Chương 173: Tập kích doanh trại thần bí


Ngọc Phong tay nhắm kiếm tra vào võ, lau đi mồ hôi lâm tấm trên tráng thở phào một hơi. Ánh mắt hắn nhìn đến cái xác không đầu của Lương Cẩu thầm cảm khái.

Trận chiến này nói khó không khó mà dễ cũng chưa thật sự là dễ. Nếu là lúc cuối Lương Cẩu hóa điên bạo phát khí tức Cửu Tinh Khí Tông mạnh mẽ với một thuộc tính linh khí khác thì chưa chắc Ngọc Phong có thể dễ dàng giết hắn như vậy.

Với sức mạnh của Miêu Nhãn tác động lên, sức mạnh tổng thể của Lương Cẩu liền bị áp chế đến bốn mươi phần trăm, cho dù hắn có là Cửu Tinh Khí Tông đi chăng nữa nhưng bị áp chế gần một nữa sức mạnh rồi thì cũng không khác đám Khí Tông sơ giai là mấy.

Huống chi lúc đó hắn lại còn hóa điên, hoàn toàn biến thành một con ma thú đơn thuần chỉ biết giết chóc, hắn làm sao cảm nhận được khí tức nguy hiểm ẩn chứa trong một kiếm đoạt mạng kia chứ.

Nên biết Vô Hình Đoạt Mệnh Trảm là một sát chiếu giết người trong nháy mắt, hơn nữa còn được Gia Trọng Cụ Thuật cường hóa uy lực lên gấp đôi, một kiếm này nếu không né được thì chỉ có chết và chết mà thôi.

Do đó việc Ngọc Phong đơn giản kết liễu Lương Cẩu cũng không có gì là khó hiểu.

Tuy nhiên đám người vest đen làm sao hiểu được ẩn ý thâm sâu trong này, bọn họ chỉ biết Ngọc Phong quá cường, cường đến nổi không thể tưởng tượng được, cường xuyên biên giới luôn rồi. Cả sáu người Kim Xà, người nào người nấy đều nhìn Ngọc Phong với ánh mắt sùng bái nồng đậm không chút che giấu.

Còn Z 21, khác với sáu người kia, ánh mắt hắn nhìn Ngọc Phong không có vẻ sùng bái mà là thưởng thức, vô cùng coi trọng, hắn cuối cùng cũng bỏ qua hiềm khích trước kia với Ngọc Phong, âm thầm đưa ra một quyết định trọng đại.

Ngọc Phong sau khi thu thập chút ít chiến lợi phẩm từ trên người Lương Cẩu liền nuốt xuống vài viên đan dược rồi phi thân lướt qua mặt đất tràng đầy dung nham nóng rực, đáp xuống vị trí của nhóm người vest đen. Hắn phủi phủi vài vết lấm bẩn trên người, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của đám người Kim Xà, hướng Z 21 cười nói


Bước thứ hai trong kế hoạch cũng xong rồi, khi nào chúng ta tiến công doanh trại đây?


Z 21 nghe thấy Ngọc Phong hỏi liền vội thu liễm thâm thần lại, vẻ mặt khôi phục bộ dáng vô cảm, nhàn nhạt đáp lời


Vì để đạt lợi thế bằng yếu tố bất ngờ, nên tiến công càng sơm thì càng tốt!


Nói rồi Z 21 đưa mắt quét qua trên dưới cơ thể của Ngọc Phong, lạnh nhạt nói


Bất quá nếu ngươi cần thời gian nghỉ ngơi hồi phục thì chúng ta tạm thời hoãn lại một chút cũng được. Trận chiến vừa qua, ngươi tiêu hao cũng không nhỏ
.

Ngọc Phong nghe thế, cảm nhận được một chút quan tâm nhàn nhạt trong lời nói của Z 21, ánh mắt hơi ngạc nhiên sau đó lại hời hợt phất tay tỏ vẻ không quang trọng nói


Không có chuyện gì, thời gian của ta cũng không có nhiều, nếu các ngươi đã không còn trở ngại gì nữa thì chúng ta lên đường thôi!


