoạt mềm mại chẳng khác gì một tấm lụa. Kiếm khí thò ra thụt vào nơi mũi kiếm giống hệt như lưỡi rắn. Từng chiêu từng thức bao quanh Lục Thanh chỉ chực cắn một nhát. Bất luận là lực đạo hay tốc độ cũng đều đạt tới tốc độ cực hạn của mắt người.

Cái này đã gần đạt tới cảnh giới Cử nhược trọng khinh tuy nhiên đáng tiếc là hắn lại gặp phải Lục Thanh, một trong số những cao thủ lĩnh ngộ được cảnh giới Cử nhược trọng khinh. Mặc dù tu vi thấp hơn một thiên vị nhưng với Tử Điện kiếm khí mạnh mẽ, cùng với Húc Nhật thập tam kiếm của Triêu Dương phong làm sao có thể để cho hắn công kích một cách dễ dàng.

Tinh thần hết sức chăm chú theo dõi. Đây cũng là lần đầu tiên mà hắn giao đấu với người có tu vi cao hơn. Dòng khí trong Thức Hải theo lộ tuyến vận chuyển của Luyện Hồn quyết mà khuếch tán ra ngoài khiến cho mỗi sự biến hóa xung quanh đều hiện ra trong đầu hắn.

Húc Nhật thập tam kiếm có tất cả mười ba kiếm. Ngoại trừ ba tuyệt chiêu cuối cùng ra thì mười thức còn lại bao gồm: Vân Biệt Nguyệt Trầm, Thiên Liệt Ngư Bạch, Đại Nhật Như Luân, Vân Quang Đảo Ảnh, Kim Lân Hà Úy, Thần Tinh Ẩn Nguyệt, Thiên Mạc Nhật Khai, Kim Dương Hướng Vũ, Lưu Quang Tế Lũ, Vân Khai Vụ Tán.

Đến lúc này, ngoại trừ ba đại tuyệt chiêu ra Lục Thanh dựa vào cảnh giới Cử nhược trọng khinh đã lĩnh ngộ được toàn bộ mười chiêu đầu tiên. Lúc này, Luyện Tâm kiếm nhẹ nhàng chẳng khác gì một cây gậy gỗ mà vẽ ra một vòng tròn rất rộng tỏa ra ánh sáng màu tím, ngăn chặn lại kiếm của Hữa Định Thư. Đây chính là thức thứ ba Đại Nhật Như Luận. Một chiêu thức phòng thủ tốt nhất trong Húc Nhật thập tam kiếm. Cũng do kích thước khổng lồ của Luyện Tâm kiếm mà mỗi khi huy động lại khiến cho trong không khí xuất hiện một làn gió cuốn bay bụi đất về phía Hứa Định Thư.

Hứa Định Thư cả kinh. Hắn biết đó chính là Húc Nhật thập tam kiếm của Triêu Dương phong. Tuy nhiên, do ỷ vào tu vi cao hơn so với Lục Thanh một thiên vị nên hắn cũng chẳng e ngại. Trường kiếm đâm thẳng vào thân của Luyện Tâm kiếm. Mặc dù, một phần lớn kiếm khí đã bị Tử Điện kiếm khí của Lục Thanh phá vỡ, nhưng với tu vi Kiếm Giả đại thiên vị vẫn khiến cho cổ tay Lục Thanh tê dại.

Cuối cùng thì cũng vẫn có sự chênh lệch, Lục Thanh thầm nghĩ trong đầu. Hắn không phòng thủ nữa mà triển khai một thức Thiên Mạc Nhật Khai. Chân trái hắn dẫm nhẹ vào không trung, đùi phải hơi trùng xuống. Cả người hắn giống như một người khổng lồ đang giơ cao Khai Sơn phủ. Luyện Tâm kiếm vẽ thành một đường cong chém xuống.


Trong mắt của Hứa Định Thư, một kiếm này của Lục Thanh có quỹ tích như xuất hiện từ giữa không trung, mà cho đến lúc hạ xuống hắn vẫn không thể cảm nhận được. Trong lòng chỉ cảm thấy một sự run sợ trước luồng gió mạnh mẽ đang kéo đến.

