Chương 137: Đảo giữa đại dương vô tận


Trong đại điện u ám với ánh sáng léo lắt từ quang thạch trên cao, Ngọc Phong xoay người tiến thẳng vào thông đạo mặc kệ tiếng la hét, chửi rũa ầm ỷ của Ưng Lâm Tuyền đằng sau. Hắn đã quyết định tha cho nàng thì sẽ làm vậy, hắn không biết quyết định này có đem lại rắc rối cho hắn về sau hay không, tuy nhiên hắn sẽ không bao giờ hối hận về hành động của mình, không bao giờ!

Nhìn bóng lưng Ngọc Phong chầm chậm xa dần, Ưng Lâm Tuyền tức đến sắp khóc. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng rơi một giọt lệ nào vì ai, lần duy nhất nàng khóc chính là lúc mẹ nàng qua đời. Thế mà lúc này, chỉ vì một người đàn ông mà làm nàng uất nghẹn đến không chịu nổi.


Tên chó chết, đợi ta ra khỏi đây, ta sẽ bắt người rồi ném vào hầm ngục Địa Minh để ngươi trải nghiệm cái cảm giác sống không bằng chết!
Ưng Lâm Tuyền dùng hết sức bình sinh hét lớn. Nàng muốn dùng cách này để phát tiết hết tất cả nổi uất ức, khó chịu sâu trong lòng. Nhưng cho dù có làm như vậy, sự tức giận trong người nàng tựa như một nhọn núi lửa bùng nổ không thể ngăn cản, một giọt nước mắt long lanh như sương sớm lăng dài trên khuôn mặt tuyệt mĩ đó. Giọt nước mắt của sự tức giận!

G-rào! Tựa như bị tiếng hét của Ưng Lâm Tuyền kích thích, hoặc việc bỏ đi của Ngọc Phong cùng Vô Cực, Chó Ngao Ba Đầu bổng nhiên gào lên dận dữ, tiếng gầm lần này của nó to hơn, mạnh hơn gấp trăm lần lúc trước, chỉ sóng âm thôi cũng đủ làm cho đại điện rung lắc không ngừng tựa như gần xập tới nơi.

Tiếng gầm đột ngột của Chó Ngao Ba Đầu làm cho cả hai người Ưng Lâm Tuyền và Ngọc Phong phải giật mình quay đầu lại xem xét. Chỉ thấy trên ba cái đầu to lớn đó, ba nụ hoa anh đào màu trắng hồng, dần dần hé lộ rồi nở bung ra. Từ bên trong cánh hoa, vô số bụi phấn lấp lánh ánh hồng bay ra, lan tỏa bốn phương tám hướng tràng ngập đại điện, kéo theo hương thơm vô cùng dễ chịu, thanh mát lòng người. Đến sự tức giận, uất ức khôn cùng của Ưng Lâm Tuyền cũng vì hương thơm này mà hoàn toàn biến mất.
Nàng hít sâu một hơi, không khỏi cảm khái nói
thơm quá!


Không khác nàng là mấy, tuy biết ba bông hoa mọc trên đầu con quái thú trước mắt chắc chắn sẽ không tốt lành gì nhưng hắn vẫn không thể kìm được mà hít sâu một hơi hương hoa thơm mát, mùi hương này tựa như ma túy vậy, gây nghiện cực mạnh, một khí đã hít rồi thì sẽ muốn hít nữa, không dừng lại được.

Cho dù sau vài lần hít thở, Ngọc Phong đã nhanh chóng nhận ra tác dụng gây nghiện nặng của hương hoa này nhưng đến chính bản thân hắn cũng không thể tự khống chế bản thân thoát khỏi sự quyến rũ chết người của hương thơm này. Hắn chỉ có thể cố gắn hạn chế lượng hương thơm mà cơ thể hấp thụ đến mức ít nhất.


Chết tiệt, nếu chuyện này cứ tiếp diễn, mình sẽ bị nhốt luôn ở đây mất, đậu…!
Ngọc Phong tức giận quát trong lòng. Nhưng cho dù hắn có dùng cách gì, cơ thể hắn đã dần mất kiểm soát và tự đông hít sâu đại hương hương thơm. Cứ sau mỗi lần hô hấp, hắn lại cảm thấy một sự sung sướng vô cùng tràn ngập trong tim, cảm giác tựa như đang rơi tự do giữa bầu trời bao la bát ngát không có điểm cuối, không có tận cùng.

