Quyển 2 - Chương 21: Hãy Để Mọi Sự Qua
-
Bất Tử Bất Diệt
- Thần Đông
- 1891 chữ
- 2020-05-09 03:24:22
Số từ: 1884
Nguồn: tangthuvien.com, hoanguyettaodan.net, vip.vandan.vn
Dịch: A Anh
Gì thế nhỉ? Tiền bối, vãn bối thật không hiểu người đang nói cái gì?
Độc Cô Bại Thiên sớm đã từ miệng của gia gia hắn biết được rằng cuộc sống của hắn sẽ không thể nào như người bình thường được, nhưng thật sự ra sao thì không ai nói rõ cả.
Ta luôn cảm giác thấy gã trẻ tuổi nhà ngươi có rất nhiều bí mật, ngươi thì lại cố ý giấu giếm. Ta không tin tưởng vào thần công tiến bộ vượt bậc của ngươi, nhưng thật ra là chuyện gì thì ta cũng không biết chắc. Ngươi yên tâm, ta cũng chẳng phải là kẻ thích đi soi mói bí mật của người khác.
Lí Xương cười cười nhìn Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Lí Xương lại tiếp:
Hiện tại những người trẻ tuổi càng lúc càng lợi hại, thật đúng là hậu sinh khả úy.
Độc Cô Bại Thiên thăm dò:
Tiền bối có vẻ có nhiều suy tư, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì biểu hiện của vãn bối mấy ngày trước đây.
Lí Xương đáp:
Không sai, mấy ngày trước tại Bái Nguyệt đế quốc ta đã gặp qua một tiểu cô nương. Ta thấy cô bé ấy căn cốt rất tốt, định thu làm đồ đệ, nào ngờ…… ai, thật đáng xấu hổ, ta không ngờ lại còn bị nó chém đứt hết cả râu.
Nói xong trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng hổ thẹn.
Độc Cô Bại Thiên vừa nghe xong, khẳng định ngay chính là Huyên Huyên, chỉ có tiểu ma nữ tinh quái đáng sợ đó mới có thể có những gây ra những chuyện giống như vậy.
Tiền bối, thiếu nữ mà người nói, khả năng, khả năng là bằng hữu của vãn bối. Nàng ta cư xử như vậy là do lớn lên ở chốn sơn dã, căn bản không hiểu quy củ của võ lâm, tiền bối người đừng để tâm làm gì.
Vừa nói hắn vừa bí mật quan sát vẻ mặt của Lí Xương.
Lí Xương nói:
Những hành động của cô ta, ta tịnh không để trong lòng. Làm cho ta cảm thán chính là cô ta tuổi còn rất nhỏ, không ngờ công lực còn hơn cả ta, bằng hữu này của ngươi xứng đáng được gọi là một thiên tài.
Dạ phải, nàng ta đã đạt đến tu vi đế cấp.
Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a!
Lí Xương không kìm được cảm thán.
Lão nói tiếp:
Ta cũng rất đánh giá cao gã trẻ tuổi nhà ngươi, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ không kém cô ta đâu. Được rồi, ta phải cáo từ đây.
Ngày hôm nay bái biệt, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại tiền bối. Nếu có cơ hội, vãn bối nhất định sẽ đến Bái Nguyệt đế quốc bái phỏng tiền bối.
Duyên phận của ta với ngươi không kém, sớm muộn cũng sẽ gặp lại thôi. Ta tin tưởng ngươi không bao lâu nữa sẽ danh động thiên hạ.
Đa tạ lời chúc của tiền bối.
Oh, được rồi. Những bằng hữu vẫn chưa đến đó của ngươi, gọi là cái gì Đinh Bình, Vương Phi……
Dạ phải, đó là bằng hữu mới quen của vãn bối tại Lí phủ.
Độc Cô Bại Thiên trong lòng rất cảm động.
Tốt rồi, gặp lại sau.
Lí Xương nói xong sải bước rời đi.
Tiền bối bảo trọng.
Độc Cô Bại Thiên đối với vị tiền bối cao nhân này vô cùng cảm kích, trước trận đấu võ chính lão đã cho hắn uống tâm hoàn, sau đó lại ngồi chờ cho đến khi hắn tỉnh lại.