- Không hay! - Một thức đang giáng xuống khiến cho Hứa Định Thư sợ hãi kêu lên một tiếng. Hắn bất chấp sát ý trong lòng, vội vàng nâng kiếm lên ngăn cản, đồng thời nhanh chóng lui lại phía sau.

Choang Choang....

Hai kiếm va chạm với nhau bắn lên vô số tia lửa. Lục Thanh cảm thấy Kiếm Nguyên của đối phương hết sức hùng hậu đột nhiên bắn ra kiếm khí dài bẩy tấc phá vỡ Tử Điện kiếm khí dài bốn tấc. Sau đó, hắn lui lại hai bước, hóa giải lực phản chấn từ kiếm khí của đối phương. Còn Hứa Định Thư thì loạng choạn lui lại sáu bước. Mặc dù tu vi cảnh giới của hắn cao hơn Lục Thanh một thiên vị, nhưng Tử Điện kiếm khí của đối phương lại quá bá đạo, sau khi phá vỡ kiếm khí còn chấn cho hắn phải lui lại. Hơn nữa, mấy năm qua Lục Thanh đã tu luyện thân thể có được khí lực rất mạnh nên cũng làm cho hai tay của hắn tê dại.

Lần va chạm này, mặc dù Lục Thanh không thể đả thương Hứa Định thư nhưng cũng không bị thương tổn. Có thể nói là cả hai ngang tay. Tuy nhiên, điều này lại khiến cho Nhan Như Ngọc và những người đứng bên chấn động. Hôm nay, Lục Thanh trở về với thực lực như vậy làm sao bọn họ có thể giữ được bình tĩnh. Dù sao thì Triêu Dương trấn cũng được Lục gia che chở hơn ngàn năm, ai cũng không muốn nó bị phá vỡ.

- Không ngờ tên tiểu tử này lại có thể lĩnh ngộ được cảnh giới Cử nhược trọng khinh. - Lục Khung đứng bên không nhịn được phải kêu lên, đồng thời trong ánh mắt hắn xuất hiện một sự tàn nhẫn. Tiểu tử này mới có bằng đó tuổi mà đã có được ngộ tính như thế thì sau này chắc chắn sẽ là mối họa lớn. Nếu hôm nay đã trở mặt như thế thì làm cho tới cùng, không thể lưu lại đại họa.

Lập tức, lão liếc nhìn Lục Tẫn rồi nói với Hứa Định Thư:

- Hứa gia chủ! Không nên khiêu chiến với hắn nữa. Nếu bọn họ đã không biết điều thì chúng ta cũng chẳng cần nói nhiều nữa. Tất cả động thủ bắt họ lại rồi tính tiếp.

Đưa tay ra sau lưng rút Tử Vân kiếm, Nhan Như Ngọc lạnh lùng, nói:

- Các ngươi nghĩ rằng chỉ bằng mấy người các ngươi có thể bắt được chúng ta hay sao?

Đồng dạng rút kiếm của bản thân ra, nét mặt Lục Tẫn vẫn đang điểm nụ cười ấm áp chợt trở nên lạnh lẽo:

- Ngươi nghĩ rằng mất đi một vị Kiếm Khách là ngươi thì bọn họ còn làm được gì?

- Cái gì? - Nhan Như Ngọc cả kinh. Lục Thanh đứng bên cũng cảm thấy có chút gì đó quái dị liền vội vàng lui lại vài bước đứng bên mẫu thân.

Ánh mắt có chút tà dị, Lục Khung nói:


- Tất nhiên! Ngươi có thể vận chuyển Kiếm Nguyên thử xem. Ta phải mất bao công sức mới mua được Cấm Nguyên tán từ phường thị trong Triêu Dương thành làm sao không có chút hiệu quả nào chứ?

- Không hay! Quả nhiên khi Nhan Như Ngọc vận chuyển Kiếm Nguyên liền cảm thấy trong kinh mạch như có một thứ gì đó chặn cứng khiến cho Kiếm Nguyên không thể di chuyển. Mặc kệ Nhan Như Ngọc có cố thế nào nó vẫn như tảng đá bất động. Thậm chí do cố gắng quá mà kinh mạch có chút đau đớn.

