Chương 153: Thế Cục Định Phong Thành


Vào nhà hàng, bởi vì quá đói nên Ngọc Phong liền kêu nguyên một bàn đồ ăn đầy ắp, chay mặn đều đủ cả. Sau đó hắn cùng với Tinh Tinh và Hách Mi không chút khách khí càn quét với tốc độ chóng mặt.

Khẩu vị ba người tốt là thế nhưng Qùy lão từ đầu đến cuối đều không có đụng đũa, lão chỉ chăm chú uống rượu mà thôi. Bất kể là loại rượu nào, chỉ cần trên menu có là lão đều gọi ra hết, mỗi thứ một chai.

Kể cả trấn bảo chi điếm của người ta, Hắc Mộc Liên Tửu giá hơn một vạn kim tệ một chai cũng bị lão một hơi trút hết vào bụng.

Mấy nhân viên phục vụ trong nhà hàng thấy thế con mắt gần như muốn rớt luôn ra ngoài.

Làm phục vụ bao nhiêu năm, đại gia uống Hắc Mộc Xuân Tửu cũng không phải là hiếm nhưng người ta uống cũng chỉ là từng ngụm, từ từ thưởng thức mà thôi, chứ nốc một lần nguyên một chai cũng là lần đầu tiên trông thấy.

Đó là hơn một vạn kim tệ đó nha, uống như thế khác nào vức tiền vào bồn cầu rồi dội nước đâu.

Qùy lão uống là ghiền, liên tục kêu hết chai này đến chai khác, đến lúc chai thứ 20 được đem ra, ông chủ nhà hàng cũng có chút nóng ruột. Hai mươi chai Hắc Mộc Liên Tửu là 20 vạn kim tệ đó, đối với một người bình thường thì số tiền này đủ để sống sung sướng mười mấy đời cũng chưa hết.

Huống chi nhà hàng này cũng không phải của ông mở mà là của Châu gia nha, nếu không đâu bị mất 20 vạn thì mạng ông cũng coi như xong.

Cuối cùng, ông ta cũng đành chạy tới bàn của Ngọc Phong, tỏ ý muốn thanh toán trước.

Ngọc Phong đang ăn ngon lành bị làm phiền có chút khó chịu, nhưng dù sao ông chủ nhà hàng tiến lại hỏi thăm cũng vô cùng lịnh sự nên hắn không muốn làm khó dễ, lấy một hơi ra 30 vạn đưa cho ông ta.

Một là để thanh toán tiền trước, hai là số dư còn lại mua thêm vài chai Hắc Mộc Liên Tửu nữa để cho Qùy lão uống thỏa mãn.

Nhưng mà Hắc Mộc Liên Tửu cũng có giơi hạn, trong kho cũng chỉ còn lại ba chai nên làm cho Qùy lão có chút luyến tiếc.

Nhìn bộ dạng Qùy lão nhanh tay thu ba chai Hắc Mộc Liên Tửu vào trong trữ vật giới chỉ không nỡ uống tiếp, sau đó lại thè lưỡi ra liếm từng giọt rượu còn đọng lại trên môi.

Ngọc Phong mới nhận ra lão đầu này ngoài xấu tính ra còn thật sự là một tửu quỷ. Ngọc Phong có chút bất đắc dĩ rút cái chai cạn đáy ra khỏi tay Qùy lão, cười khổ nói


Ta nói này nhị ca, dù gì thì ngươi cũng hơn ngàn tuổi đầu rồi, đừng có hành động kỳ quặc như vậy


Qùy lão nghe Ngọc Phong nói cũng không có tỏ vẻ gì khó chịu, bĩu môi nói


Tiểu tử ngươi biết cái gì, ta chính là đã hơn ngàn năm không được uống rượu rồi, thèm muốn chết đi được còn bảo ta phải kiềm chế!


Nói rỗi lão lại thò tay lấy một chai Hắc Mộc Liên Tửu còn dính chút ít cặn rượu lên dốc vào mồm sau đó lại thè cái lưỡi ra liếm láp qua lại, cái bộ dạng này xin lỗi nhưng phải nói là dâm tiện vô cùng. Nếu ai không biết sự thật nhìn vào còn tưởng lão là một tên biến thái không chừng.

Ngọc Phong ôm đầu một cái, vô lực nói


Nhị ca, đâu phải là chúng ta không có tiền, nhà hàng này hết thì đi qua nhà hàng khác, cùng lắm nữa thì đi quán nhậu, bar, club mà mua. Còn nếu không đủ nữa thì tiểu đệ ta lấy dược thảo luyện cho ngươi vài chục thùng rượu uống cho đã. Đừng có làm mấy hành động này nữa, nhìn bỉ ổi quá
.