Hắn chầm chậm bước xuống giường, đi đến bên song cửa. Kì thật thương tích hắn chịu tại lúc sơ bộ xá thân thành ma đã được chữa trị, chỉ là sau đó do tiềm năng thân thể bị phóng thích hoàn toàn, nên sức cùng lực kiệt. Hiện giờ hắn hơi cảm thấy đói bụng.
Ngay lúc đó, hắn trông thấy một người trong viện, một thanh niên vô cùng tuấn mĩ, chính là Lưu sư huynh mà Tư Đồ Minh Nguyệt vẫn hay gọi.
Độc Cô Bại Thiên cảm thấy chua xót trong lòng,hắn tưởng nhớ lại những động tác thân mật trong rừng ở Trường Phong trấn giữa hắn và Tư Đồ Minh Nguyệt. Nhớ lại những lời Tư Đồ Minh Nguyệt đã nói:
Huynh ấy có lí tưởng, có khát vọng…… muốn từ đại lục xông pha thiên hạ……
trong lòng hắn từng cơn đau nhói lên.
Sau đó thì hắn lại tự trách mình, vì sao chứ Vì sao mà ta không thể nào quên được Nguyệt Nhi, chẳng phải là đã thề lần sau gặp lại thì phải thản nhiên đối diện sao?
Hắn đến trước bàn, cầm bút lên viết ba phong thư tín. Một phong viết cho Lí Phóng để xin lỗi. Đại ý là: đã gây phiền toái cho Lí Phóng tại Lí phủ, nên rất áy náy trong lòng. Chỉ là có việc gấp, không thể đến xin lỗi được, một ngày nào đó nhất định sẽ đến trước cửa thỉnh tội.
Phong thư thứ hai là viết cho bọn người Đinh Bình, Lưu Dật Phong.
Nguyên văn là: Vừa mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, đến lúc bạc đầu cũng như thuở mới quen, có duyên với nhau thì thâm giao huynh đệ đâu cần chi năm tháng. Đệ có chuyện gấp, buộc phải đi ngay, mong huynh đệ lượng thứ cho. Ngày nào đó gặp lại, nhất định phải uống ba chén rượu phạt, thù tạc với mọi người.
Phong thư thứ ba, hắn do dự một lúc rất lâu, nhưng cuối cùng cũng đặt bút viết.
Nguyên văn: Nguyệt Nhi, vì huynh có chuyện gấp nên phải đi ngay. Chúc muội sớm học thành tài, huynh tin tưởng không bao lâu sau bốn chữ Tư Đồ Minh Nguyệt sẽ vang dội khắp võ lâm đại lục.
Độc Cô Bại Thiên vốn định viết cho Liễu Như Yên và San Nhi một phong thư nữa, nhưng sau khi suy xét hồi lâu, cuối cùng hắn không đề bút.
Lúc này Độc Cô Bại Thiên đã vào trong những dãy núi bên ngoài Khai Nguyên Thành, thâm tâm hắn ngổn ngang tâm sự, có chua xót, có mừng vui, có tự hào……
Mấy ngày nay rất nhiều sự tình đã phát sinh, hắn không những đã đả bại lão bối cao thủ Ngân Nhiêm đạo nhân của Lạc Thiên Cung ở Thanh Phong đế quốc, mà còn kết giao với một đám bằng hữu, hơn nữa lại gặp được Nguyệt Nhi thanh mai trúc mã của hắn. Ruột gan hắn trăm mối tơ vò.
Hiện giờ hắn có chút hối hận, âm thầm tự trách bản thân mình. Lưu thư lại rồi bỏ đi như vậy, thật là không phải với Lí Phóng, với những bằng hữu đó, càng không phải với Nguyệt Nhi.
Suy cho cùng cũng bởi vì hắn không quên được Tư Đồ Minh Nguyệt, tình yêu đầu tiên quả thật khó ai quên được.
Mối tình đầu thật khó quên, bởi vì trong lòng vẫn ôm ấp hương vị của nó, tiếc nuối về cái thuở ngây thơ hồn nhiên, tình yêu hoàn toàn trong sáng đó.
