Chương 182: Hợp tác giết Độc Nhãn Bạo Hùng Long
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2858 chữ
- 2019-08-22 09:32:25
Ba kiếm Ngọc Phong trảm vào không trung tựa như vô hình nhưng rồi nó lại lấy một thanh thế sét đánh bưng tai đâm thẳng vào phần đầu loang lỏ vết máu của Độc Nhãn Bạo Hùng Long, hơn nữa lại là vị trí hai con mắt đã trọng thương từ trước, khiến cho con ma thú đau đớn đến cùng cực.
Cho dù là vậy, tốc độ của Độc Nhãn Bạo Hùng Long cũng chỉ bị làm chậm một chút mà thôi, nó vẫn bất chấp tất cả lao người chạy đi, muốn dùng phương thức nhanh nhất chiếm lây gốc Ngọc Tiên Dịch Thảo kia.
Thấy đòn tấn công của mình không mang lại bao nhiêu tác dụng, Ngọc Phong chửi thầm trong lòng, cho dù có bị trọng thương như thế rồi mà phòng ngự của Độc Nhãn Bạo Hùng Long vẫn cường đại đến không thể chịu được, vậy khi nó có sức mạnh toàn thịnh thì chắc hắn cũng chỉ đáng đến để gãi ngứa cho nó mà thôi. Sức mạnh của hắn so sánh với thú vương đúng là cách xa ngàn dặm.
Nghĩ là vậy nhưng Ngọc Phong vẫn cứ tiếp tục nhanh chân bám theo, đồng thời hướng cô gái tóc vàng ở trên cao hét lớn
Cô nương bay bay kia ơi, mau dùng thuật khí mạnh nhất hạ gục con gấu điên này giùm cái, đừng để có lấy được gốc dược thảo kia, nếu không chết cả lũ bây giờ!
Cô gái tóc vàng vũ động lôi dực bay trên bầu trời nghe rõ từng lời Ngọc Phong nói ra. Chính bản thân nàng cũng rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô gái tóc bạc cầm đại kiếm ở bên dưới, tuy nhiên cho dù không biết lời cô gái tóc bạc nói ra có bao nhiêu phần là sự thật nhưng nàng có thể biết chắc chắn rằng, gốc cây vừa đột ngột xuất hiện không hề đơn giản, chỉ nhìn phương cách xuất hiện thôi cũng đủ biết độ trân quý của nó.
Nếu lời cô gái tóc bạc nói là chính xác vậy nàng đúng là không thể lơ là rồi, nàng hướng về phía dưới, âm thanh bén nhọn nói ra, tuy không quá lớn nhưng từng câu từng chữ đều chui lọt vào tai của Ngọc Phong.
Được, ta sẽ ra đại chiêu kế tiếp, bất quá ngươi cũng phải giúp sức một tay, cả hai chúng ta ra tay cùng nhau, đồng ý không?
Câu nói này Ngọc Phong nghe qua liền biết sự phòng bị của cô gái tóc vàng đối với hắn không phải là nhỏ, tuy nhiên điều này không ảnh hưởng gì, mục đích của hắn cũng chỉ là giết chết Độc Nhãn Bạo Hùng Long mà thôi, cũng không có thâm cừu đại hận gì với nàng cả.
Được thôi, cả hai chúng ta ra đòn mạnh nhất, cùng lúc tiễn con quái thú này về tây thiên luôn!
Ngọc Phong ngẫn đầu hét lớn
Vô Cực Kiếm nắm chặt nơi tay, linh khí bạch sắc vần vũ như nước sông cuồng cuộn đổ ra biển, rót vào bên trong, sau đó một kiếm đâm ra với uy lực bạo kích
Gia Trọng Cụ Thuật, Tàn Hoa Thức, Cửu Vạn Kiếm Khí!
ÀO! ÀO! ÀO!
Từ thân kiếm to lớn và cả cơ thể Ngọc Phong, 99999 tia kiếm khí sắc lạnh màu đen đồng loạt bay ra, sau đó lại cuốn lấy cơ thể hắn, lấy Vô Cực Kiếm làm đầu tàu dẫn đường, biến thành một con đại mãn xà vô cùng to lớn uống lượn trong không trung, lao thẳng vào Độc Nhãn Bạo Hùng Long.
Cùng lúc đó, cô gái tóc vàng trên bầu trời, tử kiếm chỉ thương khung, tay bắt phắp quyết biến ảo vô biên, âm thanh trong trẻo mà vang vọng, quát lớn
Lôi Thần Kiếm Quyết, Lôi Cực Thiên Phạt!
ẦM! Một tiếng sấm chấn động trời quang
Từ trong đám mây đen tối, hàng trăm tia lôi điện tử sắc đồng loạt giáng xuống, sau đó kết hợp lại với nhau tạo thành một đạo sấm sét khổng lồ, tựa như một con thiên long màu tím sống động như thật, đánh thẳng xuống đỉnh đầu Độc Nhãn Bạo Hùng Long.
