Quyển 6 - Chương 9: Ti bỉ vô sỉ


Số từ: 1248
Nguồn: tangthuvien.com, hoanguyettaodan.net, vip.vandan.vn
Dịch: Cong Tu Bac Lieu

Ta không rõ lắm về đế cảnh cao thủ đó.
Thấy Độc Cô Bại Thiên cười bất hảo, Hoa Vân Tiên cả kinh, vội nói:
Ta nói thật đó, không chỉ ta không hiểu mà tuyệt đại đa số tiền bối trong cốc đều không biết, chỉ biết người là nhân vật cùng thời với sư phụ giáo chủ, trừ thập đại thái thượng trưởng lão ra, địa vị của người là nguyên lão được tôn sùng nhất.


Chết tiệt, lại là một lão bất tử, đúng là phiền.
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm:
Bình thường ông ta vẫn ở ngoài cốc?


Đúng, luôn ở ngoài đó, nhưng không ai chỗ cụ thể.


Vì sao ông ta cam tịch mịch, cao thủ dế cảnh lại chịu làm người trông coi cửa?


Chuyện này…người như họ được gọi là người bảo vệ Thiên Ma cốc, mỗi đều đều có một tuyệt đỉnh cao thủ trông nom cửa vào ma cốc, đều là những Võ Si hiếu võ thành cuồng, mọi điển tịch trong giáo đều mặc ý cho họ đọc, coi như là phần thưởng lớn nhất.


Cuồng nhân hiếu võ? Mẹ nó chứ, không phải là cao thủ số một số hai ma giáo sao?
Độc Cô Bại Thiên vốn định hỏi rõ tình huống rồi báo thù cho Huyên Huyên, nhưng giờ vô cùng hoảng sợ, đồng thời hiểu rằng tiểu ma nữ là đế cảnh cao thủ cũng bị đánh thành trọng thương.

Hoa Vân Tiên cô đúng là bản lĩnh đầy mình, không chỉ là còn là truyên nhân của Vân Yên các trong ngũ đại thánh địa, thật khiến người ta bái phục sát đất. Ta không hiểu vì sao cô là nữ tử mà thánh địa lại ai phát hiện? Chắc họ đưa cô lên núi từ lúc còn bé, ta không tin mấy lão ôn dịch đó mù mắt hết, không nhận ra giới tính của cô.

Độc Cô Bại Thiên vỗ trán, chợt tỉnh ngộ:
Ngất mất, chắc chắn họ biết, xem ra là cô bày trò huyền hư với người giang hồ mà thôi.

Hoa Vân Tiên đỏ mặt, hung hăng nhìn hắn.

Ma giáo an bài bao nhiêu nội ứng trong ngũ đại thánh địa?


Không biết.

Thấy thị tỏ vẻ kiên nghị, Độc Cô Bại Thiên hiểu rằng không thể moi gì được về chuyện này, xem ra thị một lòng trung thành, động đến lợi ích của ma giáo là không đáp.
Hắn vốn định hỏi thêm nhưng sợ lâu quá sẽ xảy ra chuyện với Huyên Huyên, hơn nữa cũng không tin Hoa Vân Tiên sẽ nói thật hết.
Nghĩ vậy, hắn mở tung cái bọc trên lưng, rải từng món y phục của Hoa Vân Tiên ra đất, rồi cầm cái yếm màu lục nhạt lên mũi hít sâu, cười hì hì:
Thơm quá.

Hoa Vân Tiên đỏ mặt tía tai, phẫn nộ đến mức mắt cũng phun lửa:
Lưu manh, vô lại, hạ lưu...


Tuy có quen con thỏ chết Hoa Vân Phi từ trước nhưng với Hoa Vân Tiên tiểu thư quả thật mới quen biết. Để sau này có kỉ niệm, hắc hắc, xin lỗi nhé, ta quyết định thu tạm một món lễ vật không tầm thường của Hoa tiểu thư, để nhìn vật lại nhớ đến tuyệt đại phương dung của tiểu thư. Ta lấy cái áo lót này vậy.


A.. tên cẩu tặc vô sỉ, mau trả ta…lấy ra, trả cho ta.
Hoa Vân Tiên giận xì khói.

Không được, Hoa tiểu thư không hẹp hòi thế chứ nhỉ, chỉ là một cái áo lót thôi mà, chi bằng ta tặng tiểu thư một món.
Độc Cô Bại Thiên cười hì hì.

