Chương 102: Đêm không ngủ



Vấn đề chuyên môn, là về khí sĩ a?
Ngọc Phong nhìn bộ dạng mong đợi của Ngô Thu Vân, hỏi


Đúng, đúng, chính là nó, luyện đan hay luyện khí đều được cả. Nhưng mà luyện đan thì tốt nhất, cả đời ta luôn phấn đấu về khía cạnh này nhưng vẫn giẫm chân tại chỗ ở khí sĩ cấp ba, không thể tiến bộ thêm được nữa, mong tiên sinh có thể chỉ điểm khai sánh cho ta
Ngô Thu Vân chân thành nói.

Ngọc Phong thấy thế mà cảm khái không nói nên lời. Chỉ mới bốn năm trước mà thôi, khi hắn chỉ là một đứa trẻ, hắn đã từng đứng phía dưới nhìn lên Ngô Thu Vân với ánh mắt ước ao và hâm mộ, hắn ước một ngày nào đó sẽ được như Ngô Thu Vân. Thế mà giờ đây, thế sự đổi thay, Ngô Thu Vân lại đứng trước mặt hắn, cầu xin sự chỉ điểm. Nếu Ngô Thu Vân biết vị khí sĩ cấp bốn đứng trước mặt mình đã từng nhờ hắn thức tỉnh tượng khí thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào a.

Ngọc Phong tuy học kiến thức rất nhanh nhưng muốn hắn truyền thụ kiến thức đó cho người khác thì rất khó, cũng không phải hắn keo kiệt ki bo gì nhưng hắn không phải là một thầy giáo giỏi. Tuy nhiên Ngọc Phong cũng không muốn làm Ngô Thu Vân thất vọng, hắn đành nói
ta không giỏi mấy chuyện thảo luận lắm, nhưng thế này đi, lúc ta luyện chế đan dược cho Thanh Thiện, ngươi có thể ở bên cạnh quan sát, ta nghĩ như thế cũng sẽ giúp ích kha khá cho người đó


Ngô Thu Vân nghe Ngọc Phong nói không thảo luận thì cực kỳ thất vọng, tuy nhiên khi nghe đến câu sau thì hai mắt liền trợn tròn ngạc nhiên, vui mừng cực độ. Nên biết mỗi vị khí sĩ đều có một loại thủ thuật luyện dược riêng biệt, không có bất kỳ vị nào giống vị nào. Ví dụ như cùng một loại đan dược, nhưng người nào dùng thủ thuật luyện đan tốt hơn sẽ cho ra thành phẩm có chất lượng cao hơn và đó cũng chính là thứ làm bọn họ nổi danh. Cũng vì thế cho nên họ luôn luôn giữ kín các thủ thuật luyện chế đó và chỉ truyền lại cho đệ tử thân truyền mà thôi, ngoài ra không ai được thấy cả.

Nhưng mà lúc này, Ngọc Phong lại nói có thể cho Ngô Thu Vân quan sát quá trình luyện đan, cũng có nghĩa là cho hắn học lóm thủ thuật luyện đan a, làm sao mà hắn không vui cho được.

Không hề do dự, Ngô Thu Vân ngay lập tứ, quỳ xuống trước mặt Ngọc Phong, vái đầu cảm tạ
xin ngài nhận một lạy của đệ tử Ngô Thu Vân!


Tuy nhiên, hai đầu gối Ngô Thu Vân còn chưa chạm đất, Ngọc Phong đã vươn tay nâng hắn dậy, khó hiểu hỏi
Ngô Thu Vân đại sư đang làm gì vậy, không nên làm như thế a, ta không nhận nổi đâu
. Ngọc Phọng không hiểu lắm, hắn chỉ nói cho Ngô Thu Vân quan sát quá trình luyện đan mà thôi, chứ đâu có dạy hắn luôn thuật luyện đan của Huỳnh gia đâu mà hắn lại xúc động như thế chứ.