Đúng là như vậy, Ngọc Phong nói thể cũng không phải tự cao gì. Thật ra trận chiến vừa rồi nhìn bề ngoài thì ghê gớm lắm nhưng hắn cũng không chịu bất cứ thương tổn nào, nhiều lắm cũng chỉ hao hụt đại lượng linh khí, nhưng vấn đề này đối với hắn chỉ là chuyện cỏn con, nuốt vài viên Đại Khí Đan liền có thể khôi phục dễ dàng.

Còn về phương diện thể lực, nói thật chứ từ hồi bắt đầu tu luyện Long Lực Công bốn năm trước đến bây giờ, hắn đã không còn cảm thấy quá mệt mỏi khi chiến đấu lâu dài nữa, thậm chí nếu có chiến đấu liên tục bốn ngày bốn đêm thì hắn vẫn có thể trụ được vững vàng, đương điều này cũng phải dựa trên tiền đề là có đan dược cung cấp linh khí đầy đủ a.

Đối với lời nói này của Ngọc Phong, đương nhiên sáu người Kim Xà không có dị nghị gì, bọn họ đối với sức mạnh tuyệt đối của Ngọc Phong đã hoàn toàn dùng từ sùng bái để mà miêu tả. Với lại Ngọc Phong là chính chủ mà còn không lo lắng thì bọn họ cũng đâu nhất thiết phải tỏ vẻ quan tâm dư thừa làm gì.

Z 21 thấy Ngọc Phong lời nói vô cùng chắc chắn cũng không khuyên bảo nữa, gật đầu nói


Nếu đã vậy thì hành động thôi!


Nói rồi cả đoàn người liền hướng vị trí của doanh trại thần bí phóng đi với tốc độ nhanh nhất, nắm chặt lấy chút thời gian ít ỏi còn lại tạo ra lợi thế bất ngờ.

Bởi vì phóng đi hết tốc lực cho nên chỉ cần hơn hai mươi phút, nhóm người Ngọc Phong đã tiếp cận vị trí gần doanh trại thần bí.

Đến nơi, Z 21 cũng không nôn nóng mà vội vàng tấn công, hắn đưa tay ra dấu cho bọn người Kim Xà, nghiêm nghị ra lệnh


Lần chiến đấu này không giống hai trận chiến lúc trước, chắc chắn sẽ có khả năng nguy hiểm đến tính mạng cho nên các ngươi hành động phải cẩn trọng.

Lát nữa trận chiến bắt đầu, các ngươi cũng không cần tiết kiệm, mỗi người đều phải phục dụng một viên Tăng Lực Đan vào, nếu thấy cần thiết cũng có thể thẳng tay sử dụng hết Hồi Khí Đan cung được. Lúc về ta sẽ yêu cầu cấp trên trợ cấp thêm.

Điều cuối cùng, ta muốn chúng ta đến bao nhiêu người thì khi trở về cũng phải đông đủ không thiếu bất kỳ một ai, đây không phải yêu câu mà là mệnh lệnh. Rõ Chưa?



Yes sir!


Z 21 nghe rõ câu trả lời dõng dạc mà dứt khoát mới gật đầu hài lòng, phất tay một cái ra lệnh


Hàng động!



Yes sir!


Cả sáu người đồng loạt gật đầu đáp ứng, từ từ phân tán ra trên những tán cây cao xung quanh doanh trại, chuẩn bị một kích lôi đình.

Sau khi tất cả đã vào vị trí chính xác, Z 21 liền lấy ra hai quả boom hắc sắc, mạnh tay ném thẳng vào bên trong doanh trại, cùng lúc đó ở những tán cây khác, sáu người còn lại cũng đồng thời lấy ra hai quả boom ném đi.

