Chương 211: Hắc Ám phong ấn


Trong lúc hàng trăm cường giả Khí Tôn đang đau đầu đối phó với Hủy Diệt Tam Trọng Ấn, thì tại Bạch Vân học viện, trận hỗn chiến của mấy nghìn thiếu niên vẫn chưa đến hồi kết.

Ngọc Phong ngồi đã tọa xa xa khỏi vòng chiến, mắt thấy Bất Hoại Thần Tôn và hai vị Phong Lôi Thiên Tôn không biết vì sao mà đột ngột rời đi, hơn nữa còn đi rất vội vàng, hắn dự cảm hình như có chuyện không hay đang xảy ra, một chuyện mà đến cả Khí Tôn cũng phải biến sắc.

Ngọc Phong thầm hỏi Tinh Tinh trong đầu


Tiểu Tinh, bên ngoài đang có chuyện gì vậy?


Tiểu hồ ly lúc này bộ dáng đang vô cùng nhàm chán nằm vật vờ bên trong mặt dây chuyền, có chút buồn ngủ nói


Cũng không có chuyện gì, bên ngoài hình như cái đám Thất Tinh Thánh Điện đang tập kích Đế Đô, khiến cho hơn trăm cường giả Khí Tôn phải tập hợp với nhau để chống lại. Nói chung là đang đánh nhau long trời lở đất ở bên ngoài ấy


Ngọc Phong nghe vậy liền giật mình, thốt lên


Thất Tinh Thánh Điện công kích Đế Đô? Chẵn nhẽ bọn chúng đến trả thù ta? Không đúng, nếu muốn trả thù ta cũng đâu cần phải ngay mặt gây chiến với hàng trăm gia tộc ở Đế Đô chứ, quá vô lý!


Tinh Tinh buồn cười trong lòng, hài hước đáp


Tiểu Phong, nhóc con ngươi đừng có tự đề cao chính mình quá, với sức mạnh của ngươi hiện nay đi bán hành cho lũ thiếu niên cùng tuổi khác thì vô cùng dễ dàng, nhưng nếu thật sự chính diện đánh nhau với Khí Tôn, hoặc là Khí Tông cao giai có nội tình thâm hậu, ngươi vẫn là chưa có cửa đâu!


Ngọc Phong nghe thế thì hơi nhíu mi, cũng không cảm thấy bị đã kích cái gì, nói


Vậy rốt cuộc Thất Tinh Thánh Điện tấn công Đế Đô Đại Việt quốc để làm gì chứ?


Tiểu hồ ly lắc cái đầu nhỏ, thở dài nói


Làm sao ta biết được, chắc bọn chúng rãnh quá không có chuyện gì làm nên tìm người đánh nhau chơi thôi. Nói tóm lại, sự việc này, ngươi không cần quan tâm, cũng không có khả năng quan tâm, việc ngươi cần quan tâm lúc này là phải vào Bạch Vân học viện, sau đó bằng cách nhanh nhất chui vô Bạch Vân Tông, chiếm đoạt hết tài nguyên trong đó để thăng tiến tu vi một cách nhanh nhất có thể. Đây mới là việc quan trọng nhất.

Ngươi ngẫm lại thử xem, từ lúc ngươi rời khỏi Xuân Phong cốc một năm trước, tu vi của ngươi là gì? Cũng chỉ là Tam Tinh Khí Hồn mà thôi. Còn hiện nay tu vi của ngươi ra sao? Cũng chỉ vừa vặn Tứ Tinh Khí Hồn. Cả một năm trời mới chỉ tăng lên được một tiểu cảnh giới nho nhỏ, hài, cái tốc độ này thật sự là quá chậm, còn chậm hơn con rùa nữa. Quá là mất mặt đi à nha
.

Ngọc Phong cũng tự biết hắn đang rơi vào tình cảnh nào, mặc dù trong một năm này đạt được không ít chỗ tốt, như trở thành Tiên Linh Pháp Thể, đồng thời nhận được truyền thừa pháp thuật từ Xích Quỷ Cổ Diêu Âm, như chiếm được một thanh Linh Binh cường đại như Vô Cực Kiếm, luyện ra được một lô kỳ dược Đào Dương Đan, lôi kéo thêm được một cường giả Khí Vương như Qùy Lão, học được thêm vài Thuật Khí cường đại như Nhu Quyền, còn có cả sự phát triển vượt bậc của Ảnh Vọng thuộc Hắc Lang dong binh đoàn.

Tuy nhiên cũng trong vòng một năm này, hắn đã chết đi rồi được Bất Tử Nhãn hồi sinh lại đến hai lần, cũng vì thế mà tiềm lực thiên phú của hắn bị hao mòn trầm trọng, ảnh hưởng to lớn đến tốc độ thăng tiến tu vi, làm cho hắn ròng rã cả một năm trời chỉ có thể tăng lên một cảnh giới nhỏ. Nếu mà hắn lại chết thêm một hay hai lần nữa, đôi mắt Bất Tử Nhãn này cũng xem như tan biến luôn a.

