Chương 122: Sịt Đan và Tam Văn Ức Linh Đan


Nhìn hàng ngàn kim châm lóe sáng mà tới, khuôn mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng. Nếu là khi còn ở khu vực Đồng Cỏ, bọn họ chỉ có một lựa chọn nguy hiểm ngạnh kháng, nhưng may mắn đây lại là khu vực rừng rậm, địa hình vô cùng phúc tạp nên cho dù bị tập kích bất ngờ bọn họ vẫn có cơ hội né tránh.

Chỉ thấy sau khi Ngũ trưởng lão hét to, tất cả mọi người đều nhanh chóng giấu mình sau một cây đại thụ hoặc một tảng đá to lớn. Ngay sau khi mọi người vừa ẩn nấp, hàng hoạt âm thanh xuyên thấu, phụt phụt, vang lên, hàng nghìn kim châm mang theo kịch độc găm thằng vào thân cây và mặt đất.

Tại những vị trí bị kim châm đâm vào, cây cối dần héo úa chuyển sang màu đen, bốc lên mùi hôi tanh tưởi. Tuy nhiên độc dược loại này mạnh nhưng cũng chỉ có thể làm chết một vài cây nhỏ mà thôi, còn đối với nhũng gốc đại thụ thì không nhằm nhò gì.

Cho dù mọi người phản ứng cực kỳ nhanh thì cũng có hai vị chấp sự bị kim châm bắn xược qua người, trong đó bao gồm cả vị nữ chấp sự duy nhất trong đoàn, Châu Vũ Lăng. Đây cũng tại vì vị trí của hai người họ nằm ở khoản trống quan đãng, cần phải có chút ít thời gian để đến nơi ẩn nấp, còn nếu lúc đó họ lựa chọn đón đỡ thì càng nguy hiểm hơn vì phải đối mặt cùng lúc với cả trăm cả nghìn kim châm. May mắn là đây chỉ là những vết xước nhẹ, lượng độc thấm vào không lớn, uống vài viên giải độc đan là được.

Sau khi đợt tập kích đầu tiên qua đi, Ngũ trưởng lão mới hạ thấp âm thanh, khẻ nói
là người Đỗ gia, nếu ta đoán không lầm, lần tập kích này chính là tên Đỗ Kiên Phát, tam trưởng lão của Đỗ gia ra tay


Khi cái tên Đỗ Kiến Phát vừa được cất lên, không ai để ý, thân hình của Thất trưởng lão run lên nhè nhẹ, ánh mắt đỏ rực vô cùng sắc lạnh nhưng ngay sau đó liền trở về bình thường.


Hử, tam trưởng lão? Không phải những người có tu vi trên Lục Tinh Khí Tông đều không thể tham giai bí cảnh hay sao?
Ngọc Phong ngạc nhiên hỏi, nên biết tam trưởng lão của Châu gia, tuy vi cũng đã Bát Tinh Khí Tông rồi.


Tiên Sinh có điều không biết, tên Đỗ Kiên Phát kia mặc dù có chức vị Tam trưởng lão nhưng tu vi chỉ là Lục Tinh Khí Tông như Ngũ trưởng lão mà thôi. Tuy nhiên chức vị Tam trưởng lão Đỗ gia này cũng không dành cho bọn bất tài ngồi lên, lực chiến của Đỗ Kiên Phát rất đáng gờm, kim châm của hắn lại càng đáng sợ, không đơn giản. Nếu một Bát Tinh Khí Tông khi đối chiến với hằn mà không cẩn thận có khi phải ăn trái đắng a!
Lục trưỡng lão Châu Vũ Viêm nấp bên cạnh Ngọc Phong, khẻ giải thích.

Thống lĩnh Châu Văn Siêu nấp sau mộ tảng đá to, hé đầu nhìn vào mảng trừng phía trước, tức giận chửi lớn
Đỗ gia khốn kiếp, chuyên chơi trò đâm lén!


Tuy nhiên đáp lại hắn chỉ là một sự tĩnh lặng nguy hiểm cùng với một chiếc kim châm phá không lao đến.

Chiếc kim châm này khác kim châm hồi nãy, không phải lấp lóe ẩn hiện mà mang theo đại lượng linh khí mạnh mẽ. Sau vài cái chớp mắt, kim châm đã bắn tới tảng đá nơi Châu Văn Siêu đang ẩn nấp. ẦM! Một tiếng va chạm mạnh vang lên, chỉ thấy một góc không nhỏ của tảng đá, nơi Châu Văn Siêu ló đầu ra quan sát đã hoàn toàn bị phá hủy, vỡ vụng. Nếu Không phải Châu Văn Siêu nhanh nhạy thụt người vào một góc, có khi nát đầu bỏ mạng rồi.