Như thế chỉ là bình thường mà thôi, không có gì là quá cả, nếu ngài đồng ý cho ta quan sát ngài luyện dược thì cũng đồng nghĩa đã thu nhận ta làm đệ tử của ngài rồi. Sư phụ nhận một lạy của đệ tử cũng không tính là gì
Ngô Thu Vân kính cẩn nói. Hắn không thể để vụt mất một người sư phụ tốt như thế này được, chỉ cần đi theo Ngọc Phong quan sát thủ thuật luyện đan thì việc đột phá cấp bốn khí sĩ đã nằm trong tầm tay rồi, mấy cái chuyện tuổi tác chênh lệch thì đi gặp quỷ hết đi, để thằng cấp khí sĩ cấp bốn thì mấy chuyện đó đã là gì chứ.

Càng nghe Ngô Thu Vân nói, Ngọc Phong càng khó hiểu
sư phụ? Ta không có nhận ngươi là đệ tử , mà ta cũng không muốn nhận đệ tử đâu. Cứ thế đi, khi nào ta luyện đan dược ta sẽ cho người gọi ngươi
.

Nói rồi Ngọc Phong thi triển thân pháp, như một làn gió lướt đi, hắn còn phải đi lấy lại Độc Giác Phi Sương Mã. Hắn cứ nghĩ đến Định Phong thành dùng máy bay đi đế đô rồi thì không cần nó nữa nhưng mà lúc này lại phải ở đây một tháng thời gian, không thể đem tiện nghi cho không người khác được, ít nhất nếu cho thì cũng phải cho Thanh Thiện.

Nhìn bóng dáng của Ngọc Phong khuất xa tầm mắt, Ngô Thu Vân vẫn cung kính hướng theo mà cuối người. Cho dù Ngọc Phong có không thừa nhận thì đối với hắn ta, Ngọc Phong cũng chính là một vị sư phụ.

……………………………………….

Trong dòng người lưu chuyển tấp nập trên con phố rộng lớn, Ngọc Phong lúc này cũng đã đeo đấu bồng, tìm đường quay trở lại tửu lâu lúc sáng. Tuy nhiên sau khi đến nơi thì hắn không tìm thấy con Độc Giác Phi Sương Mã ở đâu cả, hắn nhíu mày, tiện tay tóm một tên phục vụ đi ngang qua, trầm giọng hỏi
con Độc Giác Phi Sương Mã của ta để ở đây đâu rồi?


Tên phục vụ đang đi bổng nhiên bị người khác kéo lại liền tức giận nhưng khi cảm giác được sát khí nhàn nhạt tỏa ra trên người Ngọc Phong thì giật bắt người, môi rung rung, hoảng sợ nói
đại nhân tha mạng a, cũng không phải ta lấy nó đâu, là người Đỗ gia, chính là vị thiếu gia của Đỗ gia đã lấy đi hồi sáng, ta không có liên quan đâu!


Nghe thế Ngọc Phong hừ lanh một tiếng, buông tên phục vụ xuống đất, biết mất.


Lại là Đỗ gia! Muốn gây chuyện với ta đây mà
Ngọc Phong nhết miệng cười nguy hiểm. Nếu có người quen của Ngọc Phong ở đây, bọn họ sẽ biết Ngọc Phong sắp làm chuyện xấu rồi.

Trạch viên của Đổ gia tọa lạc ở phía đông thành, độ lớn không hề thua kém Châu gia là mấy, tuy nhiên kiến trúc này lại theo hướng trung hoa cổ đại, mang theo hơi thở cổ kính.

Lúc này, trời cũng đã chập tối, Ngọc Phong một thân đồ đen đang ẩn nấp trên một nóc nhà trong trạch viện, cẩn thận quan sát xung quanh. Từ khi vào trong trạch viện này, hắn luôn cảm thấy vô số các ánh mắt quét qua cơ thể của hắn. Tuy hắn biến mình chưa hề bạo lộ nhưng cũng giật thót mấy lần, đúng là đại gia tộc có khác, canh phòng vô cùng cẫn mật, hắn chỉ đếm sơ qua thôi cũng đã nhận ra khoản mười mấy trạm gác ngầm rồi, cho dù Khí Tông vào trong này nổi loạn cũng chưa chắc có thể thoát thân được.