Ngọc Phong khẻ gật đầu đồng ý, nói


Cái này, ta sẽ tranh thủ!


Trong lúc Ngọc Phong và Tinh Tinh thầm trao đổi, vị lão sư chủ tọa đứng ở trên đài cao đã mồi hôi đầy đầu, ánh mắt nhìn ba cái Pháp Ấn khổng lồ trên không trung mà không nhịn được một trận rung động. Phải một lúc sau, hắn ta mới lấy lại được bình tĩnh, hướng xuống quảng trường bên dưới, quát to


Các vị lão sư, Đế Đô đang có chuyện lớn xảy ra, mau thu hồi Nhị Thập Tứ Thiên Nhãn Phong Ấn, đợt chiêu sinh hôm nay liền tạm hoãn!


Một vị nữ lão sư nghe vậy, quay đầu lình lão sư chủ tọa, nghi hoặc hỏi to


Vương hiệu trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Trận chiến đã gần đi đến hồi kết rồi, không bao lâu nữa sẽ có kết quả
.

Vương lão sử gấp đến lau mồ hôi, hét lớn


Các ngươi đừng có hỏi nhiều, chính vì các ngươi đang thi triển phong ấn không gian nên mới không cảm nhận được mọi chuyện bên ngoài, trước hết các ngươi cứ giải phong ấn cái đã, đến lúc đó không cần ta giải thích, các ngươi liền có thể tự biết!



Được!


Hai mươi bốn vị lão sư gật đầu, hai tay khẻ biến đổi thủ ấn, cắt đứt dòng linh khí duy trì đồ hình Bạch Nhãn đang lơ lững trước mặt. Bạch Nhãn biến mất, kim tự tháp ánh sáng cũng theo đó mà tan biến, phong ấn không gian bị phá vỡ, hai thế giới, một trong, một ngoài quảng trường một lần nữa hòa thành một thể.

Mấy thiếu niên, thiếu nữ đang đánh nhau hăng máu cũng rất nhanh cảm thấy được phong ấn kim tự tháp đã biến mất, tất cả đều đồng ngừng tay lại, hướng ánh mắt nhìn về vị lão sư chủ tọa trên đài cao.


Trận hỗn chiến kết thúc rồi à?



Như vậy, ta còn đứng tại đây chứng tỏ ta đã thông qua kỳ tuyển chọn lần này, chính thức gia nhập Bạch Vân học viên rồi?



Ye, hú, ba mẹ ơi, con thành công rồi!


Ngay tức khắc, hàng loạt tiếng tung hô vui mừng vang lên động trời, hơn mấy trăm thiếu niên, thiếu nữ, dù cho có thương tích đầy mình nhưng vẻ mặt ai cũng tràng ngập vui mừng khôn xiếc, ánh mắt lấp lánh như sao trời, không nhịn được mà trông mong một tương lai tươi sáng phía trước.

Tiểu Ái lúc này cũng đã tỉnh lại từ trong trạng thái điều tức, ánh mắt vui mừng nhìn Ngọc Phong, lắc cánh tay hắn hỏi


Trận chiến cuối cùng đã kết thúc! Phong ca ca, chúng ta đã trúng tuyển rồi sao?


Ngọc Phong khẻ lắc đầu, hắn nhìn sơ qua số thiếu niên thiếu nữ ở đây, tuy số lượng đã giảm đi đáng kể nhưng cũng có ít nhất hơn bảy tám trăm người chưa gục ngã, theo như quy định, nếu chưa đạt đến mốc năm trăm thí sinh sống sót, trận hỗn chiến này sẽ không kết thúc. Nhưng mà lúc này lại chấm dứt đột ngột, nguyên do phần nhiều chính là vì trận chiến kinh khủng ở bên ngoài kia!

Ngọc Phong động thân kéo Tiểu Ái đứng dậy, nói khẻ với nàng


Tiểu Ái, bên ngoài đang có chuyện lớn xảy ra, nếu lát nữa mà có chuyện gì, muội nhớ bám sát theo huynh, đừng có chạy loạn, biết không?


Tiểu Ái nghe thế, lại nhìn nét mặt trịnh trọng của Ngọc Phong, biết là hắn không có nói giỡn liền nhu thuận gật đầu


Được, muội sẽ luôn bám sát theo Phong ca ca, huynh đừng lo!


Ngay khi Nhị Thập Tứ Thiên Nhãn Phong Ấn được giải khai, hai mươi bốn vị lão sư kia liền ngay lập tức cảm nhật được khí tức nguy hiểm đang tràng ngập không trung, tất cả đều không nói một lời mà động thân lao thẳng ra khỏi học viện, vẻ mặt của bất kỳ ai cũng đều vô cùng nghiêm trọng.