Cảm giác sung sướng đến tột cùng này làm hắn không kìm được là khẻ rên rĩ một tiếng.
Phụt! Choang! Đột nhiên vô số bụi phấn hồng lấm lánh tràng ngập đại điện bổng nhiên lóe lên quang mang trắng sáng cực kỳ chói mắt. Chỉ trong nhắt mắt, cả đại điện cũng như hai người Ngọc Phong cùng Ưng Lâm Tuyền cũng bị loại ánh sáng này nuốt chửng.

Đột nhiên bị ánh sáng cường độ cao ập vào mắt, Ngọc Phong liền cảm thấy đôi mắt đau nhức cực kỳ nhưng cũng vì thế mà hắn có thể thoát khỏi trạng thái phê pha do hương thơm đặc biệt kia gây ra. Tuy nhiên cũng vì thế mà hắn đã lâm vào tình trạng mù tạm thời, lúc này những gì hắn nhìn được chỉ duy có một màu trắng toát, ngoài ra không còn gì khác!

Qua vài lần hô hấp, thị lực của Ngọc Phong mới dần khôi phục trở lại. Nhưng làm hắn vô cùng ngạc nhiên là, trước mắt hắn đã không còn là đại điện cỗ xưa u tối, mà thay vào đó lại là một vùng biển rộng lớn xanh rì, xa ngút tầm mắt không thấy điểm cuối. Hắn biết là biển bởi vì theo vài cơn gió thổi qua, từng đợt sóng rì rào đập thẳng vào bờ cát dưới chân hắn, tóe lên vô số bọt nước trắng xóa. Tuy nhiên trong những cơn gió liên tục thổi qua này không có vị mặn đặc trưng của biển cả mà là một vị ngọt diệu kỳ lạ.

Ưng Lâm Tuyền đứng đằng sau Ngọc Phong cũng ngạc nhiên lên tiếng
Sao chúng ta lại đến nới này?
. Hiện này thì nàng cũng không còn bị xích sắt trói buộc, nhưng vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, nàng cũng quên bén mất chuyện trả thù Ngọc Phong.

Tuy nhiên không để cho Ngọc Phong kịp cất tiếng trả lời, một tiếng gầm lớn từ phía sau làm bọn họ giật mình. Chủ nhân tiếng gầm này không phải ai khác chính là Chó Ngao Ba Đầu, hiện nay nó chỉ đừng cách vị trí của hai người khoản vài mét mà thôi. Con ma thú ba cặp mắt đỏ rực hơn máu, tràng ngập sự tức giận nhìn hai người, nhe hàm răng sắt lạnh gầm gừ không ngừng, từng hàng nước dãi đỏ dực như dung nham từ khóe miệng nó chảy xuống lớp cáy trắng, phát ra âm thanh xèo xèo.

Ngay khi thấy sự hiện diện của Chó Ngao Ba Đầu, Ngọc Phong cùng Ưng Lâm Tuyền không nói hai lời liền tự động lui một bước về phía sau, vận chuyển linh khí tạo thế phòng ngự. Ngọc Phong thì một lần nữa lấy ra thanh đại kiếm Linh Binh Vô Cực còn Ưng Lâm Tuyền lại lấy ra một thẻ bài khắc chi chít đồ hình kỳ lạ, những đồ hình này cũng không phải loại đồ hình tối nghĩa mà là một tổ hợp vô số thuật hình ấn phức tạp, liên tục lưu chuyển quang mang. Bên trong những tổ hợp thuật hình ấn này tựa như đang lưu chuyển một phát tắc thiên địa cường đại mào đó, nếu một vị khí sĩ bình thương quan sát, tìm hiểu qua ý nghĩa những thuật hình ấn này chắc chắn sẽ học máu đương trường.

Đến lúc quay người lại thủ thế phòng ngự, Ngọc Phong mới hoàn toàn quan sát rõ toàn bộ nơi mà hắn đang đứng. Nơi đây là một hoàn đảo nho nhỏ rộng chừng vài chục mét vuông, nằm giữa vùng biển rộng bao la bát ngát, ít nhất với tầm nhìn của hắn hiện tại, không thể quan sát được bất cứ thứ gì ở xung quanh, ngoại trừ nước cũng chỉ có nước mà thôi. Bên trên hòn đảo nhỏ này, ngoài Ngọc Phong, Ưng Lâm Tuyền và Chó Ngao Ba Đầu ra cũng chỉ còn duy nhất một cây hoa anh đào cao năm mét mà thôi, không còn bất cứ một thứ gì khác, một cộng cỏ cũng không.

