Quyển 6 - Chương 11: Đế cảnh đại chiến


Số từ: 1888
Nguồn: tangthuvien.com, hoanguyettaodan.net, vip.vandan.vn
Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Độc Cô Bại Thiên cả kinh trước mấy lời
thân mật
đó nhưng không buông tay Huyên Huyên, mà nắm càng chặt:
Ôi, đau lòng. Ta vốn tưởng cổ vũ dũng khí cho ta, mở lòng với ta, cho ta biết chân tình, hóa ra cô lại vì pháp quyết Bất diệt kim thân.


Ngươi…
Huyên Huyên xảo diệu thoát khỏi tay hắn, rồi nói:
Đầu óc người toàn ý nghĩ xấu xa, thật không hiểu cả ngày nghĩ những chuyện gì. Hừ, uống cho ta vào sinh ra tử cứu ngươi, không ngờ ngươi lại hẹp hòi như vậy, không đành cho người ta xem pháp quyết.

Độc Cô Bại Thiên cười:
Của ta không phải của cô ư, tuy cô không nói nhưng ta biết là vì cô thẹn, khụ… nên có thể nói là…ta hiểu cô. Pháp quyết này chỉ cần cô muốn xem, ta sẽ cho ngay.

Bị hắn trêu cợt như vậy, Huyên Huyên không hề biến sắc, đủ thấy pháp quyết Bất diệt kim thân quyến rũ thế nào với nàng.

Được, ngươi nói đi, ta sẽ cân nhắc.


Cô tìm cho kỹ xem quanh đây có cao thủ không.
Hắn tỏ vẻ nghiêm túc.
Huyên Huyên hiểu ý, bộ pháp quyết này ảnh hưởng trọng đại đối với ma giáo, ở chỗ người ta mà phơi bày bí tịch là việc vô cùng nguy hiểm.
Tiểu ma nữ trải đế cảnh thần thức thám thính cần thận, rồi ra hiệu mọi việc đều ổn.
Độc Cô Bại Thiên đến bên bàn, cầm bút viết mấy nét rồi bắt đầu chép lại pháp quyết, Huyên Huyên đứng sau lưng hắn, nhìn không chớp mắt với vẻ hưng phấn.
Thoáng sau, hắn viết xong pháp quyết Bất diệt kim thân, đưa cho nàng:
Đọc xong đốt ngay.

Tiểu ma nữ kích động đón lấy tờ giấy, chăm chú đọc, một thoáng sau khẽ nắm tay, biến tờ giấy thành tro tàn, rồi nắm mắt ngầm nghĩ:
Không tin được, công pháp này thần kì quá, chỉ là trong quá tình tu luyện hình như hơi quá tàn nhẫn với mình.

Độc Cô Bại Thiên nói:
Tàn nhẫn? Nhu và cầu cần phải cân bằng, không trả giá sao lại có thành quả, tập võ tu luyện vốn là hành vi nghịch thiên, mỗi loại công pháp đều chứa hung hiểm, chỉ có điều công pháp bình thường thì hung hiểm ít hơn, cuối cùng thứ gì phải đến sẽ đến, tránh cũng được.


Ồ, ta quả thật học được nhiều thế, lại tiến thêm một bước trở thành Võ thánh vĩ đại nhất, hi hi, có kẻ theo hầu như ngươi cũng không tệ.

Độc Cô Bại Thiên:
...

Qua hai ngày ngộ võ, tinh thần Huyên Huyên hình như phơi phới hẳn, tuy không đến mức cả ngày tu luyện pháp quyết Bất diệt kim thân, nhưng hiểu rõ chân nghĩa, tầm nhìn được mở rộng, thoáng thấy được ánh sáng của đỉnh cao võ đạo.
Ma giáo phảng phất đã quên hắn, không vội vàng đi tìm hắn giải phong ấn Ẩn Ma động như tưởng tượng, chỉ hàng ngày sai người đưa thức ăn tới. Chăm sóc hắn vẫn là hai nữ tử xinh đẹp đó, bất quá từ khi tiểu ma nữ vào tiểu viện ở cùng, hai nữ tử không dám đề nghị
phục vụ đặc biệt
với hắn nữa.
Độc Cô Bại Thiên suýt phát cuồng vì ma giáo thánh nữ Hoa Vân Tiên vãn trầm tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra, chỉ có thị nữ Tuyết Nhi biết là trong lòng tiểu thư căm hận cực điểm, thậm chí nảy ra xung động giết chết Độc Cô Bại Thiên, mỗi khi thị nhìn hắn, Tuyết Nhi đều lạnh mình, sợ mình trở thành đối tượng bị diệt khẩu.