- Mẫu thân! Người làm sao vậy? - Lục Thanh vội vàng đỡ lấy Nhan Như Ngọc. Tay hắn xuất ra một đạo Tử Điện kiếm nguyên tiến vào trong kinh mạch của mẫu thân. Ngay lập tức hắn phát hiện ra một thứ chất lỏng bầy nhầy màu đen. Tuy nhiên, thứ chất lỏng đó như e ngại Tử Điện kiếm nguyên của Lục Thanh, nên khi tiếp xúc liền chậm rãi tiêu tán. Tuy nhiên, tốc độ tan biến của nó cũng không nhanh. Mà vào lúc này, hiển nhiên là đám người Lục Khung cũng không để cho Nhan Như Ngọc có thời gian khu trừ Cấm Nguyên tán.

Vô số suy nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu, nhưng nhất thời, Lục Thanh cũng không có cách nào. Nhiều người tới đây vì bản thân như vậy, hắn cũng không thể vất bỏ bọn họ mà đưa mẫu thân bỏ trồn. Mà không trốn thì lại không có phần thắng, chỉ có một kết quả duy nhất là toàn quân bị diệt mà thôi.

- Hừ! Không còn cách nào nữa đâu. - Lục Tẫn cười lạnh một tiếng, đồng thời, ánh mắt nhìn về phía hai mẹ con Lục Thanh và đám người Dịch lão mà nói:

- Các ngươi chẳng phải rất hay đó sao? Chẳng phải các ngươi đi mời người sao? Để xem ta bắt giữ các ngươi, các người còn có bản lãnh gì mà mời người đến cứu.

- Chúng ta tới cứu thì sao? - Đúng lúc này, một thanh âm lười biếng từ ngoài hành lang vọng vào. Thanh âm đó khiến cho Lục Thanh phải ngây người. Nhiếp Thanh Thiên đang cầm một bình Thanh Dương liệt tửu, đặc sản của Triêu Dương trấn, mà từ từ đi tới. Phía sau hắn là Triệu Thiên Diệp, Dư Cập Hóa và Đoạn Thanh Vân cùng đi tới bên cạnh Lục Thanh.

- Các ngươi.... - Lục Thanh nói một cách ngập ngừng.

Đoạn Thanh Vân vỗ mạnh vào bả vai của Lục Thanh. Lúc trước, hắn bị thương trong người nên nét mặt vẫn tái nhợt. Mà vào lúc này, sau khi trải qua một đoạn đường dài tới đây, sắc mặt hắn còn tái hơn nữa. Tuy nhiên, hắn như chẳng cảm thấy điều đó, nói:

- Thấy ngươi đi vội vã như vậy, ta biết ngay có chuyện xảy ra. Luận kiếm vừa dứt, bốn người chúng ta liền bám theo tới đây. Cũng may là ta đã tới Triêu Dương trấn mấy lần, nếu không thì cũng không thể tìm được chính xác.

Nói xong, nét mặt Đoạn Thanh Vân tái thêm một chút lại nói:

- Ngươi không biết, ba người kia, ngoại trừ Nhiếp Thanh Thiên ra còn lại đều là những tên ngốc. Nếu không ta có thể không tới đây kịp. Đợi lát nữa mọi chuyện giải quyết xong, ngươi cần phải mời mấy người bọn ta tới Triêu Dương hiên. Từ lâu, ta đã nghe nói ở đó có món Bích Ngọc kê rất tuyệt. Nhưng trước đây do có nhiệm vụ trong người nên vẫn không được nếm nó. Bây giờ, đây là địa bàn của người nên phải chiêu đãi chúng ta thật tốt đấy. - Vừa nói, Đoạn Thanh Vân vừa há to miệng, ánh mắt tỏ rõ một sự thèm thuồng.

Ba người Nhiếp Thanh Thiên đứng bên cạnh nghe Đoạn Thanh Vân nói mà không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Bọn họ thầm mắng mập mạp một tiếng. Ngay cả Triệu Thiên Diệp ngày thường vẫn lạnh lùng như bây giờ nghe Đoạn Thanh Vân nói vậy cũng phải nhăn mặt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Diệt Kiếm Thể.