Chương 155: Về Vụ Đô thành
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2740 chữ
- 2019-08-22 09:32:18
Thành Vụ Đô, tổng bộ Hắc Lang dong binh đoàn, sân nhỏ phía sau hậu viện, từng âm thanh xé gió do quyền cước giao phong với nhau vang lên.
Lúc này trong sân đang có hai bóng hình nho nhỏ một nam một nữ liên tục đang xen với nhau, mỗi quyền mỗi cước xuất ra đều cực kỳ dứt khoát, uy mãnh khôn cùng, không do dự không nhún nhường.
Phía sau hai tiểu hài tử là một người thanh niên tướng mạo hèn mọn nhìn là muốn đánh, hơn nữa cơ thể hắn lại mập mạp tròn trịa như cái thùng phi. Hắn chính là đang dùng ánh mắt ti hí quan sát chiêu thức của hai đứa trẻ, chốc chốc lại đưa ra một số chỉnh sửa xác đáng.
Vương Xung, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, mỗi lần xuất trảo phải vận linh khí ép đến bàn tay rồi tống mạnh ra ngoài mới tạo sức sát thương lớn nhất được, hiểu không?
Tiểu nam hài vừa lui người né tránh một đòn hiểm hóc của đối thủ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc hô to
Rõ thưa phó đoàn trưởng!
Vương Nha, bản thân người là con gái, không nên cứng đối cứng với Vương Xung, điều người cần làm là dùng thân pháp nhanh nhẹn tập trung né tránh, sau đó một chiêu phản đòn kết thúc, rõ chưa?
Thiếu nữ chiến đấu với Vương Xung lớn tuổi hơn một chút, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc hô lớn một tiếng đồng ý, sau đó cứ y như lời chỉ dẫn mà làm theo. Nàng hoàn toàn không phản công mà chỉ tập trung né tránh, chốc chốc tìm thấy một chút sơ hở liền vồ lên như liệp báo săn mồi, làm cho tiểu nam hài chật vật không thôi.
Trận chiến này tuy không oanh oanh liệt liệt, công kích bạo vũ cuồng phong nhưng lại mang đến cho người xem cảm giác hồi hợp vô cùng, lợi thế đảo qua đảo lại nhanh như tia chớp hoàn toàn không biết ai là người nắm thế chủ động.
Nếu từ ngoài nhìn vào, đây chính là cảnh tượng sư phụ giỏi, đồ nhi tinh. Không thể chê trách hay bắt bẻ vào đâu được.
Nhưng mà cách bọn hắn không xa, trên một lầu cao năm tầng, hàng loạt tiếng mắn chửi già nua vang lên không dứt
Ôi trời ! Tiểu tử, ngươi xem cái thằng mập kia ngu như cho ý. Đã học không giỏi còn chỉ hư đứa nhỏ.
Xem kìa, hai đứa trẻ kia nhìn qua là biết sở hữu tượng khí mãnh thú, một đứa Hắc Mao Sư Vương, một đứa lại là Bạch Hổ. Loại tượng khí mãnh thú này muốn phát huy hoàn toàn là phải nội tu lực lượng, đè nén linh khí lại bên trong cơ thể gia tăng sức mạnh thể chất.
Ấy thế mà thằng ngu kia lại bảo áp xúc rồi phóng xuất ra ngoài, phóng xuất cái ông nội nó ấy!
Còn nữa, tượng khí mãnh thú tinh hoa là cận thân chiến đấu mãnh liệt, càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh. Phụ hợp nhất là cứng đối cứng, lực đối lực, thế mà thằng đầu heo kia lại bảo bay nhảy như chim hạc thế kia, móa nó đã ngu còn kéo người khác ngu theo.
Đậu Phộng tức chết ta rồi! Tức chết ta!
Ngọc Phong đứng bên cạnh bị tiếng nói của Qùy lão làm inh cả tai. Từ khi đến đây tới bây giờ, lão đều bô bô cái miệng chửi rũa không ngừng, mà chửi cũng thôi đi, đã thế còn tạo thêm mưa phùng nữa mới ghê.
Ngọc Phong vẻ mặt bất đắc dĩ vô cùng, nói
Lão đầu, ta nói này. Ngươi tức thế sao không xuống kia mà chửi thẳng vô mặt nó ý, cứ đứng trên này phun mưa xuống thì có ích gì?
Tiểu hồ ly cũng rất bất mãn tiếp lời
Đúng đó, ta thấy ngươi hay là xuống đó thay cái thùng phi kia chỉ dạy cho tụi nhỏ đi, chứ la hét hoài ta điếc tai rồi a! Cẩn thận không ta đem ngươi nghiền ra cám bây giờ
.