Chỉ mới nhìn qua thôi, Ngọc Phong ngay lập tức liên tưởng cây hoa anh đào này cùng những bông hoa đang nở rộ của nó với bông hoa anh đào ngay Cổng Hoa Anh Đào, cả hai đều tựa như cùng một khuôn đúc ra, không sai một ly. Cây anh đào chính là đang trong thời kỳ nở rộ, cả thân cây đều được bao phủ bởi vô số bông hoa trắng hồng tuyệt mĩ, nếu nhìn tổng quát không khác gì một đám mây hồng phấn giữa lòng đại dương.

Theo từng cơ gió nhẹ diệu của biển cả, các nhánh cây khẻ đu đưa, từng cánh hoa mĩ miều cuốn theo chiều gió bay thẳng lên trời rồi sau đó rơi lả tả xuống như một cơn mưa. Cộng với làn hương hoa thơm ngát đặc trưng làm say lòng người, khung cảnh này không khác gì một giấc mộng đẹp mà không ai muốn thoát ra ngoài.

Nhưng lúc này cũng không phải lúc để mơ mộng, đứng trước mặt Ngọc Phong lúc này chính là con ma thú hùng mạnh nhất trong bí cảnh Tây Phong, Chó Ngao Ba Đầu. Và hắn lúc này cũng không còn ở bên trong đại điện nữa, hắn đã không thể dựa vào trận pháp xiềng xích mà đối phó với nó như lần trước, lần này hắn cũng chỉ có thể dựa vào chính sức mình mà thôi. Cho dù nói là vậy, không phải bi quan nhưng với sức mạnh của hắn hiện giờ, việc đối đầu với Chó Ngao Ba Đầu là việc không tưởng.

Đối với tình thế cấp bách này, Ngọc Phong không nhịn được mà liếc mắt nhìn qua Ưng Lâm Tuyền bên cạnh, hiện nay cũng chỉ có thể trông chờ vào cô ma nữ đáng sợ này mà thôi.

Ngọc Phong cười nói
nàng có cách gì hay không?


Đúng như Ngọc Phong nghĩ, bản thân Ưng Lâm Tuyền chính là còn một con bài chưa lật cuối cùng, đó cũng chính là vật nàng đang nắm trên tay, một thẻ bài khắc chi chít đồ hình kỳ lạ. Ngoài thẻ bài này, nàng còn có một cây Lôi Phạt Linh Châm với sức mạnh cực lớn nhưng không biết vì lý do gì, nó đã biến mất vô ảnh vô tung sau khi nàng bị dị chuyển đến đây.

Ưng Lâm tuyền không trả lời mà trừng mắt nhìn Ngọc Phong, nghiến răng ken két phun ra từng chữ
lần này thì ngươi đừng hòng chạy thoát, để rồi xem, ta sẽ xử lý ngươi như thế nào, nhóc con khốn kiếp!


Nghe thế, Ngọc Phong cũng thừa biết nàng đang hận mình như thế nào, hắn cười khổ nói
muốn giải quyết ta thì phải xem nàng mang hai chúng ta ra ngoài bằng cách nào đã!
. Tuy nói là vậy nhưng Ngọc Phong cũng đã nắm được tám phần, Ưng Lâm Tuyền có cách mang hai người rời khỏi đây.


Hừ!
Ưng Lâm Tuyền nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng khinh thường, bắt đầu thúc dục thẻ bài. Nhưng rất nhanh nét tự tin trên khuôn mặt nàng cũng trôi đi, thay vào đó là biểu tình rối rắm khó chịu. Một lần nữa tấm thẻ bài này đã không hoạt động. Không giống như lần trước, nàng bị đóng băng linh khí nên không thúc dục được thẻ bài, lần này nàng đã thừa sức truyền một lượng lớn linh khí hắc sắc vào bên trong, ngay cả chút linh dịch ít ỏi còn lại màng cũng đã truyền hết vào nhưng cho dù một chút phản ứng cũng không có.

Nhìn biểu hiện bên ngoài, chắc chắn tấm thẻ bài này không hề bị hư hỏng gì, mọi thứ đều hoạt động bình thường. Tuy nhiên dù cho nàng dùng cách nào cũng không thể thúc dục tấm thẻ này.


Con em nó, không ngờ không gian này lại bị phong bế!
Ưng Lâm Tuyền cuối cùng chửi thề một tiếng, nét mặt đen như đít nồi.