Ai cần y phục bẩn thỉu của ngươi, mau trả…trả ta.


Trả cô? Hắc hắc tuy ta không sợ cô đi kể lể với giáo củ hoặc đại trưởng lão gì đó nhưng ta không muốn cô biến ta thành tên khốn thập ác bất xá trước mặt họ. Dù sao ta cũng là thanh niên ngời ngời, để cô hủy mất danh dự chẳng phải se oan uổng quá ư? Nên…khụ…ta mà phải đội ‘nỗi oan không giải được’ thì đành mang món y phục này đến ‘giải thích’ với từng người trong Thiên Ma cốc.
Đoạn hắn lại bật cười hăng hắc.
Nhìn nụ cười như ác ma của hắn, Hoa Vân Tiên chỉ muốn phát cuồng.

Độc Cô Bại Thiên, ngươi ti bỉ hạ lưu, không hề có tí khí khái nào của Bất tử ma vương, chỉ là tiểu nhân vô sỉ.


Như cô muốn, ta hạ lưu vậy.
Thân hình hắn như điện, tiếng vang lên là người lướt tới, sờ lên ngực Hoa Vân Tiên rồi lao ra ngoài cửa sổ.

Ha ha, hôm nay đúng là một đêm vui vẻ, Tiểu Tiên Tiên, lần sau lại tìm cô thân mật.

Tiếng hắn xa dần, Hoa Vân Tiên nhảy khỏi mặt nước, nhanh chóng mặc y phục vào, rồi trong nhà vang lên tiếng rít chói tai, rồi tiếng bình hoa vỡ tan vang choang choảng, cả gian nhà rung rinh, rồi đổ ầm ầm xuống.
Nhiều giáo chúng ma giáo nghe thấy động tỉnh, lập tức có mấy chục thân ảnh lao tới, tuyệt đại đa số đều còn trẻ, đều ngưỡng mộ Hoa Vân Tiên. Khi họ thấy thánh nữ xõa tóc, sắc mặt xanh lét đứng trên đống gạch ngói vụn, rồi thấy thị nữ hôn mê bất tỉnh dưới chân thì đều cả kinh, cho rằng địch nhân đánh tới.

Thánh nữ không sao chứ?


Thánh nữ sao vậy?


Địch nhân, địch nhân ở đâu?

Lửa giận trong lòng Hoa Vân Tiên dần lặng lại, nghe thấy chúng nhân quan tâm, gò má liền nóng lên.

Đa tạ các vị quan tâm, không có địch nhân nào hết, chỉ là một con chuột thôi, cả ta và Tuyết nhi đều sợ quá, không cẩn thận tạo thành động tĩnh này. Thật không phải, đã quấy nhiễu các vị.

Thấy Tuyết nhi còn hôn mê bất tỉnh, chúng nhân đều không tin lời thị, nhưng chỉ biết lên tiếng an ủi.
Dù họ không tin chuyện Hoa Vân Tiên sợ chuột nhưng để lây lòng thánh nữ, ngày hôm sau cả Thiên Ma cốc lao vào diệt chuột.
Lúc Độc Cô Bại Thiên biết tin, cười lăn lộn.
Sau khi rời phòng Hoa Vân Phi, hắn cứ cười mãi, có thể đùa cợt tiên tử thánh địa cùng ma giáo thánh nữ như vậy, cả hắn cũng bất ngờ.
Cảm giác ấm áp, mịn màng trước lúc đó khiến hắn mỗi lần nghĩ lại đều dấy lên cảm giác khác thường.
Lúc về đến tiểu viện, tiểu ma nữ đã tỉnh lại, đang uể oải nằm trên giường.

Tiểu Bạch, ngươi đi đâu đấy?


À, ta ra ngoài có chút việc.


Có chút việc? Sao ta thấy ngươi đầy dâm tiện nhỉ, chắc không phải việc tốt lành gì.
Huyên Huyên cười nửa miệng nhìn hắn.
Hắn có tật giật mình, thầm nhủ:
Hỏng rồi, sáng nay tiểu nha đầu còn mê mê hồ hồ, hiện tại sao lại tinh thần rờ rỡ thế nhỉ?

Hắn thở dài:
Ôi, đúng là không hiểu lòng người tốt. Ta phí lực đi nghe ngóng về cừu nhân của cô, mà lại bị cô châm chích, đau lòng quá.

Lập tức mắt Huyên Huyên sáng lên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Bất Diệt.