Tiểu cún Hách Mi cũng rất khó chịu, nhìn Qùy lão nhăn mặt
Gâu!
Qùy lão nghe ba người mắn mình liền hừ lạnh một tiếng khinh thường
Các ngươi nghĩ ta không muốn lắm chắc, hai đứa nhỏ kia là mầm non cực kỳ tốt a. Nhưng mà ta với bọn nó không quen không biết, tự dưng nhảy ra đòi dạy có khi còn bị chúng nó chửi đồ lừa đảo không chừng!
Ngọc Phong nghe thế ánh mắt liền mở to ngạc nhiên vô cùng
Nhị ca, ngươi lúc nào mà chẳng phải kẻ lừa đảo, không phải mấy ngày trước ngươi còn uống quỵt cả kho rượu nhà người ta sao?
Tiểu Tinh cũng lập tức bĩu môi khinh thường
Lão quỷ đạo đức giả!
Qùy lão bị hai người bóc phốt, mặt không đỏ, tim không loạn ngược lại còn ra vẻ trịnh trọng, nghiêm túc vuốt vuốt chồm râu dê, bộ dáng tiên phong đạo cốt nói
Đúng, ta bản tính thích nhất là đi lừa đảo người khác đấy thì sao? Nhưng từ khi hành nghề đến bây giờ vẫn có một quy tắc bất thành văn, ta tuyệt đối không bao giờ đi lừa đảo trẻ con!
Vì sao?
tiểu hồ ly chớp mắt ngạc nhiên hỏi
Qùy lão hừ lạnh
ta thích thế đó, các ngươi được sao? Sống là phải tự đặc cho mình một nguyên tắc hiểu không!
Ngọc Phong nghe thế liền bĩu môi khinh thường trong lòng ‘qủy mới tin cái nguyên tắc vớ va vớ vẩn đó’. Sau đó hình như hắn nghĩ ra điều gì đó, như có như không bân quơ nói một câu
Hay là lão đầu ngươi lúc bé bị người khác lừa gạc một vố đau nên mói đặc ra cái nguyên tắc như thế?
Cái này hắn chỉ là thuận miệng nói chơi, chọc quê lão thôi ai ngờ Qùy lão vừa nghe đến đó mặt già liền đỏ lên một mảng.
Ngọc Phong thấy thế liền đần mặt ra
cái đậu, nói thế mà cũng trúng!
Ha ha ha, cười chết ta rồi, lão đầu ngươi ấy thế mà cũng có ngày bị người khác lừa, ka ka ka!
Tiểu hồ ly hai chân trước ôm bụng, cười vô cùng khoái trá.
Bình thường nhìn thấy lão chuyên đi lừa tình, chiếm tiện nghi của người khác, không ngờ lại có một quá khứ quá ư là ‘bi thương’ như vậy nha, hắc hắc.
Qùy lão bị Ngọc Phong với Tinh Tinh chọc quê ngượng chín cả mặt già, bất quá trình độ mặt dày của hắn cũng không phải chỉ mới tu vài năm. Chẳng mấy chốc đã khôi phục lại dáng vẻ binh thường, tiếp tục tập trung quan sát hai tiểu hài tử bên dưới, bình tĩnh tự tin lái chủ đề đi hướng khác
Tiểu tử ngươi không phải muốn về thành Vụ Đô rồi từ đây băng qua Bạch Vân sơn mạch hay sao? Bây giờ còn không đi thì đợi đến lúc nào?
Ngọc Phong cố gắng nhịn cười, ánh mắt liếc qua vẻ mặt thong dong của Qùy lão liền biết là lão đã đắp bê tông lên mặt rồi, nên cũng không buồn trêu chọc nữa, cười cười nói
Ta còn chưa nói với lão, cái dong binh đoàn này chính tay ta dựng lên. Cho nên trước khi đi cũng phải sử lý chút chuyện tại đây đã. Chúng ta xuống thôi
Nói rồi Ngọc Phong tung người khỏi nóc nhà, dẫn đầu hướng cái sân huấn luyện nho nhỏ lướt tớt.
Trần Nhân ánh mắt sắc bén, hướng hai đứa nhỏ chỉ đạo đông tây vô cùng hứng chí. Từ ngày hai đứa nhỏ này gia nhập dong binh đoàn hơn ba tháng trước, ngoài thời gian làm việc ra, mỗi ngày hắn đều dùng 3 giờ đồng hồ chỉ dạy cho bọn nhỏ.