Khác với lần trước, lần này trong hai quả boom được ném đi, có một quả boom nổ được chế tạo đặc biệt. Hơn nữa những cú ném này cũng vô cùng xảo hợp, tuy rằng hai quả boom được cùng lúc ném đi nhưng boom nổ lại hoàn mĩ bay thẳng vào bốn tháp canh đông tây nam bắc, còn những quả boom khói thì lại rơi xuống bên trong doanh trại.

Ngay lập tức còn chưa kịp để những tên dong binh trên tháp cảnh nhận biết những vật vừa bay tới là gì thì

Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng !

Hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc nối tiếp nhau vang lên làm rầm vang cả không gian, trong nháy mắt, bốn tháp canh đông tây nam bắc đồng loạt nổ tung thành nghìn mảnh, đổ ầm xuống mặt đất phá nát hàng loạt kiến trúc bên dưới đồng thời cũng kéo theo tính mạng của một số tên dong binh xấu số.

Còn những tên dong binh canh gác trên tháp canh lúc trước, bọn chúng đã hoàn toàn tan xác khi tháp canh nổ tung rồi.

Mà sau khi bốn tháp canh đồng loạt đổ xuống, những trái boom khói kia cũng lần lượt nổ tung, trong nháy mắt nhấn chìm cả một doanh trại rộng lớn trong lớp khói trắng và cát bụi mịt mù. Cả doanh trại trong nháy mắt gà bay chó sủa, tiếng kêu gọi, la hét vang lên khắp nơi, chuông báo động to lớn trên tháp canh trung tâm cũng liên tục ngân vang inh ỏi. Tình cảnh rối loạn cực kỳ.

Cũng ngay tại thời khắc rối loạn không kiểm soát này, nhóm người Ngọc Phong liền nương theo làn khói bụi thâm nhập vào bên trong doanh trại, bắt đầu một tràng chém giết máu chảy thành sông.

Ngọc Phong sau khi thâm nhập vào bên trong doanh trại cũng không vội đánh giết, hắn đưa tay vuốt nhẹ mặt dây chuyền hình chiếc búa nho nhỏ trên cổ, thầm hỏi nhỏ


Tiểu Tinh, bây giờ đi đâu, Cửu Điệp Hoa ở hướng nào?


Tiểu hồ ly ở bên trong mặt dây chuyền nghe thấy thế cũng nhanh chóng đáp lời


Đợi tý!


Dứt lời, từ mặt dây chuyền trên cổ Ngọc Phong bay ra ba bóng người, một tiểu hồ ly, một tiểu cún và một con chuột nho nhỏ. Sau khi xuất hiện, con chuột nho nhỏ tức Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý không chút do dự liền biến thành một đạo bạch quang phóng đi mất hút trong làn khói trắng.

Ngay sau đó tiểu hồ ly Tinh Tinh liền cưỡi lên trên người tiểu cún Hách Mi nhanh chóng đuổi theo, âm thanh không to không nhỏ vang vọng trong đầu Ngọc Phong


Ở hướng tây bắc của doanh trại, cách chúng ta sáu trăm mét, tiểu Phong đi thôi!


Ngọc Phong nghe thấy thế cũng không chút chần chừ dùng tốc độ cao nhất đuổi theo. Mặc dù bởi vì nguyên do khói bụi, tầm nhìn tối đa cũng không quá vài mét nhưng bằng cảm ứng tâm linh đặc thù giữa Ngọc Phong và Tinh Tinh mà hắn vẫn có thể dễ dàng xác định phương hướng bám theo.

Trên đường di chuyển, Ngọc Phong cũng không ít lần chạm mặt với đám dong binh kia, bất quá mục đích hắn tiến vào doanh trại là vì Cửu Điệp Hoa chứ không phải đánh nhau cho nên hắn chỉ tùy tiện dùng Nhu Quyền dễ dàng đẩy những tên này ra khỏi đường đi của hắn, rồi cực tốc lao vút đi, biến mất trong làn khói bụi mịt mù.