Sấm sét vừa đánh xuống cùng là lúc đại xà hắc sắc mang theo uy thế vạn kiếm quy tông đâm vào cơ thể to lớn của Độc Nhãn Bạo Hùng Long.
Lại ẦM! Một tiếng nổ kinh thiên.
Tử Lôi Sấm Sét và Hắc Sắc Kiếm Khí càn quét bốn phương tám hướng, tràng ngập bầu trời. Cả một mảnh rừng đổ nát nay lại bị tàn phá đến không còn hình dạng, nào có khác gì đại mạc khô cằn không chút sức sống.
Đợi cho đến khi tử lôi sấm sét cùng hắc sắc kiếm khí tan đi, chiến trường đổ nát mới lại lần nữa xuất hiện trước mắt chúng ta. Trên bầu trời cao, mây đen cuối cùng cũng đã tan đi để lại một bầy trời đỏ rực ánh chiều hoàng hôn, cô gái tóc vàng lúc này vẫn còn đang phiêu dù trên không trung, đôi cánh lôi dực đằng sau vẫn nhẹ nhàn vũ động, tuy nhiên khí sắc của nàng lại không tốt mấy, mặt trắng không còn một giọt máu, trên tráng lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu, hơi thở có chút gấp gáp và nặng nhọc.
Có thể thấy một chiêu vừa rồi dường như đã hút cạn sức lực của nàng.
Ngọc Phong ở dưới mặt đất thì đỡ hơn một chút, khí sắc tuy rằng vẫn nhợt nhạt nhưng hơi thở lại vô cùng ổn định, vẫn còn có thể đánh tiếp được, nói cho cùng hắn cũng thì sức mạnh này hắn cũng chỉ mượn của Tinh Tinh mà thôi, cũng không phải là sức mạnh thật sự của hắn, cho dù có tiêu hao quá độ cũng không sao.
Còn Độc Nhãn Bạo Hùng Long, trong cùng một lúc ăn phải hai đại sát chiêu cường đại, cuối cùng cũng đã không thể tiến thêm một bước chân nào nữa, toàn bộ cơ thể của nó dị sấm sét nướng chín từ đầu cho tới đuôi, tất cả lân giáp đều bị phá hủy sạch sẽ không còn một mống, phần đầu hình như đã nổ tung, còn vị trí trái tim nay lại biến thành một cái lỗ to đùng như bị ai đó đào mất, phần thịt bên trong đã hoàn toàn tan biến.
Với thương thế khinh khủng như này, Độc Nhãn Bạo Hùng Long còn có thể tiếp tục sống sót thì nó không phải là thú vương nữa, mà là thú thần. Chắn chắn đã chết không thể nghi ngờ.
Nhưng còn chưa để hai người Ngọc Phong và cô gái tóc vàng kịp thở phào nhẹ nhõm, cơ thể tàn tạ cả Độc Nhãn Bạo Hùng Long bổng nhiên phình to ra, năng lượng cuồng bạo như thủy triều từ trong thiên địa liên tiếp trúc vào cơ thể nó.
Cuối cùng ‘Bùm!’
Độc Nhãn Bạo Hùng Long tựa như một quả bom hạt nhân khổng lồ bất ngờ nổ mạnh, giải phóng ra một nguồn năng lượng hủy thiên diệt địa vô cùng khủng khiếp. Trong nháy mắt, cả một khu rừng rộng lớn bị quét sạch, đất đá, cây cối, ma thú, tất cả đều bị hủy diệt chỉ trong tích tắc.
Trên bầu rời, một cột khói hình nấm đỏ rực dân cao hàng chục cây số, khí lãng nóng rực như dung nham, giống như một quả bóng bị bơm căng phồng, càng lúc lại càng nới rộng với tốc độ cực nhanh. Nhưng thứ gì chắn trên đường đi của nó đều bị thiêu rụi thành tro tàng, kể cả những con ma thú ở ngoài vòng chiến vài chục cây số cũng không tránh thoát số phận chết chóc.
Cả một thế giới bừng bừng sinh cơ như thế nhưng chỉ trong vòng vài nốt nhạc đã biến thành một vùng đất chết, phóng ánh mắt cả một vùng đất rộng mênh mông không có bất kì loài sinh vật nào tồn tại.
Vụ nổ này cường mãnh như thế nào, bản thân cô gái áo trắng cảm nhận rõ ràng nhất. Bởi vì tiếng nổ bất thình lình xuất hiện, nàng còn chưa kịp chuẩn bị gì đã ngay lập tức bị đánh bay, lôi dực mất khống chế mà tan biến, món hộ giáp phòng thủ cấp bậc khí binh cấp 4 lại chịu không nổi một kích mà vỡ vụng tức khắc. Cả cơ thể nàng như bị va đập mạnh, đau nhức vô cùng, ngoài ra còn có tiếng xương gãy vang lên, tiếng xèo xèo do da thịt bị đốt cháy.