Mặc dù hắn không phải là thầy giáo giỏi, những gì hắn dạy cho bọn nhỏ cũng chỉ là kinh nghiệm của chính bản thân hắn mà thôi. Bất quá thiên phú của hai đứa trẻ không tồi, học một biết mười, tiến bộ thần tốc nên hắn cũng cảm thấy vô cùng có thành tựu.
Có nhiều khi hắn còn tự nghĩ nếu sau này không làm dong binh nữa, về hưu cũng có thể xin vô trường tiểu học làm thầy giáo nha.
Trần Nhân vừa chỉ dạy vừa tự sướng thì bổng nhiên thấy hai bóng người từ trên cao lướt đến. Vẻ mặt hắn ngay lập tức trở nên nghiêm nghị dị thường, hướng hai đứa nhỏ quát lớn
Tiểu Xung, Tiểu Nhã mau lại đây!
Đồng thời bản thân hắn cũng lập tức bộc phát linh khí huyết sắc mãnh liệt, hai bàn tay mập mạp soạt một cái mọc ra mười móng vuốt sắc nhọn như lưỡi đao, thủ thế bảo vệ hai đứa nhỏ đằng sau.
Ngay khi Trần Nhân giấu hai đứa nhỏ ra sau người, bốn người Ngọc Phong cũng đã hạ xuống đất. Hắn nhìn Trần Nhận cười cười nói
Đã lâu không gặp!
Trần Nhân ngay khi thấy rõ dung mạo của Ngọc Phong liền rung động không thôi, bất quá hắn cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, ánh mắt cần thận đánh giá hai người trước mặt.
Một cô gái dung mạo thoát tục, giọng nói mền diệu đi vào lòng người, nhất là khí chất nhẹ nhàn ôn nhu kia như hòa tan tất cả. Người còn lại là một lão già râu tóc bạc trắng, tường mạo lại mang theo vẻ tiên phong đạo cốt, cách xa trần thế.
Hắn hoàn toàn không nhận ra hai người này là ai, cũng không cảm nhận được bất kỳ dao động linh khí toát ra từ hai người, trông họ không khác gì người bình thường cả.
Nhưng từ trực giác nhạy bén, hắn biết được hai người trước mắt cực kỳ nguy hiểm, tu vi chắc chắn còn hơn xa hắn. Vì thế hắn không dám vọng động, trong Hắc Lang dong binh đoàn lúc này hoàn toàn không có ai là đối thủ của hai người họ.
Trần Nhân nuốt một ngụm ngước bọt, cố gắng áp chế sự sợ hãi ở sâu trong lòng, một tay chắn bọn nhỏ ở phía sau, hơi cuối người cung kính nói
Tiểu, tiểu nhân kính chào hai vị tiền bối. Không biết hai vị đến nơi này có mục đích gì?
Tiểu hồ lỳ ngồi trên vai Ngọc Phong nhìn bộ dạng khúm núm của Trần Nhân liền phụt cười, âm thanh lanh lảnh nói
Tiểu Phong, cái tên thuộc hạ này của ngươi vẫn nhát gan như vậy a, kiểu này ngươi có thể yên tâm giao cơ nghiệp cho hắn quản lý sao?
Qùy lão đứng bên cạnh cũng theo đó nhăn mày lại, ban đầu lão thấy Trần Nhân chỉ dạy sai cho hai đứa nhỏ đã thấy gai mắt lắm rồi, bây giờ mới gặp còn bày ra bộ dáng nhát gan như vậy khiến cho lão càng ghét hơn. Hơn thế nữa nếu hai đứa nhỏ tốt như thế mà bị lây cái tính nhát gàn này của hắn thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà trái ngược với hai người, Ngọc Phong lại không có vẻ gì là tức giận, hắn cười nói, bên trong nụ cười còn ẩn chứa sự hài lòng
Hắn làm thế cũng không sai, ngược lại là vô cùng chính xác. Đầu tiên hắn biết hắn đấu không lại chúng ta, thứ hai ở đây lại có thêm bọn nhỏ cho nên tỏ ra cung kính như thế lại là lựa chọn an toàn nhất. Không phải sao?
Nói rồi Ngọc Phong cũng không quả phản ứng của hai người, từng bước tới gần Trần Nhân, cười cười hỏi
Vẫn không nhận ra ta sao?
Trần Nhân nghe thế liền mờ mịt lắc đầu. Hắn thật sự là chưa từng nhìn thấy cô gái trước mặt nha, người đẹp như thế này nếu hắn đã gặp rồi thì làm sao có thể quên được. Bất quá không biết vì sao hắn lại cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, ngoài ra còn có cảm giác thân thuộc không nói nên lời.