Cũng vì thế nên cho dù hắn trêu chọc bao nhiêu tên dong binh đi chăng nữa thì bọn chúng cũng không thể nào lần mò ra được phương hướng di chuyển của hắn mà đuổi theo được.

Với tốc độ cực cao, khoản cách sáu trăm mét cũng chỉ cần vài phút liền đuổi tới, tuy nhiên khi gần đến nơi, một bóng người áo đen thoáng cái xuất hiện trước mắt, một chưởng nhắm vào đầu Ngọc Phong không chút lưu tình đánh tới, hình như tên này rất quyết tâm muốn một kích lấy mạng hắn.

Đối với một chưởng mang theo linh khí nồng nặc đánh đến này, Ngọc Phong cũng không dám quá mức hời hợt như lúc trước, thân hình đang lao nhanh thoáng dừng lại, tay phải đẩy ra trước dùng Nhu Quyền hoàn mĩ hất văng một chưởng kia đi, tay còn lại cũng không nhàn rỗi biến thành chỉ, hướng thẳng phần ngực của người áo đen vững vàng đâm tới.


Tuyệt Mạch Chỉ!


Bóng người áo đen mờ ảo trong làn khói bụi thấy Ngọc Phong chỉ có tu vi Tứ Tinh Khí Hồn thế mà có thể dễ dàng chặn đứng một chưởng của mình liền ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh hắn liền thành tĩnh lại, cả người nhoáng một cái lướt qua bên trái né tránh một chiêu Tuyệt Mạch Chỉ tựa như vô hại của Ngọc Phong, đồng thời cánh tay bị hất đi kia cũng lần nữa tụ lực chưởng mạnh đến. Bất quá lần này, một chưởng kéo đến chính là sử dụng mười thành sức mạnh, một chiêu xuất ra liền muốn chụp chết Ngọc Phong.

Đến lúc này Ngọc Phong mới cơ thể nhìn rõ diện mạo của người áo đen này, hắn ta thế mà lại mặc trên người một bộ vest đen y hệt của bọn Z 21, hơn nữa trên mặt còn đeo thêm một chiếc kinh râm giống nhau như đúc.

Ngay lập tức vẻ mặt Ngọc Phong liền xuất hiện một tia nghi hoặc khó hiểu, tuy nhiên cũng hắn không bởi vì sự nghi hoặc này mà tỏ ra lơ là, ngược lại tâm thần hắn liền trở nên nghiêm túc, một thân linh khí Kim Sắc bắt đầu mãnh liệt khởi động, một quyền hoàn mĩ đánh ra cứng đối cứng với tên mặt vest đen thần bí.


Nhu Quyền Kích Xung!


Bang! Một quyền một chưởng thoáng va vào nhau phát ra âm thanh trầm thấp rồi nhanh chóng tách ra.

Cả Ngọc Phong và tên mặc vest đen thần bí cùng nương theo lực phản chấn lùi ra sau một khoản nho nhỏ, đều rơi vào thế phòng bị, lần lượt đánh giá lẫn nhau.

Qua lần giao phong chớp nhoán vừa rồi, cả hai người đều có thể nhận ra chỗ bất phàm của đối thủ, hoàn toàn không phải là loại binh tôm tướng cá bình thường muốn giết là giết.

Nhất là tên mặc vest đen thần bí, lúc này cánh tay vừa ngạnh kháng một kích với Ngọc Phong đang tê rần, vô cùng đau đớn.

Cũng may lúc cứng đối cứng với một quyền của Ngọc Phong, hắn đã kịp thời nhận ra chỗ không thích hợp mà nhanh chóng dùng xảo lực hạn chế thương tổn, nếu không thì hiện nay kinh mạch bên trong lòng bàn tay của hắn đã bị phá hủy rồi.

