Chương 214: Sau đại chiến
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2877 chữ
- 2019-08-22 09:32:28
Dùng một chưởng toàn lực diệt sát thiếu niên hắc bào, linh khí hầu như cũng bị cạn kiệt, Ngọc Phong ánh mắt mơ hồ, cơ thể lung lay một cái liền đổ ầm xuống đất, hoàn toàn là bất tĩnh nhân sự.
Tiểu hồ ly chui ra khỏi mặt dây chuyền, nhìn thảm trạng của Ngọc Phong mà hài lòng vô cùng, cái hài lòng này không phải vì nàng vui khi Ngọc Phong trọng thương mà là vì biểu hiện của hắn trong trận chiến hung hiểm vừa qua, nhất là lúc phải đón nhận hơi thở của rồng. Loại ma thú thượng cổ này chính là hiện thân của chí cao vô thượng, cho dù chỉ là một hơi thở cũng đủ khiến người ta tan xương nát thịt, thi cốt không còn. May mắn là bản lĩnh của Ngọc Phong đủ cao, thế mà lại sống sót qua một chiêu này.
Tiểu Phong, ngươi làm tốt lắm, bổn tỷ tỷ tự hào về ngươi, có cả Kiều Anh a di nữa, chúng ta đề vì ngươi mà cao ngạo!
Nói rồi tiểu hồ li thu hồi Vô Cực kiếm trở lại, đồng thời cũng lấy ra tấm thẻ bài của Ngọc Phong, dùng châm bóp nát, kích hoạt vòng phòng vệ ẩn giấu bên trong.
…………………….
Vài ngày sau, Ngọc Phong mơ mơ màng màng tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, ánh mắt lí nhí hơi hé mở nhưng rồi lại nhắm tịt lại vì ánh sáng chói mắt, phải qua một lúc lâu mới có thể bình thường trở lại, hoàn hảo mở mắt ra.
Hắn lúc này đang nằm trong một căn phòng cực rộng, bốn phía và cả trần nhà đều được sơn màu trắng, trên tường lại có rất nhiều cửa sổ thủy tinh to bự, đón từng tia sáng ban mai ấm áp vào phòng. Trong căn phòng này, ngoại trừ giường của Ngọc Phong còn có hơn hai mươi mấy cái giường phủ ga trắng tinh nữa, trên mỗi cái giường lại có một thiếu niên yên lặn nằm đó, kẻ thì tay chân băng bó thạch cao, kẻ thì như xác ướp ai cập.
Ngọc Phong đang thầm đánh giá xung quanh thì một tiếng nói êm diệu vang lên bên cạnh hắn
Tiểu cô nương, ngươi đã tỉnh?
Chỉ thấy đứng bên cạnh cái giường của Ngọc Phong là một vị mĩ phụ gương mặt phúc hậu, ánh mắt nhìn hắn hay nhìn những thiếu niên xung quanh đều tràng ngập vẻ từ ái.
Ngọc Phong hé đôi môi có chút khô khốc, thoán đáp lời
Ừm! A di, ta đây là đang ở đâu a?
Mĩ phụ mỉm cười, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Ngọc Phong, khẻ vươn tay ra nắm lấy cổ tay của hắn, vừa cười vừa nói
Không có việc gì, ngươi đây là đang ở trung tâm y tế của Bạch Vân học viện. Vào hôm trắc thí tuyển sinh mấy ngày trước, các ngươi thế nhưng lại bị phần tử chống chính quyền tập kích, thương vong rất lớn a. Đợi cho đến khi mấy vị cường giả Bạch Vân Tông tìm đến, giải thoát các ngươi ra khỏi phong ấn thì số lượng thí sinh còn sống sót chỉ là hơn bốn nghìn người, còn gần một nghìn người còn lại, hoàn toàn đã thiệt mạng
.
Cũng may mấy tiểu tử các ngươi nhanh trí, dùng vòng phòng hộ trong tấm thẻ bài để bảo toàn tính mạng, nếu không số thương vong sẽ còn lớn hơn nhiều
.