Cho dù là vậy, sự phòng bị của Trần Nhân không những giảm mà càng lúc càng tăng thêm. Theo từng bước chân của Ngọc Phong đến gần, trái tim Trần Nhân như càng lúc càng bị đè nặng hơn, cuối cùng hắn cắn răng một cái, thầm quyết định.
Theo đó linh khí bên trong cơ thể hắn được thôi động đến mức cực hạn, vành mắt bắt đầu đỏ rực lên như máu, chỉ cần đối phương làm ra hành động nguy hiểm nào, hắn sẽ lập tức liều mạng.
Ngọc Phong liếc mắt qua liền biết Trần Nhân chuẩn bị bộc phát liều mạng, hắn liền dừng bước chân lại, đưa tay chỉ hình xăm tai thỏ bên khóe mắt trái của mình, nhẹ nhàn nói
Thế có nhận ra dấu hiệu này không?
Trần Nhân đến lúc này mới chú ý đến hình xăm đôi tai thỏ trên mặt Ngọc Phong, ngay sau đó mặt hắn liền dại ra, ngạc nhiên há hốc mồm đến nổi cái cằm gần như rớt luôn xuống đất.
Sau một lúc lâu, hắn mới mở lớn mắt, lắp bắp nói
Cô... cô... cô, cô là..là đoàn trưởng?
Ngọc Phong gật đầu cái rụp
chính xác!
Trần Nhân thấy Ngọc Phong xác nhận liền thờ phào một hơi nhẹ nhỏm, sau đó cười ha ha nói to
Cái quách thề hợi! Hèn chi ta thấy khuôn mặt này nhìn có chút quen quen, thì ra là thiếu gia giả trang. Ta nói này thiếu gia, ngài giả gái cũng quá giống đi, phải nói là đẹp nghiên nước nghiên thành a. Sau này có rãnh ngài dạy cho ta với
Lúc này Vương Nhã cũng ló đầu ra, ánh mắt chớm chớm nhìn Ngọc Phong, tò mò hỏi
Ngài thật sự là đoàn trưởng sao?
Vương Xung vẫn có chút không tin lắm nói
Nhưng mà đây một cô gái nha, e nhớ đoàn trưởng đâu có ai cái bánh bao trước ngực đâu ta?
Vương Nhã nghe thế liền khỏ đầu em mình một cái
Em không nghe Trần Nhân đại ca nói gì à, đây là đoàn trưởng đang giả gái đó biết không?
Vương Xung ôm đầu, ánh mắt vô tội nói
Đang yên đang lành Phong ca ca giả gái làm gì? Hay là lại giống như Ngô Ái ca ca, mặc đồ nữ để xem trộm con gái tắm?
Ngọc Phong đứng đối diện nghe hai tiểu quỷ đối thoại, mặt liền có chút đen, lạnh giọng nói
Được rồi, không nói đến vấn đề này nữa, hai tiểu quỷ lại đây, ta giới thiệu cho các ngươi một người.
Sau đó Ngọc Phong chỉ tay về phía Qùy lão, cười nói
Đây là Qùy lão, một người bạn của ta. Lão là một cường giả rất lợi hại đấy, các ngươi tu luyện có gì khó hiểu cứ hỏi lão là được
Qùy lão từ xa đi đến nghe thấy thế vẻ mặt vui vẻ vô cùng, đáp lời
Đúng thế, hai người các ngươi đừng có học theo tên mập kia coi chừng mất tương lai đấy. Đến đây để gia gia ta huấn luyện đàng hoàng lại nào!
Trần Nhân bổng nhiên bị chửi liền xụ mặt một đống, hắn cảm thấy hắn dạy cũng OK lắm mà, gì mà hỏng tương lai chứ? Toàn dọa người!
Bất quá nghĩ là thế nhưng mà Trần Nhân cũng không dám nói ra, dù sao người ta tu vi cao hơn hắn, già hơn hắn, người ta nói gì mà chẳng đúng.
Ngọc Phong thấy Trần Nhân xụ mặt lại liền cười cười vỗ vai hắn, nói
Qùy lão nói đúng đấy, ta cũng thấy ngươi không có thiên phú dạy học đâu, cứ để lão chỉ dạy cho chúng nó, còn ngươi thì theo ta vào trong nói chuyện chút!
Trần Nhân nhìn theo bóng lưng Ngọc Phong đi vào trong nhà rồi lại nhìn Qùy lão cười cười nói nói với hai đứa nhóc.
Bổng dưng cảm thấy trái tim nhỏ bé bị tổn thương nghiêm trọng,
cầu băng cá nhân dán lại
!
............................~.~..............................