Thật không ?
ngay lập tức hai mắt Qùy lão sáng ngời lấp lánh, hưng phấn hỏi. Cái ánh mắt này y chang ánh mắt của Ngọc Phong khi chiếm được của ngon, không khác một chút.

Cái gì chứ đạo nghệ luyện đan của Ngọc Phong bản thân lão đã tận mắt chứng kiến, nếu mà Ngọc Phong lấy cái này đi chế rượu, khỏi phải nghĩ cũng biết ngon như thế nào a.


Đương nhiên, nhị ca cứ lấy mấy chai rượu kia uống đi, tất cả có ta lo
Ngọc Phong gật đầu chắc chắn

Nhìn bộ dạng vô cùng chắc chắn của Ngọc Phong, Qùy lão liền cười to vui sướng lấy ngay ra ba chai rượu dốc hết vào mồm, một hơi uống sạch trong 5 giây. Uống xong lão còn sảng khoái ợ một cái rõ to, vẻ mặt còn chút thèm thuồn không đã.

Trong lúc Ngọc Phong và Qùy lão trò chuyện, số thức ăn trên bàn cuối cùng cũng bị hai tên hám ăn Tinh Tinh và Hách Mi giải quyết sạch sẽ. Từ đầu chí cuối hai người này giống như bị bỏ đói lâu ngày vậy, miệng lúc nào cũng đầy ắp thức ăn, không thèm để ý đến điều gì khác.

Trái ngược với Tinh Tinh và Hách Mi, bởi vì động tỉnh tại bàn ăn quá lớn nên thu hút vô số ánh nhìn tò mò của thực khách trong nhà hàng, mà lạ một chỗ nữa là bất kỳ ai khi liếc nhìn qua bàn này rồi sẽ không thể dời ánh mắt đi chỗ khác được. Tất cả mọi người đều bị bóng dáng của Ngọc Phong hút hồn.

Bất quá cũng không có tên nào điên khùng tiến đến dây dưa, tất cả bọn họ đều cảm thấy từ trên cơ thể hai người đó toát lên sự nguy hiểm nhàn nhạt, kể cả tiểu hồ ly hay tiểu cún con cũng tỏa ra khí tức nguy hiểm làm người khác lạnh xương sống.

Đây giống như hiện vật trong bảo tàng vậy, chỉ có thể ngắm, không được sờ.

Ngọc Phong đương nhiên cũng biết không khí kỳ lạ đang quanh quẩn trong nhà hàng nhưng hắn cũng lười quản, ai bảo ông đây lớn lên xinh đẹp quá làm gì. Đẹp cũng là một cái tội a!

Sau khi ăn xong, bốn người Ngọc Phong định rời đi liền bị một âm thanh kéo lại.

Từ tầng dưới nhà hàng, hai người thiếu niên vừa trò chuyện vừa đi lên. Tiếng nói của hai người cũng không tính là to, chỉ vừa đủ nghe nhưng vì tầng ba nhà hàng đang chìm trong sự im lặng quỷ dị nên mọi người đều nghe rõ câu chuyện của hai người.

Người thiếu niên áo đỏ, dáng người có chút cao vừa đi vừa hướng thiếu niên bên cạnh nói


A Dũng, cuộc tuyển chọn nửa năm sau, ngươi có dự định gì chưa?


Người thiếu niên gọi a Dũng thấp hơn một chút, mặc áo trắng, bộ dạng tự nhiên gật đầu đáp


Ý đại ca là cuộc tuyển chọn đệ tử của Bạch Vân Tông sao?



Ừ, ngươi có tham gia không?
người thiếu niên áo đỏ gật đầu nói

Thiếu niên áo trắng không chút do dự nói ra


Cái này thì đương nhiên rồi, mặc dù tu vi tiểu đệ thấp một chút, mười sáu tuổi chỉ là Tam tinh Khí Linh, nếu muốn vượt qua kiểm tra đúng là khó một chút nhưng cũng không phải không có cơ hội. Cùng lắm thì tham gia cho biết thôi, ngược lại đại ca lớn hơn ta một tuổi đã là Bát tinh Khí Linh, chắc chắn sẽ dễ dàng thông qua
.

Thiếu niên áo đỏ nghe thế đúng là có chút cao hứng nhưng rồi lại thở dài, nói


Nếu là bình thường thì đúng là đơn giản thông qua thật nhưng bây giờ ta cũng không dám chắc !