Ngọc Phong khẽ gật đầu, những việc này đương nhiên hắn biết, nếu không phải lúc đó hắn tốt bụng lên tiếng nhắc nhở cái đám kia thì bọn chúng chắc chắn đã chết hết rồi.
Vậy còn kỳ thi tuyển sinh thì sao ạ? Chúng ta đều bóp nát thẻ bài như thế thì làm sao phân định thắng thua, liệu có phải thi lại không?
Vị mĩ phụ mỉm cười, nhìn Ngọc Phong dáng vẻ yếu nhược nằm trên giường bệnh, cộng với giọng nói nhỏ bé, nàng liền tưởng hắn đây là đang lo lắng về kết quả tuyển chọn, nên vỗ vỗ mu bàn tay Ngọc Phong, an ủi hắn nói
Cái này thì tiểu cô nương không cần lo, những thẻ bài đưa cho các ngươi, mỗi thẻ đều có kết nối trực tiếp với một tấm thẻ bài chỉ huy của Vương hiệu trưởng, chỉ cần ngài ấy thoán tra lại liền có thể biết được tấm nào vỡ trước tâm nào vỡ sau.
Với lại bơi vì lần này các ngươi bị tập kích bất ngờ gây lên tương vong thảm trọng nói cho cùng cũng là trách nhiệm của Bạch Vân học viện chúng ta. Cho nên hội đồng học viện và cao tầng Bạch Vân Tông đã đưa ra một ngoại lệ trước nay chưa từng có, đó là những thí sinh nào còn đứng vững trên quảng trường ngay khi kẻ địch tấn công liền đều có thể gia nhập Bạch Vân học viện. Như thế cũng đồng nghĩa với việc kỳ tuyển sinh lần này, có đến hơn tám trăm học viên trúng tuyển.
Mà kết quả trúng tuyển cũng đã được công bố vào hôm qua rồi, chúc mừng tiểu cô nương, ngươi cũng là trúng tuyển rồi đấy
.
Ngọc Phong nghe vậy cũng chã có bao nhiêu cảm xúc, chính bản thân hắn đánh nhau một trận sống mái với thiếu niên hắc bào kia, hắn mà còn không trúng tuyển được nữa thì ai vào đây! Mặc dù thế, Ngọc Phong vẫn là cố gắng nở nụ cười nhợt nhạt, gật đầu cảm ơn vị mĩ phụ.
Vậy phải đa tạ a di đã báo tin rồi, à mà bây giờ ta đã có thể xuất viện được chưa?
Vị mĩ phụ nhìn Ngọc Phong cười cũng là cảm thấy vui theo, nàng rót một cốc nước nóng để cạnh Ngọc Phong, thoán đứng dậy, cười nói
Việc nhỏ thôi, không có gì to tác. Có điều tiểu cô nương lúc này muốn xuất viện cũng không phải không được, cái trạm xá nhỏ này của chúng ta đến đi đều rất dễ dàng, chỉ là ta nghĩ tiểu cô nương vẫn nên là nghỉ ngơi thêm một tý rồi hẳn đi, thương thế của tiểu cô nương tuy rằng bình phục rất nhanh nhưng vết thương ban đầu cũng không phải nhỏ, cẩn thận để lại di chứng sau này
.
Được, ta biết rồi. Cảm ơn a di!
Không có gì, ngươi cứ nghĩ cho khỏe đi!
Vị mĩ phụ dặn dò Ngọc Phong một tiếng nữa rồi quay người bước đi, chẳng mấy chốc đã ra khỏi căn phòng, nhanh chóng tiến vào một phòng bệnh khác.
Đợi cho vị mĩ phụ đi rồi, Ngọc Phong liền bật người ngồi dậy, bước xuống giường khỏi động tay chân một tý. Bởi vì thể chất mạnh mẽ, chỉ cần mấy hôm thương thế của hắn đã hồi phục không sai biệt lắm, chỉ là cơ thể có chút mệt mỏi, không linh hoạt như bình thường.