Trên đài cao, vị lão sư chủ trì nhìn đám thiếu niên bên dưới, trầm giọng nói


Các ngươi bình tĩnh đã, hiện tại vì lý do bất ngờ, đợt tuyển sinh hôm nay sẽ chấm dứt tại đây, các ng…….


Vị lão sư chủ trì còn chưa nói hết lời, đột nhiên bị một tiếng cười lớn xuất phát từ quảng trường chen ngang


Ha ha ha, bổn đại gia còn chưa đánh đủ, trận chiến này làm sao có thể kết thúc được, mấy tiểu tử các ngươi, đừng hòng có tên nào chạy thoát. Hắc Ám Phong Ấn!


Chỉ thấy từ bên trong đám thiếu niên trên quảng trường, không biết từ lúc nào đã có ba cuốn trục trải dài, đang chéo lại với nhau xếp thành một ngôi sao sáu cánh, trên mỗi cuốn trục đều vẻ vô số đồ hình Pháp Ấn tối nghĩa. Lúc này nhưng đồ hình này bổng nhiên sáng rực lên hắc quang, ngay sau đó một pháp ấn màu đen khổng lồ liền xuất hiện trên mặt đất, bao phủ toàn bộ quảng trường bên trong.

Pháp Ấn vừa xuất hiện liền ầm ầm khởi động, mà theo đó toàn bộ quảng trường một lần nữa bị bao bọc trong một lớp màng phong ấn không gian màu đen như mực, từ bên ngoài không thể nhìn vào bên trong, và bên trong cũng không thể nhìn ra bên ngoài.

Tự nhiên không biết từ đâu, cả quảng trường lại bị phong ấn một lần nữa, vị lão sư chủ trì liền căng thẳng thần kinh, nhanh chóng tung người lao xuống, hai tay trong không trung kết ấn cực nhanh rồi đánh ra một chưởng vào lớp màng hắc sắc


Long Tượng Phá Sơn!


Một chưởng đánh ra mang theo uy thế cực đại làm cho không khí bị đè nén đến mức nổ lốp bốp từng tiếng, phía sau vị lão sư chủ trì, một hư ảnh Long Tượng khổng lồ đầu rồng thân voi xuất hiện, theo chưởng ấn mà lao thẳng vào lớp màng phong ấn.

Đùng! Một tiếng nổ vang dội.

Vị lão sư chủ trì một chưởng uy lực xuất ra thế mà bị đánh bật ngược trở lại, té lăn quay trên mặt đất, quần áo rách nát tả tơi, miệng còn hộc ra một ngụm máu đỏ tươi, mà bàn tay hắn vừa xuất chưởng cũng đã bị nhiễm một màu đen u ám, hắc khí lượn lờ bốc lên, hình như đã bị thương rất nặng.


Ha ha ha, lão đầu ngu ngốc, thế mà dám dùng tay không xuất chưởng vào Hắc Ám phong ấn, lão ngại mình sống quá lâu rồi sao? Khặc khặc, hiện giờ bản thân lão cũng đã bị dính Hắc Ma độc của ta, sống không quá một giờ nữa đâu, có việc gì cần làm thì mau cút đi làm đi, hắc hắc!


Vị lão sư chủ trì nghe thế liền biến sắc, Hắc Ám phong ấn là cái gì lão không biết, nhưng Hắc Ma độc đỉnh đỉnh đại danh của Thất Tinh Thánh Điện thì lão không thể không biết được, loại độc này được bào chế từ hơn ba trăm độc trùng, độc vật và độc thảo khác nhau, hoàn toàn không có thuốc giải. Mà người bị trúng độc, cho dù có là tu vi yếu kém như Khí Đồ hay cường giả hùng mạnh như Khí Tôn, một khi đã trúng phải loại độc này, đều không có ngoại lệ, chết ngay trong một giờ.

Vương lão sư tuy không biết độc hắn bị nhiễm có phải là Hắc Ma độc hay không nhưng vẫn cắn răng dùng cánh tay còn lại biến thành đao khí, chém đứt cánh tay phải bị nhiễm độc đi, sau đó liền nuốt xuống vài viên đan dược chữa thương, ánh mắt nhìn lớp màng phong ấn màu đen bao phủ cản quảng trường, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hắn đứt một cánh tay chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sinh mạng của đám trẻ bên trong đó thì làm sao bây giờ? Hầu như tất cả con cháu gia đình thế gia, quý tộc đều tham gia buổi tuyển chọn hôm nay, nếu cả đám thiên tài này mà xảy ra chuyện gì, chưa nói đến các đại gia tộc sẽ phản ửng ra sao nhưng đối với Đại Việt quốc đã là một tổn thất to lớn về tương lai phát triển rồi, đó là còn chưa nói đến kỳ Bát Quốc Đại Chiến sắp đến nữa.