Thiên Thanh huynh, chúng ta cũng không thể chỉ núp như thế này được, phải tìm cách ra ngoài, nếu không Đỗ gia sẽ kéo thêm mấy gia tộc kia tới, lúc đấy chúng ta chỉ còn đường chết!
Thất trưởng lão Châu Kinh nhíu mày, trầm giọng nói. Tình thế lúc này của bọn họ đúng là rất nguy hiểm.


Nhưng chúng ta ở ngoài sáng, bọn chúng lại trong tối. Đến hiện nay vẫn không nhận rõ số lượng cũng như vị trí của bọn chúng, duy chỉ có biết mỗi Đỗ Kiến Phát mà thôi. Nếu lúc này mà hành động sai lầm, thương vong là điều không thể tránh khỏi.

Nghe vậy, mọi người đều lâm vào trầm mặc. Thống lĩnh Châu Oánh cắn răng nói
hay là thế này, ta cùng với Châu Văn Siêu sẽ làm mồi nhử dụ bọn chúng, trong lúc đó mọi người hẳn thừa cơ hội để tẩu thoát
.

Ngay sau khi nói xong, nhìn biểu hiện của mọi người, hắn lại nói tiếp
Mọi người hãy khoan phản bác, nghe ta nói hết đã, trong nhóm chúng ta hiện nay, tốc độ của hai người chúng ta là nhanh nhất, cộng với Châu Văn Siêu lại chuyên về phòng ngự, nếu hai người chúng ta làm mồi nhử, cơ hội sống sót sẽ cao hơn nhiều
.


Đúng thế, nếu so về tốc độ, ai có thể so với Châu gia chúng ta chứ
Châu Văn Siêu đồng ý tiếp lời. Tuy việc này rất nguy hiểm nhưng hẳn cũng chả sợ gì, công việc của hắn tại Châu gia chính là chiến đấu, tình cảnh ngoặc nghèo hơn thế này hắn cũng chưa phải là chưa từng gặp.

Trong lúc mọi người đan bàn bạc, Ngọc Phong vẫn một mực yên lặng, hắn thầm nghĩ
nếu có Tinh Tinh ở đây thì tốt rồi!
.

Đúng vậy, nếu là có Tinh Tinh ở đây, cho dù bọn người Đỗ gia có nấp kỹ như thế nào cũng không thể vược qua được sự giám sát của nàng. Khí đó, tình thế sẽ đơn giản hơn một chút, và nhóm Châu gia sẽ có cơ hội phản công.

Nhưng rồi Ngọc Phong lại tự giễu, đến khi không có Tinh Tinh ở cạnh bên, hắn mới nhận ra, hắn đã phụ thuộc quá nhiều vào nàng, từ kiến thức, chiến đấu cho đến hành động, việc gì hắn cũng đều thảo luận và hỏi ý Tinh Tinh. Không có nàng cạnh bên, hắn đã không thể nắm thế chủ động trong tay được nữa, hiện tại chỉ có thể dựa vào bản thân.

Nói là như thế, tuy nhiên Ngọc Phong cũng không phải là một tên phế vật, Tinh Tinh có giúp cũng chỉ là hổ trợ bên ngoài, lực chiến đấu của hắn vẫn là của hắn, việc cần làm lúc này là vạch ra một kết hoạch để hành động mà không có sự hổ trợ của Tinh Tinh, tựa như lần đầu tiên hắn đối mặt với Huyết Lang dong binh đoàn vậy.

Hắn cảm thấy việc Tinh Tinh không có mặt cũng có thể là một chuyện tốt, đây là cơ hội để hắn thoát ra khỏi cái bòng của nàng.

Ngọc Phong nhắm mắt thầm nghĩ một lát, sau lúc lâu, hắn hướng Ngũ trưởng lão nói
Ngũ trưỡng lão, hiện tai ta có một cách để thoát khỏi tình thế này, tuy nhiên mọi người phải sẵn sàng giao chiến thì mới được, đây là cơ hội để chúng ta phản công



Cách gì?
nghe vậy, mọi người đồng loạt hỏi.

Ngọc Phong hiếp mắt, nhết môi cười
che tầm nhìn và độc!



Độc?
Nghe đến chữ này, da đầu mọi người tự nhiên liền tê dại. Nếu chữ này phát ra từ người bình thường thì không sao nhưng phá ra từ miệng của một vị Khí Sĩ cấp bốn thì không phải chuyện đùa.