Huyên Huyên, đến lúc rồi, tối nay chúng ta bắt đầu hành động.
Độc Cô Bại Thiên vừa nghịch lưỡi dao vừa nhẹ giọng nói với tiểu ma nữ.

Được, ta cũng muốn trả đũa lão đầu tử khốn kiếp đó.
Tiểu ma nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn đương nhiên đồng ý, hà huống là giúp nàng báo thù.
Trong bóng tối, hai bóng người như làn gió nhẹ tránh khỏi thị vệ canh gác của Thiên Ma cốc.

Tiểu Bạch, không ngờ khinh công của người tiến bộ vậy, miễn cưỡng theo kịp ta.


Hộc…hộc…
Độc Cô Bại Thiên thở dốc:
Tiểu nha đầu...sao cô chạy nhanh thế, ta… thi triển Thần Hư bộ, thiên hạ đệ nhất khinh công đấy.


Cái gì mà thiên hạ đệ nhất khinh công? Vẫn không theo kịp thân pháp của ta.


Khụ…không phải từ bé cô đã bị vị sư phụ biến thái đó đuổi theo ư.
Độc Cô Bại Thiên bật cười.

Sư phụ ngươi mới là biến thái, có ngươi mới cả ngày bị người ta đuổi, hừ.

Hai người vừa đi tới cốc khẩu Thiên Ma cốc vừa tranh chấp.

Vù.

Còn cách cốc khẩu trăm trượng, Huyên Huyên đưa tay lên môi, truyền âm:
Mau tĩnh tâm ngưng thần, thu liễm khí tức.

Còn cách năm chục trượng, nàng lại truyền âm:
Tiểu Bạch ngươi đi trước, ta lén theo sau.


Không được, kế hoạch của chúng ta không phải thế.


kế hoạch không đổi, ta đột nhiên cách trả đũa lão đầu tử xấu xa đó là lấy gậy ông đập lưng ông, ngươi đi làm mồi, ta theo sau đánh lén lão.


A, đại tỷ, tiểu muội, tiểu ma...
Độc Cô Bại Thiên không nói chữ
nữ
trong cụm
tiểu ma nữ
ra.
Huyên Huyên mỉm cười bảo hắn yên tâm:
Không quan hệ gì, đừng sợ, ta bảo đảm ngươi không bị uy hiếp.

Dù hắn không vui một trăm hai mươi lần cũng đành chấp nhận, khẽ nhảy lên Thiên Ma cốc, vượt khỏi phạm vi Thiên Ma tỏa thần đại trận.
Con đường yên tĩnh đến đáng sợ, hắn thận trọng cất bước, tay cầm chắc thanh chủy thủ. Năm mươi bước, một trăm bước…hắn đã đi được hơn trăm trượng, nhưng đế cảnh cao thủ đó vẫn chưa xuất hiện, bàn tay cầm chủy thủ toát mồ hôi lạnh, nếu bảo không khẩn trương là lừa gạt người khác, lúc nào cũng phải đề phòng đế cảnh cao thủ đánh lén, có ai không bất an?
Hắn đi xuống núi đến một vạt rừng, khó nhẹ lướt qua, tiếng lá cây xào xạc vang lên.

Vụt.

Dạ điểu kinh hoảng bay lên, Độc Cô Bại Thiên giật mình, suýt nữa ném đoản chủy trong tay ra. Hắn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, chưa kịp hạ tay xuống thì dao động kinh hồn từ phía sau lan tới.

Đến rồi.
Độc Cô Bại Thiên biết rằng gây phút sinh tử là đây, đoản chủy trong tay như dải lụa bắn ngược lại, đồng thời thi triển Thần Hư bộ đến cực hạn, vút tới như mũi tên rời cung.
Dù vậy, quyền kình kinh nhân vẫn đánh trúng lưng hắn.
Cùng lúc, tiểu ma nữ ẩn sau lưng hắn lao tới như thiểm điện.
Đế cảnh cao thủ trông coi cửa Thiên Ma cốc dừng công kích với Độc Cô Bại Thiên, vận công lực toàn thân lên lưng, chuẩn bị ngạnh tiếp một chưởng đó.

Bịch.


Bịch.