Hết cách, Vương lão sư liền lấy ra một tấm thẻ bài truyền âm, nhanh chóng liên lạc trở về Bạch Vân Tông, cầu xin tiếp viện.

Bên trong phong ấn hắc sắc, cả đám thiếu niên đang rơi vào tình cảnh hỗn loạn, kẻ nào kẻ nấy đều ánh mắt mờ mịt lần mò trong bóng tối, oai oái kêu to


Cái quái gì đang xảy ra thế, sao tự nhiên lại tối thui thế này?



Chẳng lẽ lại là một vòng khảo thí khác của Bạch Vân học viện?



Không đúng, hồi nãy các ngươi có nghe thấy tiếng cười điên cuồng kia không? Ta nghĩ chúng ta bị mắc bẫy rồi!



Ngươi nói cái gì, không thể nào, đây là Bạch Vân học viện a, kẻ nào lại dám gây….aaaaaaaaaa!


Một thiếu niên còn chưa nói hết lời thì đột nhiên kêu la thất thanh, khiến cho cả đám thiếu niên giật mình, tình cảnh đã hỗn loạn nay càng điên cuồng hơn nữa.

Nhưng thiếu niên kia chỉ là người bắt đầu, tiếp theo sau đó, hàng loạt tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên trong bóng đêm vô tận, đến cả những con cháu thế gia mạnh nhất như Mộng Hồng hay thiếu niên gọi là Việt Quốc Nguyên cũng cảm thấy run sợ không thôi. Chính sự ám ảnh trong bóng tối, không biết điều gì sẽ xảy đến với mình đã phá hủy hoàn toàn định lực của bọn hắn.

Trong cả đám thiếu niên cũng chỉ có Ngọc Phong là vẫn còn giữ vững bình tĩnh, đôi mắt hắn lúc này đã kích hoạt Miêu Nhãn, hoàn toàn biến thành một đôi mắt mèo màu lục bảo, chớp tắt không ngừng trong bóng đêm. Ngọc Phong đưa mắt quan sát tất cả mọi việc đang diễn ra trên quảng trường, với sức mạnh của Miêu Nhãn, hắn nhìn trong bóng tối không khác gì quan sát dưới ánh mặt trời, vô cùng rõ ràng.

Chỉ thấy cả quản trường lúc này đang rất hỗn độn, từng tiếng hét thất thanh cứ liên tục vang lên không dứt, không ai biết lúc nào sẽ đến lượt mình nên hễ có va chạm một tý liền xuất ra linh khí, dứt khoát đánh đến, cũng chính vì thế mà cả quảng trường lại lâm vào một cuộc hỗn chiến khác.

Trong bóng tối, từng tia sáng đủ màu liên tiếp lóe lên từ vô vàn thuật khí, trong giây phút ngắn ngủi thoán chiếu sáng không gian trên quảng trường, mà tất cả mọi người cũng có thể nương theo đó mà quan sát một chút tình cảnh xung quanh.

Nhưng đợi đến khi nhìn thấy rõ rồi, quang trường lại loạn càng thêm loạn, đến lúc này đã không cần kẻ địch ra tay, cả đám thiếu niên, thiếu nữ đều đồng loạt hét toán lên, trong ánh mắt và nét mặt đều tràng ngập sự sợ hãi vô cùng, vô tận. Bởi vì cả tượng bọn họ vừa nhìn thấy quá mức hãi hùng.

Chỉ thấy trên đầu bọn họ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám thây ma máu thịt bầy nhầy, cơ thể không toàn vẹn, có thây ma lột da, toàn thân chỉ có thịt mà máu chảy rí rách, có thây ma cụt tay, thây ma cụt chân, thây ma mất đầu, thây ma không có bộ mặt, cả người đều lở loét ghê rợn, trên mấy vết lở còn có cả đống giòi bò lút nhút, thập chí có thây ma chỉ còn lại nữa người, ruột gan phèo phổi đều trôi ra hết cả bên ngoài, máu tươi không ngừng từ trên trời rơi xuống, bộ dạng vô cùng gớm ghiếc và ám ảnh vô cùng.

Nhưng con thây ma ghê tởm này, mặc dù mỗi con đều có hình dạng khác nhau nhưng bọn chúng đều có một cặp cánh dơi mọc ra ở trên lưng, không ngừng bay lượn trên đầu đám thiếu niên, thiếu nữ, chốc chốc lại có một vài con bổ nhào xuống gắp vài thiếu niên bên dưới lên, rồi cả đám cương thi bắt đầu xông vô, bứt tay, bứt chân, ăn sống thiếu niên đó.

..........................~.~........................
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Nhãn.