Là sao?
thiếu niên áo trắng khó hiểu hỏi

Thiếu niên áo đỏ cười khổ một hồi, giải thích


Thông thường Bạch Vân Tông tuyển đệ tử năm năm một lần, bây giờ mới qua ba năm, còn kém hai năm nữa mới tới kỳ tuyển chọn. Nhưng lúc này lại bất chợt tuyển chọn sớm, người biết tại sao không?



Không!
thiếu niên áo trắng ngu ngơ lắc đầu.


Đó là tại vì gần hai năm nữa Bát Quốc Đấu Trường 30 năm một lần sẽ được mở, nếu Bạch Vân Tông không tuyển chọn đệ tử lúc này sợ sẽ không kịp đào tạo thanh gia đấu trường


Thiếu niên áo trắng nghe thế liền giật mình, hỏi gấp


Có phải cuộc chiến mà gia gia hay nhắc tới hay không? Đó là cuộc chiến xếp hạng các quốc gia a


Thiếu niên áo đỏ đơn giản gật đầu, có chút thâm sâu nói


Đúng rồi đó, cũng vì trận Bát Quốc Đấu Trường có ảnh hưởng quá lớn nên lần kiểm tra tuyển chọn đệ tử này chắc chắn sẽ rất khắc nghiệt. Nếu tính ra thì trong Châu gia cũng ta cũng chỉ có biểu ca Châu Khánh là đủ điều kiện đi vào mà thôi, còn nếu tính cả thành Định Phong này nhiều lắm cũng chỉ tám người hợp cách


Thiếu niên áo trắng nghe đến đây cũng đồng tình nói


Đại ca đừng lo quá, không phải còn nửa năm nữa sao, lát ăn cơm xong chúng ta đi thương hội Việt Châu xem thử có Thăng Linh Đan hay Thăng Hồn Đan gì không, nhanh chóng đoạt tới tay. Chỉ cần có hai loại đan dược này, đại ca chắc chắn có cơ hội đột phá tới Khí Hồn trong thời gian nữa năm. Có tu vi khí hồn rồi, vượt qua kiểm tra cũng không phải khó



Đệ nói đến ta mới nhớ, lát chúng ta qua xem thử, nếu không đủ tiền ta có thể xin gia gia trợ giúp
thanh niên áo đỏ gật đầu, ánh mắt u sầu lúc nãy ánh lên niềm hi vọng lớn lao.

Được vào Bạch Vân Tông là ước mơ của hắn từ nhỏ, hắn phải nắm chắc cơ hội này. Chỉ cần vào được Bạch Vân Tông, tương lai của hắn chắc chắn sẽ vô cùng sáng lạng, có thể nói ở cái Đại Việt quốc này, tiến vào Bạch Vân Tông là bậc thanh ngắn nhất để thay đổi cuộc đời mà bất cứ thiếu niên nào cũng nhắm đến.

Nói đến lúc này, cả hai người cũng đã đặt chân lên tầng ba, ngồi xuống tại chiếc bàn trống gần cầu thang, chuẩn bị định gọi món nhưng rất nhanh liền nhận thấy không khí quỷ dị ở đây.

Sau đó nương theo ánh mắt của tất cả mọi người, cả hai nhìn về bàn của Ngọc Phong, đồng thời không hẹn mà tim đập mạnh một cái, khuôn mặt liền nóng lên. Ánh mắt hai người dán sát vào thân thể Ngọc Phong không dứt ra được.

Sau một lúc cả hai quay lại nhìn nhau, dễ dàng trông thấy sự rung động mãnh liệt trong mắt đối phương.

Thiếu niên áo trắng hơi thở có chút nặng, khô khốc nói


Đại ca, cô gái này đúng là là....


Còn không đợi hắn nói hết thiếu niên áo đỏ đã không nhịn được mà thốt ra hai từ
CỰC PHẨM!


Không hề do dự một chút nào, cả hai lập tức đứng dậy, mang theo tâm tình kích động tiến đến bàn của Ngọc Phong.

Mặc dù bọn họ cảm nhận rất rõ sự nguy hiểm nhàn nhạn đang quanh quẩn ở cái bàn này nhưng không giống những người còn lại ở đây, cả hai đều có cây đại thụ Châu gia chống lưng đằng sau nên bọn họ không hề cố kỵ.

Chỉ vài hơi thở, cả hai đã đến trước bàn của Ngọc Phong tự nhiên như ở nhà ngồi xuống, thiếu niên áo đỏ mặt dày cười ha hả nói


Vị cô nương này, ta cảm thấy cũng hơi quen quen không biết là đã từng gặp nhau ở đâu rồi hả?


Thiếu niên áo trắng ánh mắt không thể che dấu sự kinh diễm, gật gật đầu hùa theo


Đúng đúng, ta cũng thấy nàng rất quen, chắc chắn đã từng gặp ở đâu đó rồi
.

