Quyển 6 - Chương 4: Thiên Ma Cốc


Số từ: 2159
Nguồn: tangthuvien.com, hoanguyettaodan.net, vip.vandan.vn
Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Độc Cô Bại Thiên kích động vô cùng, tuyệt đại cường giả để lại không ít dấu tích tại đây, nhất định có những bí mật chưa ai biết, khẳng định không chỉ đơn giản là phong ấn các tuyệt thế cao thủ của ma giáo từ xưa.
Hắn lớn tiếng:
Thiên Ma cốc, ta đến đây.

Cao thủ ma giáo tỏ vẻ kì quái nhìn hắn, không hiểu hà cớ ngôi sao Thái Bạch này lại kích động đến thế.
Độc Cô Bại Thiên hít sâu một hơi:
Thiên Ma cốc ở gần đây rồi.

Vương cấp cao thủ hơi kinh ngạc nhìn hắn:
Không sai, tới Thiên Ma cốc rồi, trước đây có vô số người đến thám thính bí mật nhưng đều vô hiệu, vì sao công tử phát hiện?


Hắc hắc, vì ta là ma trung chi ma.

Người ma giáo tuy cực độ bất mãn trước lời lẽ cuồng vọng của gã nhưng không dám nói ra.
Qua một vạt rừng nguyên thủy, vách đá dựng đứng xuất hiện trước mặt chúng nhân, hắn tỏ vẻ hồ nghi, thấy vậy chúng nhân đều không giấu được nét đắc ý.
Hắn há hốc miệng nhìn chăm chăm từng người ma giáo nhảy xuống vách đá, vương cấp cao thủ gầy gò nói:
Mời.

Hắn đột nhiên biến sắc, nhưng rồi lãnh tĩnh lại, rảo bước tới nhìn xuống thâm cốc không đáy, chợt hé nụ cười. Hắn tin rằng ma giáo chúng nhân không điên, khẳng định không vô duyên vô cớ ngu xuẩn tự sát, họ dám nhảy xuống tất không ngủy hiểm gì. Hơn nữa hắn không tin khi chưa giải được phong ấn cho các tuyệt thế cao thủ bị phong ấn, họ lại hại hắn.
Hắn tung mình nhảy xuống, thân hình không rơi xuống nhanh như tưởng tượng, không đầy một trượng đã chạm đất. Tiếp đó cảnh vật trước mắt hắn chợt biến đổi, một sơn cốc rộng rãi phong cảnh tú lệ xuất hiện, trong cốc cỏ xanh mơn mởn, hoa nở rực rỡ, mùi hương thoang thoảng đưa, ngoài xa là đình đài lâu các cùng nước chảy rì rào, cảnh tượng như thế ngoại đào nguyên.
Hắn há hốc miệng, không dám tin vào mắt mình, không sao ngờ nổi mình lại đến một vùng thiên địa khác.
Cạnh đó, ma giáo chúng nhân đều mỉm cười, nhớ lại lúc mình vào ma giáo thánh địa học nghệ, tình cảnh không phải cũng như vậy ư.
Vương cấp cao thủ cười:
Không cần kỳ quái, chắc công tử có nghe nói đến kỳ môn độn giáp, ma giáo thánh địa Thiên Ma cốc có bày tuyệt thế đại trận, gọi là Thiên Ma khốn thần, vì thế người ngoài không thể tìm được vị trí chính xác của bản giáo. Nếu không có người bản giáo dẫn đường, người ngoài đừng mơ tiến vào nửa bước, dù cố tình tiến vào, dù công tử có bản lĩnh thông thiên cũng sẽ sa vào cảnh vạn kiếp bất phục.


Tòa đại trận này lợi hại vậy ư?


Đương nhiên, đám ngụy quân tử chính giáo khuynh đảo võ lâm, dốc toàn lực truy sát, bản giáo phải lùi vào Thiên Ma cốc. Mặc cho chính giáo rải thảm tìm kiếm nhưng không tìm ra tung tích của các tiền bối, dù có người vào đại trận cũng rơi thẳng xuống mà thôi. Đáng cười là đám ngụy quân tử đó lầm ầm lên là đã diệt sạch bản giáo, đúng là vô sỉ.

Độc Cô Bại Thiên không khỏi lo lắng cho tiểu ma nữ, dù dọc đường để lại không ít ám ký nhưng vẫn thấy bất an vô cùng.
Vương cấp cao thủ tiếp lời:
Đừng nói cao thủ thông thường, dù là thánh cấp cao thủ cũng không thể vượt qua, giáo điển có ghi lại rằng năm xưa có một vị thánh cấp cao thủ định xông qua Thiên Ma tỏa thần đại trận nhưng phải ôm hận quay về.