Khởi động xong, Ngọc Phong uống hết cốc nước đặt bên cạnh, rồi nhanh chóng bước về phía nhà vệ sinh, đổi bộ đồ bệnh viện thành đồ mặc thường ngày rồi mới trở ra, rời khỏi đây.
Ra khỏi trung tâm y tế liền là một bãi cỏ xanh mướt tầm mắt, trên bãi cỏ này xa xa còn có vài người ngồi, tiếng cười nói vô cùng rôm rã. Ngọc Phong hít sâu một ngụm không khí thơm mát, dõi mắt đánh quá quang cảnh xung quanh.
Nơi này chính là bên trong Bạch Vân học viện, từ đây hắn có thể nhìn thấy ở xa tít là quảng trường đá xanh nơi trắc thí tuyển sinh, gần hơn một tí là từng tòa nhà to lớn được làm từng gỗ và đá tảng, trông vừa cổ kính nhưng không thiếu phần xa hoa. Những toàn nhà này, nhỏ thì một hai tầng, cao thì mười một, mười hai tầng, chắc là khu vực giảng dạy cũng như sinh hoạt của học viện.
Nhìn thoán qua một lượt, Ngọc Phong liền cất bước đi tới tấm bản thật to đặt cạnh đường lớn. Tấm bảng này trên dưới chỉ một màu đen, rộng mười mét, cao năm mét, là tấm bảng to nhất hắn từng chứng kiến từ khi sinh ra, trên tấm bản này giờ đây chằng chịt toàn là chữ, có lớn có nhỏ, đủ màu đủ loại. Những chữ này cũng không phải là dùng phấn hay bút viết lên mà là được hiển thị dưới dạng các tia ánh sáng mỏng, được trận pháp ẩn dấu bên trong tấm bảng duy trì.
Trong hàng loạt thông tin hiển thị trên tấm bảng lúc này, Ngọc Phong tìm được thông tin hắn muốn. Danh sách thí sinh trúng tuyển đã được ấn định, thời gian nhập học là mùng 5 tháng 9, ngày hôm nay đã là mùng 3 tháng 9, tức là còn hai ngày nữa.
Sau khi xem tấm bảng xong, Ngọc Phong lại nhàn nhã dạo chơi trong học viện một lúc lâu mới thoải mái trở về trà quán. Nói là hắn dạo chơi nhưng thật ra chỉ có thể đi trên những con đường lá đá, dõi mắt thăm thú chút ít vẻ bền ngoài và khung cảnh cây cối xung quanh mà thôi, không có cách gì tiến vào trong từng tòa nhà cả, nếu hắn muốn bước vào liền sẽ có người ngăn lại, xét cho cùng hắn cũng chỉ mới trúng tuyển, còn chưa chính thức trở thành học viên của Bạch Vân học viện, nên không thể có quyền lợi như học viên chính thức được.
Lúc trở về trà quán, Ngọc Phong liền bị Tiểu Ái ôm chầm lấy, quấn quấn quýt quýt kiểm tra trên dưới hắn một hồi, đến khi cảm thấy hắn không bị làm sao mới là miễn cưỡng cho đi. Tiểu Ái cho dù đã mười lăm tuổi nhưng tâm hồn vẫn rất là thiện lương trong sáng, nàng đã xem hắn như là người nhà của nàng liền không có cái gì cố kỵ cả, cũng là không một chút đề phòng, chính vì thế thấy hắn bị thương nàng liền là vô cùng lo lắng.
Nếu mà nói ra, đến cả mẹ hắn cũng chưa từng lo lắng cho hắn như là Tiểu Ái đâu, cái cảm giác được người khác quan tâm thế này, đúng là rất ấm áp. Còn tiểu hồ ly gian xảo kia, nói thật, nếu mà hắn còn chưa đứng trên bờ vực sống chết, nàng chắc chắn sẽ không bày ra bộ mặt lo lắng như thế này đâu a.