Nhìn biểu cảm của mọi người, Ngọc Phong có chút ngạc nhiên, hắn cũng đâu có nói chuyện gì ghê gớm chứ, làm gì mà phản ứng dữ dội vậy?

Nghĩ là thế nhưng Ngọc Phong cũng không chậm trễ, hắn lấy hai mươi viên đan dược ném cho mỗi người hai viên, một viên màu trắng ngọc cùng một viên màu đỏ sậm, giải thích sơ qua
hai viên này là hai viên giải độc đan, mọi người dùng trước, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu hành động


Nhận hai viên đan dược từ Ngọc Phong, tuy không biết là loại đan dược gì nhưng tất cả đều ngay lập tức phục dụng, mọi người đều hoàn toàn đặc niềm tin vào Ngọc Phong.

Thấy mọi người đều không nói hai lời nuốt xuống đan dược, Ngọc Phong mỉm cười hài lòng cũng tự bỏ vai viên đan dược vào miệng, nuốt ực. Sau đó hắn lại lấy ra bốn viên đan dược màu xanh lục, tỏa ra nhành nhạt mùi thối, không gì khác chính là loại Sịt Đan mà hắn đã từng dùng để làm cho Đỗ gia gà bay chó sủa.

Cùng với hai viên đan dược màu đen bóng, bên trên bề mặt viên đan dược có ba đường văn hình tròn đỏ, cam, vàng bắt chéo nhau. Loại đan dược này gọi là Tam Văn Ức Linh Đan, một loại độc đan thần kinh cấp bốn, một khi trúng loại độc này việc vận chuyển linh khí cũng như hấp thụ đều bị giáng đoạn. Đây đối với Khí Tông, còn đối với Khí Hồn, chỉ cần một lượng nhỏ độc này, linh khí toàn thân sẽ bị phong bế, không thể di chuyển, tựa như một đứa trẻ năm sáu tuổi vậy, mặc sức cho người giết.

Loại đan dược này chính hắn đã luyện chế trong thời gian rãnh rỗi ở Châu gia.

Thật ra với trình độ luyện đan lúc này của Ngọc Phong, hắn đã có thể luyện chế ra được loại độc đan có thể giết chết một cường giả Khí Tông nhưng lại khuyết thiếu dược nên chỉ có thể dùng loại đan dược ức chế linh khí như thế này mà thôi. Nhưng trong hoàn cảnh này, bấy nhiêu đây cũng đủ rồi.

Sau khi lấy ra ba viên đan dược, Ngọc Phong không hề do dự bóp nát một viên Sịt Đan. Bụp, một tiếng nổ nho nhỏ vang lên, tiếp theo đó, một làng khói màu xanh lục nhanh chóng lang tỏa, bao phủ một khoản rừng rậm nơi đoàn người Châu gia đan ẩn nấp.

Nhìn hành động của Ngọc Phong, mấy vị trưởng lão cũng có chút khó hiểu, nếu dùng hỏa mù che mắt địch thì bọn họ cũng làm được nhưng việc này chỉ có tác dụng với những gia tộc khác. Còn đối với Đỗ gia thì hoàn toàn không có tác dụng. Bởi vì tượng khí của Đỗ gia là thuộc loại ám khí, cho nên bọn họ ngay từ nhỏ đều tu luyện hệ thống cảm giác và phản xạ nhạy bén, chỉ cần trong làng khói xanh lục phát một dao động nhỏ thì ngay lập tức bọ họ sẽ nắm bắt được mà ra tay.

Đúng như mấy người Châu gia dự đoán, ngay tại lúc xuất hiện làng khói xanh lục, không đợi đoàn người Châu gia có hành động gì , hàng nghìn, hàng vạn kim châm lại lần nữa khá không bay ra, bao phủ cả một vùng rộng lớn.

Tuy nhiên Ngọc Phong tạo ra đám khói này mục đích không phải để ngụy trang hay che thầm mắt gì cả mà là để xác định vị trí tạm thời của người Đỗ gia, chỉ cần vị trí tạm thời là đủ, không cần phải chi tiết. Không ngoài tính toán của hắn, tuy người Đỗ gia ẩn nấp rất kỹ nhưng khi ra tay, bọn chúng vẫn phải thúc dục linh khí, mà một khi thúc dục linh khí, Ngọc Phong ngay lập tức phán đoán ra phượng vị đại khái của bọn chúng.

Đợi cho đám khói xanh lục tiêu tán thì màng mưa kim châm với dừng lại, khung cảnh lại trở lại tình trạng im lặng như lúc đầu, nhưng việc đó cũng xảy ra không lâu. Chỉ thấy Ngọc Phong truyền một ít linh khí vào bốn viên đan dược gồm hai viên Sịt Đan cùng hai viên Tam Văn Ức Linh Đan, sau đó hơi vận sức, ném bốn viên đan dược về hai phía trong khu rừng. Đồng thời lần nữa hắn lại bóp nát một viên Sịt Đan trong tay.