Từ đáy lòng hắn, thanh âm lâu lắm không thấy xuất hiện lại vang lên:
Thiên Ma tỏa thần là cái gì, chẳng qua là chút ảo pháp, đợi đến khi thánh cảnh thiên nhãn mở ra thì tất cả đều rõ mồn một.

Thiên Ma cốc cực rộng, hắn được chúng nhân dẫn đường, tiến vào đại điện nghị sự của ma giáo, trên điện có bày bức tượng ma quỷ hung ác cực độ. Hắn muốn bật cười, phật giáo cúng phụng phật đà, bồ tát, la hán, đạo giáo thờ tam thanh, không ngờ ma giáo có ma tượng riêng, không hiểu là những yêu ma nào.
Hai bên đại điện chật ních người, khí tức của ai cũng miên man. Hắn thầm kinh hãi, cảm ứng không dưới mười người đạt tới cao thủ thứ vương cấp trở lên. Trên chiếc ghế ở chính giữa điêu khắc yêu ma có một trung niên chừng sáu mươi, dáng vẻ không giận mà oai, khí thế hùng hồn loang thoáng phát ra.

Lẽ nào đó là ma giáo giáo chủ, lãnh tụ tối cao của võ lâm tà đạo?
Hắn thầm đoán.
Vương cấp cao thủ gầy gò đi trước thi lễ:
Thuộc hạ không phụ lời giao phó của giáo chủ, đã đưa Độc Cô công tử tới.


Ha ha...Độc Cô công tử quả nhiên thân mang ma đạo vương giả chi khí, còn trẻ đã đạt được tu vi này, thật là may mắn cho ma đạo chúng ta.
Ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong cười ha hả.

Đâu có, giáo chủ quá khen thôi, giáo chủ mới là người hùng tài đại lược, tranh bá thiên hạ chỉ là chuyện trong tay.
Hắn giả ý cung kính.

Người đâu, mau mời Độc Cô công tử ngồi.
Cái Thiên Phong ra lệnh.
Tiếp đó Cái Thiên Phong giới thiệu với hắn mọi người trong đại điện: trưởng lão, hộ pháp, sứ giả...đến khi hắn choáng váng mới giới thiệu xong. Xem ra ma giáo chúng nhân phi thường trọng thị hắn, phàm những ai hơi có thân phận đều có mặt.
Chúng nhân cực kỳ cung kính với hắn, bởi bội phục thật lòng thanh niên đã quấy loạn thiên hạ lên này.
Nghe những lời thật thật giả giả đó, hắm thầm cười lạnh:
Không phải các ngươi muốn ta dốc hết sở năng giải khai phong ấn nên giờ mới kính lễ thế này. Khi ta hoàn thành nguyện vọng cho các ngươi rồi thì sẽ trở mặt ngay.

Tiếp đó, ma giáo chúng nhân không nhắc gì đến việc giải phong ấn, trên điện bày tửu yến tẩy trần cho hắn. Chúng nhân liên tục kính rượu hắn, dù đã vận công hóa giải, sau cùng hắn vẫn thấy đầu óc quay cuồng, mê mê hồ hồ gục xuống bàn.
Chúng nhân bật cười, trong lúc mơ màng hắn cảm giác mình được hai cánh tay mềm mại đỡ vào một gian phòng. Lúc tỉnh lại, mặt trời đã mọc lên ba con sào, mở mắt ra là hắn sa vào cảnh ngượng ngùng vô cùng: đang nằm trong vòng tay ngọc. Hai nữ tử cực kỳ xinh đẹp quấn lấy hắn như vòi bạch tuộc.
Tức thì mặt hắn nóng bừng, cố nhớ lại, hình như đêm qua rất điên cuồng, còn tưởng là mộng cảnh, nào ngờ là thật. Hắn khẽ rút tay ra, định trở dậy thì hai nữ tử đã mở mắt, hổ thẹn nói:
Công tử, bọn tiểu tì đến thị hầu.


Không càn, tại hạ tự mặc được.
Đoạn hắn cuống cuồng mặc y phục vào. Dù thế, hai nữ tử vẫn đến hai bên thị hầu hắn chỉnh trang y phục.

Mẹ nó chứ, người ma giáo đúng là đầy ma tính, không cần hỏi lão tử có cần không, lại đưa hai nữ tử tới.


Ồ, các vị về đi, nơi này không cần các vị hầu hạ.

Hai nữ tử biến sắc, run giọng, gần như bật khóc:
Lẽ nào công tử ghét bọn tiểu tỳ?


Không phải ghét bỏ mà thật sự tại hạ không cần người hầu, tại hạ không quen.


Mong công tử thương tình, giáo chủ đã hạ lệnh, nếu bọn tiểu tỳ khiến công tử không vui, bị công tử đuổi đi thì bọn tiểu tỳ khó sống.