Mà Ngọc Phong chọn cái mái nhà này cũng không phải vì nó kín kẻ gì mà vì phía bên trong nó đang có hai người đang tìm hiểu chân lý của cuộc đời. Từng tiếng rên la, bép bép từ trong căn phòng vang ra liên tục, nhưng mà bọn hộ vệ lại không người nào dám đến gần căn phòng này, từ đó Ngọc Phong có thể đoán được thân phận hai người trong này ở Đỗ gia cũng không phải là thấp. Ngọc Phong cũng không hề có ý muốn nhìn trộm khai người làm gì, hiện nay hắn cũng đã mười sáu tuổi rồi, cái nào nên biết cũng đã biết, không còn tò mò, ngáo ngơ như trước kia nữa.

Hắn hiện tại là đang tìm kiếm khu vực để ngựa ở trong trang viên rộng lớn này, tuy nhiên việc đó cũng không dễ dàng là mấy. Cuối cùng, Ngọc Phong đàng phải, tìm một tên hộ vệ đi một mình, tra hỏi mới biết được vị trí chuồng ngựa nằm ở góc phía tây bắc của trạch viện.

Sau vài lần nhúng nhảy trên mấy nóc nhà, né tránh hàng chục trạm gác ngầm, Ngọc Phong cuối cùng cũng đến được trại ngựa. Ở đây phải nói là có vô số ngựa a, có khi hơn cả ngàn con chứ không phải là ít. May mà Ngọc Phong cũng đã đánh dấu ấn ký trên Độc Giác Phi Sương Mã nên việc tìm kiếm cũng tương đối dễ dàng. Sau khi đã tìm được ngựa rồi, Ngọc Phong cũng không hề có ý định lập tức mang nó đi. Hắn lấy ra hai viên đan dược, một cho con Độc Giác Phi Sương Mã uống, một cho chính hắn, sau đó lại lấy thêm một viên đan dược nữa, nhưng loại đan dược này có cái mùi thối cực kỳ, thối kinh khủng tởm luôn. Ngay khi Ngọc Phong lấy viên đan dược này ra, cả chuồn ngựa bắt đầu bạo động, cả ngàn con Phong Mã như bị hóa dại, muốn bức dây cường để tránh càng xa cái mùi này càng tốt.

Viên đan dược này chính là Ngọc Phong dùng Hoa Thúi Địt, luyện chế theo cách luyện chế Bạo Liệt Độc Đan, tên là Bạo Liệt Thối Đan hay còn gọi là Sịt Đan.

Nhìn phản ứng của bầy Phong Mã, Ngọc Phong vô cùng hài lòng. Không hề do dự, hắn bóp nát viên Sịt Đan. Bụp, một tiếng nổ nho nhỏ vang lên, một làng khói màu xanh nhạt vô vùng hôi thôi bổng nhiên xuất hiên, bao phủ cả trại ngựa vào bên trong.

Ngay lập tức, một nghìn con Phong Mã liền điên cuồng phá nát cửa chuồng mà chạy bán sống bán chết. Ngọc Phong cũng cưới Độc Giác Phi Sương Mã bám theo, kế hoạch, bước đầu thành công.

Chỉ trong nháy mắt sau đó, chuông báo động đã vang lên, từ bốn phương tám hướng, hàng trăm tên hộ về ùa tới, muốn ngăn chặn đàn Phong Mã lại. Tuy Phong Mã đang trong tình trạng điên cuồng nhưng dù gì thì chúng cũng chỉ là ma thú cấp một mà thôi, đứng trước những tên hộ vệ có tu vi Khí Linh này, bọn chúng cũng không thể làm gì, chỉ bó tay chịu trói mà thôi.

Tuy nhiên Ngọc Phong sẽ không để điều đó xảy ra, hắn lại lấy ra thêm vài viên Sịt Đan nữa, nhắm vào đám hộ về mà nén tới. Bụp, bụp, bụp lần lượt ba tiếng nổ nhỏ vang lên, sau đó một làng khói xanh phô thiên tái đại lan tràng khắp nơi, mang theo mùi vị hôi thối còn hơn hầm cầu. Cho dù đám hộ vệ có là Khí Linh đi chăn nữa cũng không thể cưỡng lại cái hương vị đặc biệt này được, bọn chúng ngay lập tức ôm mồm mà nôn thốc nôn tháo, nôn cả ra mật xanh, nôn tối tăm trời đất.