Ngay sau đó tâm trí nàng tối lại, ánh mắt mơ hồ bất tỉnh rơi thẳng xống hồ máu sôi sùng sục bên dưới.
Cô gái tóc vàng đã thảm bại như thế rồi thì Ngọc Phong lại không cần nói, bất quá ngay lúc vụ nổ vừa xảy ra, tiểu hồ ly Tinh Tinh đã kịp thời ra tay tạo một lớp vòng phòng hộ tạm thời bao bọc hắn lại. Nhưng cho dù có lớp phòng hộ này bảo vệ, cơ thể Ngọc Phong cũng không chịu nổi sức ép quá lớn từ vụ nổ mà thụ nội thương, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, sắc mặt đã trắng nay còn tái nhợt hơn.
Tuy nhiên điều kỳ lạ là cho dù phải trực tiếp hứng chịu vụ nổ kinh thiên này, gốc cây Ngọc Tiên Dịch Thảo vẫn hoàn mỹ vô khuyết trôi nổi trên không trung, chờ người đến lấy.
Ngọc Phong ánh mắt quét qua vùng đất không khác gì là xa mạc xung quanh, một tay xoa xoa lồng ngực đau nhức, tức giận mắng một tiếng
Gấu điên khốn kiếp, đã chết rồi cũng không để người khác yên!
Nói rồi hắn lại ngẩn đầu nhìn Tinh Tinh bên cạnh, cười nói
Vừa rồi, đa tạ ngươi ra tay cứu giúp nha!
Tinh Tinh hứ một tiếng, ánh mắt chăm chú quan sát gốc cây phiêu dù trên bầu trời, nói
Phí lời, ta với người còn cần tiếng cảm ơn đó sao?
Ngọc Phong người hè hè vài tiếng sau đó lại bắt đầu ho khan không ngừng, xem ra hắn đúng là bị nội thương không nhẹ rồi.
Tinh Tinh thấy Ngọc Phong ho khan không ngừng thì chuyển ánh mắt lại, chỉ cái chân vào hồ máu đối diện, hất đầu nói
Ngươi bị thương không nhẹ đâu, vào trong hồ máu này nghĩ ngơi đi
Vào hồ máu nghỉ ngơi?
Ngọc Phong trố mắt ngạc nhiên.
Tinh Tinh gật đầu chắc chắn nói
Ừ, ngươi vào trong đó mà nghỉ ngơi, cái hồ máu này chính là máu huyết của Bát Dực U Minh Bức và Độc Nhãn Bạo Hùng Long hòa quyện với nhau tạo ra, là máu huyết của thú vương cấp năm đấy. Cho dù dùng để chữa thương hay luyện thể đều rất tốt.
Huống chi máu huyết của Độc Nhãn Bạo Hùng Long lại ẩn chứa một tia long mạch của rồng, ngươi có thể dựa vào nó để đột phát bình cảnh Long Lực Công bấy lâu nay.
Nói tóm lại là trăm lợi không có một hại, ngươi mau đi đi
.
Được rồi, cũng chỉ là máu mà thôi, không có gì to tác!
Ngọc Phong gật đầu, đi đến đầm mình xuống hồ máu vẫn còn sôi sùng sục vì hứng chịu nhiệt độ cao. Đầu tiên là một mùi máu tanh gay mũi xộc thẳng vào đầu hắn, tiếp đến là cảm giác nóng rát như bị luộc chín trong nước sôi, từng âm thanh xèo xèo do da thịt bị đốt nóng vang lên, kèm theo đó là những làn khói trắng du đảng.
Ngay lập tức Ngọc Phong hít một hơi khí lạnh vì đau đớn nhưng hắn vẫn cố gắng nhịu đựng, nhẫn nhịn ngâm mình bên trong làn máu huyết sôi sục. Toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều mở lớn, bắt đầu hấp thụ máu huyết vào trong người.
Thú Vương là một loài ma thú bất kham cho nên máu huyết của nó cũng không phải loại đơn giản, sau khi được hấp tụ vào cơ thể Ngọc Phong, lượng máu huyết này y như là một đàn ngựa hoang xông phá khắp nơi trong cơ thể hắn, khiến cho hắn cảm thấy như là bản thân đang bị dày xéo từ trong ra ngoài, cực kỳ khó chịu và đau đớn.