Tại hạ không bảo các vị đi vì bực mình, thật sự là không quen với việc được hầu hạ.


Hu hu…
Hai nữ tử bất đầu bật khóc.

Ngừng ngừng ngay…
Hắn không chịu được cảnh nữ tử khóc lóc, cũng không hi vọng họ mất mạng, hà huống họ đã phát sinh quan hệ thân mật với hắn.
Hai nữ tử ngừng khóc, nhìn hắn với vẻ vô cùng đáng thương.
Hắn nói:
Nếu liên quan đến tính mạng thì hai vị ở lại đi.

Hắn ủ rũ bước ra khỏi phòng, không muốn cả ngày đối diện với hai nữ tử tình ý dâng tràn.
Thiên Ma cốc thần bí mạc trắc không hề đầy nguy hiểm như ngoại giới tưởng tượng, ngược lại cảnh sắc nơi này như chốn thế ngoại đào nguyên. Lời đồn nguy hiểm ở bên ngoài vẫn thịnh hành có lẽ vì Thiên Ma tỏa thần đại trận.
Hắn lần lượt gặp đệ tử ma giáo, ai cũng khách khí chào hỏi.
Hắn đi dạo mông lung trong cốc, bất tri bất giác đến một quảng trường, đập vào mắt là bức tượng đồng. Không hiểu bức tượng đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt mà bề mặt lốm đốm rêu, đó là bức tượng một trung niên nam tử cao lớn chắp tay sau lưng, như ma thần đang nhìn xuống chúng sinh. Tuy chỉ một bức tượng nhưng phát ra khí thế bức nhân thoạt khó thoạt không.
Hắn thầm kinh hãi, nhất định là tuyệt đại cường giả từ xa xưa của Thiên Ma cốc, bức tượng vẫn còn vương lại một tia tinh thần lạc ấn mới phát ra được khí thế bức nhân thoạt khó thoạt không đó, thật ra là thần thánh phương nào?

Đúng là nhất đại nhân kiệt!
Hắn thật lòng khen ngợi.

Ha ha, tiểu hữu cũng cảm giác được khí thế bức nhân thoạt khó thoạt không? Đúng là hiếm có, không có tu vi đế cảnh trở nên khó lòng cảm ứng được.
Một lão giả không hiểu xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào.
Độc Cô Bại Thiên giật mình thất sắc, lần đầu tiên hắn bị người ta vô thanh vô tức đến sau lưng mà không phát giác. Quay lại nhìn lão nhân thì hắn không giấu được nét kinh ngạc, da mặt lão nhân nhăn nhúm đến không thể nhăn nhúm hơn được nữa, đỉnh đầu chỉ còn lơ thơ vài sợi tóc bạc, gầy gò khôn tả như da bọc xương, lại còng xuống, cơ hồ chỉ một trận gió thổi qua là ngã gục.

Ông ta bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Hắn thầm ước lượng, đồng thời liên hệ đến tu vi đáng sợ đến sau lưng hắn mà không phát ra tiếng động. Sau cùng hắn khẳng định lão nhân này chính là nhân vật đạt tới đến cảnh từ mấy chục năm trước, như Huyên Huyên đã nói.

Tu vi của tiền bối cao lắm, nhất định là ma giáo danh túc, tin rằng tiền bối biết bức tượng này là ai.


Đương nhiên, đó là khai sơn tổ sư của ma giáo Thiên Ma lão tổ, là Võ thánh mạnh nhất cổ kim.
Đoạn đôi mắt mờ đục của lão nhân phát ra thần quang sáng rực.

Võ thánh vĩ đại nhất? Không phải là cổ vãng kim lai đệ nhất cao thủ ư?
Độc Cô Bại Thiên kinh hãi.

Không sai, người là Võ thánh của Võ thánh?
Ánh mắt lão nhân đầy sùng kính.

Đã là Võ thánh của Võ thánh, vì sao ông ta lại chết?


Ai nói người chết, không ai giết được lão tổ.


Lẽ nào là bị phong ấn? Các vị nóng lòng tìm tại hạ là vì ông ta?
Độc Cô Bại Thiên hỏi.

Hắc hắc, tiểu hữu liên tưởng hơi quá đà rồi, trên đời không ai phong ấn được lão tổ, chỉ là người biến mất thôi, rồi sẽ có ngày người trở lại, hắc hắc…
Ánh mắt lão nhân đầy cuồng nhiệt, không giống một người đang lúc gần đất xa trời tí nào.

Lẽ nào xưa nay chưa ai sánh được Thiên Ma?

Lão nhân trầm tư hồi lâu:
Có, từng có một người, hơn nữa người đó xác thật mạnh hơn Thiên Ma lão tổ, bất quá chỉ là từng mà thôi vì người đó đã tan nát hình thần, không thể quay lại cõi đời nữa.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Bất Diệt.