Cứ như thế, Ngọc Phong dùng tinh thần lực, điều chỉnh hướng đi của bầy Phong Mã đến đại môn, đồng thời liên tiếp ném Sịt Đan ra khắp nơi trong trang viên, cuối cùng sau hơn hai mươi mấy phút lắc léo, hắn cũng đã cưỡi Độc Giác Phi Sương Mã lao ra khỏi trang viên, chạy ra đường lớn, thâm nhập vào dòng người, dòng xe tấp nập, để lại phía sau một cảnh tượng hoang tàn.

Nhờ Ngọc Phong, đêm nay là một đêm không ngủ của Đỗ gia, một đêm của sự hôi thối mà không có tính từ nào có thể diễn tả nổi. Trong đó tội nhất vẫn là cặp nam nữ đang bàn luận ý nghĩa nhân sinh kia, đang tới giai đoạn cao trào thì bị một viên Sịt Đan tập kích ngay vị trí nhạy cảm, đúng! chính là vị trí mà các bạn đang nghĩ, chính nó. Cũng không biết Ngọc Phong vô tình hay cố ý làm vậy nữa. Tuy nhiên cái cảm giác đó không phải con người có thể chịu đựng được, mong rằng hai người đó có thể vượt qua cú sốc tâm lý đặc biệt này mà tiếp tục bàn luận nhân sinh.

Không giống như thành Vụ Đô, Định Phong thành là thành phố giao thương tấp nhập, phát triển bằng sự buôn bán mà mậu dịch cho nên cuộc sống về đêm ở nơi đây vô cùng phong phú, hầu như các cửa hàng đều mở cửa hai bốn trên hai bốn. Đường phố dòng người tấp nập qua lại, từng tiếng hô hào mua bán khắp nơi, có khi còn nhộn nhịp hơn cả buổi sáng. Đặc biệt, tại đây, số lượng hộp đêm, tửu lâu, xòng bạc, Clup cực kỳ nhiều, đi đâu cũng thấy, ngoài những nơi cao cấp đó ra, phía ngoài đường ở một số con phố cũng đứng đầy nữ tiếp viên tự do đang mời gọi khách.

Cũng đã bốn năm rồi, Ngọc Phong mới quay trở lại nơi đây, hắn không có vội vàng về Châu gia mà lại nhàn nhã cưỡi Độc Giác Phi Sương Mã dạo chơi khắp nơi, lâu lâu lại mua vài món ăn vặt ngoài đường, vừa đi vừa nhâm nhi, cuộc sống nhân sinh đôi khi chỉ cần có thế là đủ.

Bổng nhiên hắn thấy con đường phía trước, chật kín người không còn lối đi, hiếu kì, Ngọc Phong chặn một người đàn ông trung niên cưỡi ngựa đi bên cạnh, hỏi
vị huynh đệ này, không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì mà nhộn nhịp vậy?


Người đàn ông lúc này vẻ mặt vô cùng hớn hở, vui tươi, cho dù bị Ngọc Phong chặn lại cũng không có vẻ gì là khó chịu, hắn ta cười ha ha nói
huynh đệ không biết đó thôi, phía trước chính là Mân Côi Đại Hồng lâu, là tửu lâu nổi tiếng nhất thành Định Phong này. Hôm nay chính là buổi biểu diễn duy nhất trong tháng có sự tham gia của Mân Côi Tiên Tử, người đẹp số một ở đây, nên mọi người mới đổ xô đến xem, nào đi nhanh lên, nếu không thì sẽ qua mất tiết mục của nàng đấy, gần tám giờ rồi
nói rồi không đợi Ngọc Phong đáp lời, hắn ta liền dục ngựa chạy nhanh đến phía trước, vô cùng hấp tấp.


Mân Côi Tiên Tử sao? Thú vị, đến xem thử thế nào
Ngọc Phong nhìn đám người đông đúc phía trước, mỉm cười ý vị tiến lên, hắn muốn xem xem, cô nương này đẹp đến như thế nào mà tự xưng là Tiên Tử a.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Nhãn.