Cô gái mặt đen này, dù không rõ vì sao nhưng hắn có thể chắc chắn rằng tu vi của nàng không phải Tứ Tinh Khí Tông như nàng biểu hiện ra ngoài, ít nhất cũng phải từ Ngũ Tinh Khí Tông trở lên mới chính xác. Phương thức này có phải là giả heo hăn thịt hổ trong truyền tuyết mà mọi người hay nói đến? Hắn không thật sự không biết.

Tuy nhiên hắn có thể rõ ràng một điều rằng, hắn muốn giết chết cô gái này thật sự là một chuyện không dễ dàng gì.

Còn Ngọc Phong, hắn lại không thể xác định được đây có phải là người làm việc cho chính quyền như Z 21 hay không? Cho nên hắn cũng không muốn quá vọng động gây nên cảnh tượng người mình đánh phe ta.

Huống chi qua lần giao phong ngắn ngủi vừa rồi, hắn có thể đoán được phần nào tu vi của người mặc vest đen là khoảng Ngũ Tinh Khí Tông, nhưng sức chiến đấu thật sự lại hơn xa Ngũ Tinh Khí Tông bình thường.

Cảm giác mà hắn mang lại cho Ngọc Phong giống y như Z 21, rất mạnh và nguy hiểm, khí tức tỏa ra còn mạnh hơn tên Lương Cẩu kia nhiều, không phải cứ muốn giết là giết được.

Trong tình thế quỷ dị không một ai muốn ra tay trước, một tiếng nhắc nhở của Tinh Tinh làm cho tâm trạng của Ngọc Phong trở nên trầm trọng


Tiểu Phong, Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý cảm thấy khí tức của Cửu Điệp Hoa đang ngày cành nhạt dần, nói không chừng là có ai đó đang sử dụng nó. Thời gian không còn nhiều nữa đâu, ngươi phải nhanh lên!


‘ Đậu phộng nó chứ!’ Ngọc Phong tức tối chửi thầm một câu, mục địch hắn đến tận đây chính là Cửu Điệp Hoa, nhưng hiện nay lại có người muốn đoạt nó ngay trước mũi hắn.

Không còn thời gian để lo lắng trước sau nữa, muốn đánh thì đánh, hắn không thể để Cửu Điệp Hoa gần đạt đến lại vuột mất khỏi tay được.

Nghĩ là làm, cả người Ngọc Phong liền bùng nổ kim sắc linh khí dao động mãnh liệt, đồng thời Kim Hỏa nóng rực cũng từ cơ thể bốc lên ngùn nhụt bao bọn hắn lại như một chiếc áo choàng hỏa diễm rực rỡ. Khí thế đã đến đỉnh cao, cả người Ngọc Phong liền cuối thấp xuống, chân chà xát mặt đất lụ lực chuẩn bị một kích lôi đình lao lên.

Ở phía đối diện, Z 11 thấy Ngọc Phong xúc thế cũng lập tức bùng nổ tu vi Ngũ Tinh Khí Tông, giải phóng ra đại lượng linh khí lục sắc nồng nặc, khí tức nhanh chóng kéo đến đỉnh cao chuẩn bị ứng chiến.

Ngay trong thời khắc giương cung bạt kiếm này, một bóng người mờ ảo bổng nhiên xuất hiện bên cạnh Ngọc Phong, nhẹ nhàn vỗ vai hắn, âm thanh quen thuộc cất lên


Ngọc Hân cô nương, tên này cứ để ta, nàng cứ làm việc của nàng đi!


Nói rồi trong ánh mắt nghi hoặc của Ngọc Phong, Z 21 đôi mắt híp lại thành một đường cong nguy hiểm nhìn vào tên mặc vest đen thần bí, thanh âm nhàn nhạt mà lạnh lẽo nói ra. Lời nói tuy rằng hời hợt nhưng ẩn chứa bên trong sát ý khủng khiếp.


Z 11, theo phán quyết của hội đồng hoàng gia. Ngay tại lúc này, ta thực thi bản án tử hình của ngươi với tội danh phản quốc!


...................................~.~...................................
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Nhãn.