Nhìn hành động của Ngọc Phong, đoàn người Châu gia vô cùng khó hiểu, đến cuối cùng vẫn không biết ý định của Ngọc Phong là như thế nào.

Cũng như lúc nảy, Sịt Đan nổ tung phát ra một làn khói xanh lục bao phủ vị trí của Châu gia, ngay sau đó làm một màn mưa kim châm phô thiên tái địa. Tuy nhiên lúc này khóe miệng Ngọc Phong lại nở nụ cười ngụy dị, khẻ nói
Bạo!


Bụp, Bụp, Bụp, Bụp. Theo sự khống chế của Ngọc Phong, bốn viên đan dược hắn vừa ném đi lập tức nổ tung, giải phóng một lượng lớn khí độc hai màu đen, lục bao phủ một vùng rộng lớn.

Tại vị trí cách đoàn người Châu gia không xa, sáu người Đỗ gia đang vô cùng hưng phấn phóng kim châm thì bổng nhiên bị một màng khói bao phủ. Điều đầu tiên mà bọn chúng cảm nhận được là thúi, thúi không thể tả, phải nói cái hương vị này nó còn thúi hơn cả sịt chính gốc nữa. Mùi thúi đó còn khuyến mãi thêm cảm giác quặng bụng và buồn nôn kéo đến, có một tên Khí Tông trong đó định lực hơi kém, rốt cuộc cũng không chịu nổi mà cắm đầu nôn xối xả.

Nếu Ngọc Phong nhìn thấy tên này hắn sẽ ngay lập tức nhận ra, đây không ai khác chính là người đan ông đang bàn luận nhân sinh trong căn phòng mà Ngọc Phong tiềm phục lúc ở Đỗ gia, bộ dạng hắn như thế này có thể khẳng định, hắn còn chưa vượt qua được cú sốc tâm lý kinh khủng mà Ngọc Phong vô tình gây ra.

Đỗ Kiên Phát, tam trưởng lão của Đỗ gia bị bao phủ bởi màng khí thúi này cũng có chút khó chịu, tuy nhiên hay tay hắn vẫn không ngừng phóng ra kim châm, chút tiểu xảo này đối với hắn còn không thấm vào đâu. Bốn tên khí tông còn lại cũng vậy, sau khi nhận thấy mùi vị khó ngửi, thì liền bế khí, kim châm từ trên tay bọn hắn phóng ra như mưa, không có chút gián đoạn. Trong năm người cũng chỉ có tên khi tông đan ói mửa kia là bị màng khí thúi này ảnh hưởng.

Nhưng rất nhanh, bọn chúng liền nhận ra có điều gì đó bất thường, linh khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển khó khăn. Một tên Khí Tông trong đó giật mình, bật thốt
có độc!



Nhưng chúng ta cũng đâu có hít quá nhiều thứ khí này!
một tên Khí Tông khác khó hiểu


Là làn da, loại độc này thâm nhậm qua da, chết tiệt, chúng ta bị lừa rồi
Đỗ Kiên Phát nhìn da tay đã chuyển sang màu hơi đen, tức giận nói.

Cùng lúc bọn người Đỗ gia nhận thấy chất độc đã ngấm vào người thì màng mưa kim châm cũng theo đó mà kết thúc, đây là việc hiển nhiên, bọn chúng còn chưa xác định đây là loại độc dược gì, chỉ cảm thấy linh khí bị ức chết vận chuyển, nếu cứ liều mạng thi triển chiêu thức, rất có thể sẽ bỏ mạng lại đây.

Tại vị trí đoàn người Châu gia, Ngọc Phong thầm tính toán được thời gian phát độc đã đến liền hướng mọi người quát lớn
cơ hội phản công của chúng ta đã tới, đám người Đỗ gia chính là đan tụ tập tại hai vùng khói đen lục trước mắt
. Nói rồi Ngọc Phong đẫn đầu lao lên trước.

Đoàn người Châu gia tới tận lúc này cũng chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn có thể cảm nhận được màng mưa kim châm đột ngột chấm dứt, liền lập tức làm theo lời Ngọc Phong, rời khỏi vị trí ẩn nấp, hướng thẳng hai đám khói mù phía trước mà xông lên, sau lưng mỗi người đều xuất hiện một đôi Điệp Dực mĩ lệ, khoản cách gần trăm mét chỉ trong vòng vài hơi thở đã tới nơi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Nhãn.