Ngọc Phong nhìn hai tiểu tử tới bắt chuyện liền có chút buồn cười trong lòng. Đúng là hắn và hai tên này có quen nhau nha, hắn còn dần bọn chúng một trận tơi bời hoa lá nữa là.

Hai thiếu niên này không ai khác chính là Châu Dũng và Châu Vinh, cháu của Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão Châu gia. Hình như sau bị ăn đòn lần trước, thái độ của hai tên này đã thu liễm hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ bá đạo lúc trước.

Ngọc Phong nhìn hai tên trước mặt cứ chăm chú nhìn chằm chằm mình cũng không hề khó chịu, liền cười cười nói


Hai vị công tử chắc là nhìn lầm rồi, ta đây là lần đầu tiên đến thành Định Phong nha

Châu Vinh nghe thấy thế liền biết cô gái trước mắt là người dễ nói chuyện liền mừng thầm trong lòng, dáng vẻ tự nhiên tiêu sái đáp lời


À, vậy cũng không sao, trước lại sau quen mà. Xin tự giới thiệu, ta gọi là Châu Vinh, đây là đệ đệ ta Châu Dũng, cả hai đều là đệ tử trực hệ của Châu gia. Mạo mụi tới đây thật ra chính là muốn làm quen với cô nương


Châu Vinh nói ra câu này một là muốn chỉ ra mục đích của bản thân, hai là dương lên chiêu bài Châu gia rực rỡ trước mặt. Hắn nhìn là biết cô gái trước mắt này trông bề ngoài vô cùng hiền hậu nhưng cũng không phải dạng thường, nếu không có chiêu bài Châu gia sau lưng rất có thể nàng cũng lười làm quen với hắn.

Khác với tâm tính tỉ mỉ của Châu Vinh, Châu Dũng lại đơn giản hơn không ít, liên tục gật đầu tán thành

Ngọc Phong nghe đến cũng đương nhiên là biết dụng ý của Châu Vinh nhưng hắn không muốn thể hiện ra ngoài. Hắn còn đang muốn từ hai người bọn họ moi chút thông tin về Bạch Vân Tông. Cái gì mà Bát Quốc Đấu Trường, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy danh xưng này.

Ngọc Phong cười cười tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nói


OH! Thì ra hai vị là công tử của Châu gia, một trong Lục đại gia tộc thành Định Phong! Ta gọi Ngọc Hân, rất vui được làm quen hai vị!


Châu Vinh thấy bộ dáng ngạc nhiên của Ngọc Phong liền vô cùng hài lòng, ánh mắt tự hào nói


Châu gia đúng là đại gia tộc nhưng không còn xếp trong Lục đại nữa rồi!



Là sao?
Ngọc Phong chớp chớp đôi mắt phượng, tò mò hỏi.

Lần này thì Châu Vinh lại nhanh nhảu cướp lời giải thích, vẻ mặt sáng rực mang theo niềm tự hào vô hạng


Ngọc Hân cô nương mới đến chắc là chưa biết, hơn một tháng trước, sự kiện Lục Gia Đại Chiến thường niên đã kết thúc nhưng mà người sáu đại gia tộc đi vào chỉ có ba đại gia tộc trở ra. Hơn thế nữa cũng chỉ có Châu gia bọn ta là hoàn hảo không mất một người nào.

Cũng vì thế, năm đại gia tộc kia bị mất đại lượng cường giả Khí Tông làm sao ganh đấu với Châu gia bọn ta được nữa. Bây giờ một nửa thành Định Phong đã là của Châu gia rồi, năm gia tộc còn lại chỉ có thể chia sẽ nửa phần còn lại.

Do đó bây giờ nói đúng ra là, Châu gia và phần còn lại của thành Định Phong!


Ngọc Phong nghe đến đây liền có chút ngạc nhiên, hắn biết qua lần bí cảnh này, thế lực của Châu gia chắc chắn sẽ tăng mạnh nhưng không nghĩ lại bành trướng đến mức độ này, một hơi nuốt luôn một nửa thành Định Phong.

Bất quá nghĩ lại cũng không đến nổi khó hiểu, dù gì Châu gia cũng có một cường giả Khí Tôn tọa trấn là Châu Thiên Ân, cho dù chỉ là Nhất Tôn nhưng như thế cũng đủ áp ngũ đại gia tộc một cái đầu rồi.

Nếu không phải còn cố kỵ Bạch Vân Tông, rất có thể Châu gia đã chiếm luôn tòa thành này rồi cũng nên.

..........................~.~........................
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Nhãn.