Nhưng Ngọc Phong sẽ không để chúng nó tùy ý tung tăng muốn làm gì làm, hắn sử dụng sức mạnh của Kim Hỏa bao vây rồi luyện hóa số lượng máu huyết này thành máu huyết tinh thuần nhất, sau đó lại điên cuồng vận chuyển Long Lực Công, đưa những dòng máu huyết tinh thuần chảy khắp cơ thể, từng chút một chữa thương cũng như cường hóa thể chất bản thân.
Bên cạnh đó Ngọc Phong cũng không quên thúc đẩy Long Lực Công tinh lọc ra long mạch từ trong số lượng máu huyết dày đặc, sau đó lại dùng nó để đột phá Long Lực Công đã mắc kẹt lại bình cảnh bấy lâu nay.
Qúa trình này rất dài và phải tích lũy từng chút một, nếu không có mấy ngày thời gian thì đừng mong thành công, như thế cũng động nghĩa với việc hắn phải chịu sự thiêu đốt liên tục của cái hồ máu huyết sôi xục này cùng với cơn thịnh nộ của dòng máu thú vương bê trong cơ thể.
Tuy nhiên nếu so với lợi ích mà nó mang lại, chút đau đớn này đối với Ngọc Phong chẳng là gì. Sự đau đớn hắn đã trải qua còn ít hay sao?
Tinh Tinh đứng bên mặt hồ thấy Ngọc Phong đã hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện liền cười đến đê tiện, chút nóng bỏng này đã là cái thá gì chứ, muốn tiến hóa Long Lực Công đâu có đơn giản như vậy. Nàng nhìn Hách Mi bên cạnh, âm hiểm ra lệnh.
Tiểu Mi, ngươi canh ở nơi này, đừng cho bất cứ thứ gì đi ra hoặc đi vào cái hồ máu này nhớ chưa, kể cả con mũi cũng không được đó!
Gâu!
Hách Mi nhanh chóng gật đầu đáp ứng, nét mặt cực kỳ chắc chắn
Tinh Tinh thấy vậy liền yên tâm, sau đó lại cười đê tiện nói
Đợi khoản một lát nữa, ngươi phải đốt nóng cái hồ máu này lên cho ta, càng cao càng tốt, chỉ cần không luộc chín chủ nhân của ngươi là được, nhớ không?
Gâu!
Hách Mi tiếp tục gật đầu đáp ứng. So với chủ nhân thật sự của mình, Hách Mi vẫn là nghe lời Tinh Tinh hơn
Chó ngoan!
Tiểu hồ ly vươn cái chân nhỏ nhắn xoa đầu Hách Mi khe ngợi nó mấy câu, sau đó nàng phóng người bay đến giữa hồ, lấy Lưu Tinh Búa hình dạng mặt dây chuyền từ trên cổ Ngọc Phong xuống rồi đeo vào cổ mình.
Tiếp đó nàng phóng vút một cái bay đến bên cạnh gốc cây Ngọc Tiên Dịch Thảo, nhẹ nhàn lấy nó xuống ngậm vào miệng rồi nhắm vào phía khu rừng không xa bay vút đi.
…………………………..
Vài tiếng sau, Tinh Tinh ngậm một họng đầy dược thảo quay trờ về liền thấy một cảnh tượng hãi hùng.
Cả một vùng đất khô cằn nay đã bốc cháy hừng hực càng thêm khủng khiếp, nơi nơi đều là dung nham nóng chảy đỏ rực, không khác gì một miệng núi lửa khổng lồ vừa thức giấc. Nhất là vị trí cái hồ máu kia sôi sùng sục đằng kia, nó giống như là một hồ bơi được làm từ dung nham vậy, nhiệt độ hiện nay của cái hồ này đã lên đến vài trăm độ C, nóng đến độ Ngọc Phong phả khóc cha gọi mẹ, đau đớn vô bì.
Làn da của hắn bị luộc đến chín đỏ cả lên, một vài vị trí da còn bị bong ra để lộ cơ thịt bên trong trông vô cùng ghê rợn. Tuy nhiên có một điều kỳ lạ là, cơ thể của hắn bị tổn thương như thế nào cũng nhanh chóng lấy một tư thế mắt thường có thể quan sát được, bình phục lại trong nháy mắt, giống như một lớp băng keo cứ gỡ ra rồi dán lại liên hồi.
Cả quá trình cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn bấn tận, mà cứ sau mỗi lần như thế, cơ thể của Ngọc Phong lại càng cường đại hơn một ít.
Cũng chính vì thế cho nên, dù hắn kêu la như thế nào cũng quyết chí ngồi yên tại một chỗ, cố gắng chịu đựng tiếp tục quá trình tu luyện, hắn dường như đã chạm đến bức tường mỏng manh đột phát Long Lực Công rồi, chỉ còn một chút nữa thôi, phải cố gắng chịu đựng.
Cho dù có không chịu được cũng phải chịu.
...........................~.~.........................