Hai tiếng nổ vang động, tiếng đầu tiên là Độc Cô Bại Thiên bị quyền phong của đế cảnh cao thủ quét trúng, loạng choạng lao tới mười mấy bước. Tiếng nổ thứ hai là chưởng lực của Huyên Huyên vỗ trúng lưng đế cảnh cao thủ, ông ta thổ máu dầm dề.
Tiểu ma nữ đắc ý cười lớn:
Ha ha...gậy ông đạp lưng ông, xú lão đầu ngươi nên chịu phục, nếu không thì chúng ta tiếp tục.

Đế cảnh cao thủ hừ lạnh, lau vết máu trên mép, quay lại nhìn nàng:
Tiểu bối, lần trước để ngươi trốn, hôm nay ngươi quay lại đúng là lớn mật.


Lão đầu xấu xa đừng khoác lác, nếu lần trước lão không đánh lén, ta đã đánh cho lão bò ra lâu rồi.

Độc Cô Bại Thiên trấn định huyết khí trong thân thể, xác định không thụ thương liền đến cạnh Huyên Huyên. Lúc đó hắn mới có dịp quan sát người trông coi cửa ma giáo: tóc hoa râm, gương mặt nhăn nhúm…quả thật như Huyên Huyên nói, nhìn bề ngoài ông ta không khác một lão đầu bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng bá khí toát lên lại thể hiện rõ tu vi bất phàm.
Đế cảnh cao thủ cười lạnh:
Tiểu nha đầu đến báo thù chăng? Được, lúc trước ta đánh lén ngươi, lần này ngươi trả đũa, coi như ngang nhau, lần trước ngươi bỏ chạy chứ lần này xem đi, lão nhân gia có bỏ chạy không?
Đoạn vung song chưởng lao vào tiểu ma nữ.
Huyên Huyên không chịu kém, vỗ ra một chưởng, tiên thiên cương khí như đóa hoa ánh sáng rực lên trong bóng tối, hướng tới đế cảnh cao thủ. Cây cối hai bên đường không chịu được cương khí cỡ này, vô thanh vô tức đổ rạp rồi hóa thành bột, riêng đế cảnh cao thủ lao tới hình như không bị ảnh hưởng, đối chưởng với tiểu ma nữ.

Ầm.

Như thể núi lở, khu rừng lắc le, Độc Cô Bại Thiên lộn mấy vòng ra ngoài, từ chỗ lưỡng đại đế cảnh cao thủ, đá văng tứ tán, cây cối ngả rào rào, trong vòng hai mươi trượng trống trơn.
Hắn đứng ở ngoài xa, cảm giác kinh hoảng, than thầm:
Đẳng cấp khác nhau, công lực quả thật một trời một vực.

Một chưởng này hai cao thủ ngang nhau, đoạn thân hình cả hai như quỷ mị lao vào nhau, gần như đang thi triển thân ngoại hóa thân, chỗ nào cũng thấy bóng họ cùng cương khí chói lòa.
Chân khí ràn rạt, cương phong ào ào, chỉ thoáng sau cả vạt rừng hóa thành bình địa.
Độc Cô Bại Thiên thầm nóng lòng:
Mẹ nó chứ, lão đầu xấu xa này khó chơi thật, không thẹn là Võ Cuồng của ma giáo, bị Huyên Huyên đánh lén một chưởng mà vẫn đáng sợ như vậy.

Huyên Huyên cũng kinh hoảng không kém, không ngờ tu vi của đối thủ thâm hậu đến thế.

Hắc hắc, tiểu nha đầu thấy chưa, lão nhân gia dù thụ thương cũng không đào tẩu.


Lão đầu đáng chết, đừng ngông cuồng, hôm nay quyết phải hạ ngươi.


Được, lão nhân gia lâu rồi không gặp đối thủ, ngứa tay lắm rồi.

Mái tóc tiểu ma nữ dựng lên, khí chất thay đổi hẳn, quang huy mờ mờ tràn khắp toàn thân, khiến thánh khiết như nữ thần.
Ma giáo đế cảnh cao thủ biến sắc:
Không ngờ tiểu nha đầu ngươi lại biết môn thần công thất truyền, để lão phu dùng Thiên Ma quyết lĩnh giáo, xem ai hơn ai.


Thiên Ma quyết!
Đế cảnh cao thủ quát to, cả không gian ảm đạm hẳn, chìm vào hắc ám tuyệt đối, khí thế cường giả bao trùm thiên hạ phát ra.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Bất Diệt.