Thẻ bài trên tay nàng thực chất cũng không phải Linh Binh cường đại hay bảo vật gì cả, nó thật ra chỉ là một cánh cổng không gian được phong ấn lại mà thôi. Một khi dùng linh khí kích hoạt, tấm thẻ bài sẽ ngay lập tức nổ tung tạo thành một thông đạo, thông đạo không gian này hay nói cách khác là một tiểu trùng động được nối thẳng từ vị trí này đến Vương Triều. Ngay sau đó sẽ ngay lập tức có một đội kỵ sĩ thường trực đến hổ trợ nàng.

So với đội Kỵ Sĩ của Vương Triều, con Chó Ngao Ba Đầu trước mắt này còn không tính vào đâu, mỗi một thành viên trong đội Kỵ Sĩ đều sở hữu sức mạnh tuyệt đối, thừa sức quét sạch cái địa vực nho nhỏ này. Tuy nhiên việc nhận sự trợ giúp từ đội Kỵ Sĩ cũng chính là thừa nhận bản thân nàng yếu kém, cho nên nàng không đến mức bất đắc dĩ đều không muốn sử dụng nó.

Tuy nhiên đến lúc cần gấp gáp sử dụng thì lại không được, đúng là trời cao trêu ngươi. Bản chất của tấm thẻ bài là một thông đạo không gian nên nếu vùng không gian bị phong bế, thông đạo sẽ không còn tác dụng, đây cũng chính là tình huống của nàng hiện nay.

Nhìn biểu tình đen mặt, nghiến răng của Ưng Lâm Tuyền, thâm thần Ngọc Phong liền lộp bộp một cái, thầm hô không hay. Hắn cứ tưởng với bộ dáng tự tin của nàng chắc chắn sẽ có thủ đoạn nào lợi hại lắm, không ngờ cũng chỉ là to môm to miệng mà thôi.

GỪ! Không đợi cho Ngọc Phong tìm ra phương cách khác, Chó Ngao Ba Đầu liền gầm lớn một tiếng, phóng đến, ba cái miệng to lớn như chậu máu, lởm chởm răng nhọn cắn tới. Tại cái mỏm đất bé nhỏ như thế này, muốn tránh né một con cự thú to lớn như Chó Ngao Ba Đầu là điều không tưởng, phương hướng duy nhất bọn họ có thể chạy chỉ có thể là biển cả mênh mông vô tận kia mà thôi. Nhưng với sự rộng lớn vô bở của biển cả, cho dù có chạy thoát khỏi Chó Ngao Ba Đầu thì cũng sẽ làm mồi cho cá. Cho dù với tu vi Ngũ tinh Khí Tông của Ưng Lâm Tuyền, việc sống sót giữa biển cả mênh mông thế này là điều không tưởng.

Con người, bản chất tự nhiên là sống trên cạn, không có đất liền, con người không là gì cả. Muốn thoát khỏi loại quy tắc trói buộc này, cũng chỉ có cách duy nhất là đột phá tu vi Khí Tông, tiến vào Khí Tôn. Đương nhiên trong hai người Ngọc Phong và Ưng Lâm Tuyền không có ai là Khí Tôn cả, cho nên dù có lựa chọn cách nào, kết quả cũng chỉ có một, chết!

Ngọc Phong biết rõ điều này, đương nhiên Ưng Lâm Tuyền cũng thừa biết, nàng thiên sinh thể chất Hắc Ma Chiến Thần, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm nhưng nàng cũng có thể bị chết chìm nha!!! Nàng tuy mạnh thật nhưng không mạnh tới mức sống dưới nước như sống bên bờ đâu a! Nàng bản thân đã kinh qua bao nhiêu trận chiến, việc sống chết đã thấy qua không biết bao nhiêu lần nhưng nếu thật sự bị chết chìm thì cũng quá mất mặt đi.

Trong khoản khắc sinh tử tồn vong này, trong khoản khắc ngắn ngủi bọn họ phải lựa chọn chết trong bụng chó hay chết chìm dưới biển, một giọng nói già nua mang theo hương vị thăng trầm qua bao nhiêu năm tháng bổng chốc vang lên
Mi Mi, nếu ngươi đã mang bọn chúng tới đây thì cũng chứng tỏ ngươi đã thất bại, mau dừng lại đi thôi!


Ngay khoản khắc âm thanh già nua vang lên, Chó Ngao Ba Đầu đang hùng hổ lao đến bổng nhiên dừng lại, kêu ẳng ẳng hai tiếng rồi hướng hai người Ngọc Phong khịt mũi một cái thị uy, phun ra một luồng hơi thở nóng rực. Sau đó, nó liền quay đầu đi đến bên cạnh cây hoa anh đào, ngoan ngoãn ngồi xuống vô cùng ngay ngắn không khác gì một chú cún con.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Nhãn.