Tình đầu khó quên, bởi vì những lời thề non hẹn biển vẫn còn văng vẳng bên tai, bởi vì giọng nói ấy, nụ cười ấy vẫn còn như hiện lên ngay trước mắt. Bởi vì quá khứ vẫn chưa phai mờ trong tâm linh hắn.
Độc Cô Bại Thiên trong đầu cứ khổ sở dày vò mình về mối tình đầu không thành với Tư Đồ Minh Nguyệt, hắn thật rất muốn nhanh chóng quên đi những kí ức đau buồn đó.
Trong đầu hắn cứ suy nghĩ lung tung, bất tri bất giác đã tiến sau vào trong dãy núi. Trước mắt hắn những cây cổ thụ cao tới tận trời xanh, quái thạch vô số.
Hắn hơi giật mình, địa phương trước mặt này rõ ràng là rất ít có người lui tới, đúng là một nơi tuyệt hảo để tu luyện. Hắn trong lòng thầm kêu may mắn, không ngờ là cứ bước bừa đi mà lại gặp được một nơi như thế này.
Độc Cô Bại Thiên dẹp nỗi buồn sang một bên, bắt đầu nghĩ về những sự tình trước mắt. Hắn phải nhanh chóng đề thăng công lực, bởi vì mặc dù bản thân đã trở thành
danh nhân" của Thanh Phong đế quốc, nhưng thực tế thì công lực của hắn lại không tương xứng với nó.
Tuy nhiên sau khi đi một vòng trong rừng, hắn thủy chung vẫn không thể tĩnh tâm được,trong đầu cứ không ngừng hiện lên bóng hình của Tư Đồ Minh Nguyệt.
Hắn nỗ lực nghĩ về những sự tình của bản thân để cố quên nàng.
Ta bước vào giang hồ để làm gì chứ?
Là để truy cầu cực hạn của sức mạnh ư?
Là để phục hưng lại Độc Cô gia ư?
Là vì võ học, vì võ đạo niết bàn, khám phá sinh tử ư?
Hay là vì thống nhất đại lục?
Đều không phải. Là một thứ trực giác, trực giác mách bảo ta phải bước vào giang hồ, trước tiên là tìm cách để cường đại bản thân, nhưng có một một sự tình trọng yếu đang chờ ta làm.
Rốt cuộc là cái gì?
Ai, làm người thật có quá nhiều phiền não đi, sinh hoạt vô ưu vô lự lúc thiếu thời thật làm người ta hoài niệm a!
Trực giác mách bảo hắn, đoạn tình ái giữa hắn và Tư Đồ Minh Nguyệt nên sớm kết thúc, hắn bắt đầu suy xét lại.
Nguyệt Nhi đã muốn rời khỏi ta, tự hỏi lòng mình, ta vẫn còn yêu nàng. Ta hi vọng nàng sẽ được vui vẻ hạnh phúc, hi vọng nàng được ở cùng với người mà nàng thực sự yêu thương, tuyệt không nên ngăn trở. Chỉ là không biết Lưu sư huynh đó của nàng nhân phẩm thế nào, ai!
Mỗi người đều có phước phần riêng, đó là sự chọn lựa của nàng, nàng sẽ đủ dũng khí để đối diện với tương lai phía trước.
Ta vì cớ gì lại biến thành cao thượng như vậy không biết, không phải là ta đã tha thứ cho nàng rồi sao?
Tình yêu không phải là chiếm hữu
Bạn thích mặt trăng
Tuy không thể hái mặt trăng xuống đem thả vào trong bồn nước được
Nhưng ánh trăng vẫn sẽ chiếu rọi vào trong phòng của bạn
Yêu một người
Không nhất thiết là phải có được người đó, mà còn có những cách khác...
Hãy để người mình yêu trở thành hồi ức vĩnh hằng trong cuộc sống của mình
Đoạn cảm tình này theo lí trí mà nói thì nên kết thúc, hãy để mọi thứ dừng lại ở đây thôi, giữ cho hồi ức còn lại vĩnh hằng.
Hãy cứ để quá khứ trôi qua!