Sau khi dây dưa với Tiểu Ái một hồi, Ngọc Phong liền đi tìm Ngưu Mông.
Trên tầng ba của trà lâu, lại một lần nữa Ngọc Phong ngồi đối diện với Ngưu Mông, tuy nhiên lúc này bên cạnh bọn họ còn có thêm một người, chính là thủ lĩnh hộ vệ của Ngưu Mông, gọi là Dư Trúc.
Ngọc Phong làm việc tất nhiên là không thích vòng vo, mới vào liền hỏi thẳng
Cái gốc Lôi Vân Long Thảo mà ta bảo ngươi tìm, đã tìm được chưa?
Ngưu Mông khó khăn lắc đầu
Vẫn là chưa, thuộc hạ đã chạy khắp hiệu dược của toàn Đế Đô rồi, kể cả có là Việt Châu thương hội hay là những thương hội lớn đi chăng nữa cũng không có bất kỳ tin tức nào về gốc Lôi Vân Long Thảo mà đoàn trưởng dặn dò, kể cả khi ta đưa bức hình của Lôi Vân Long Thảo ra thì vẫn là không ai có thể nhận biết được. Bất quá đoàn trưởng cứ yên tâm, thời gian tới thuộc hạ sẽ cố gắng để ý, nếu Lôi Vân Long Thảo mà xuất hiện liền toàn lực đoạt lấy!
Ngọc Phong nghe vậy thoán nhíu mi, hắn cứ tưởng đến Đế Đô, nơi mà tinh hoa tụ tập liền có thể dễ dàng lấy được Lôi Vân Long Thảo, thật không ngờ vẫn là không chút tin tức a. Hắn phất phất tay
Cái này không vội, cứ từ từ mà tìm. Còn số thông tin về Bạch Vân Tông và Bạch Vân học viện mà ta cần ngươi đã thu thập đủ chưa?
Nói đến cái này thì Ngưu Mông liền nở nụ cười tự tin, nhanh chóng lấy ra một xấp tài liệu không dày, không mỏng đưa đến trước mặt Ngọc Phong
Số thông tin thường thức về Bạch Vân học viên cùng với Bạch Vân Tông mà mọi người đều biết, thuộc hạ đã tổng hợp đầy đủ ở đây, ngoài ra còn có một số thông tin có chiều sâu về cả hai cũng là có, bất quá nói về những thông tin mật của Bạch Vân Tông hay Bạch Vân học viện là không thể nào đạt được.
Nói cho cùng, Bạch Vân Tông đã là một cự đầu ngàn năm trên Bát Quốc Cương Vực rồi, thuộc hạ nếu muốn cài người vào chính là khó hơn lên trời, còn nếu như mua chuộc thì chúng ta vẫn là không có đủ tiện nghi, khó càng thêm khó!
Ngọc Phong lật tập tài liệu đọc sơ qua, liền hài lòng gật đầu
Như thế này đã là rất tốt rồi, ta cũng không có ý định phá hoại Bạch Vân Tông nên mấy thông tin mật gì gì đó vẫn là không cần thiết!
Nói rồi Ngọc Phong thu tập tài liệu vào nhẫn trữ vật, đợi có thời gian sẽ từ từng nghiên cứu, sau đó lại hỏi tiếp
Chuyện riêng xong, giờ nói đến chính sự. Tình hình tranh đoạt địa bàn của chúng ta cùng với hội Tam Nhãn hiên tại như thế nào rồi?
Nhắc đến hội Tam Nhãn, Ngưu Mông liền đập đùi một cái thật kêu, cười khoái chí nói
Chuyện này tính ra cũng là kỳ sự, cái hội Tam Nhãn này giống y như câu ‘tham thì thâm’. Đoàn trưởng không biết đâu, vào mấy hôm trước, Đế Đô xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, lúc ấy trên bầu trời Đế Đô không biết vì sao hiện lên ba cái đồ hình thuật khí khổng lồ , sau đó liền một hơi xuất hiện hơn trăm vị cường giả Khí Tôn của Đế Đô, mỗi người đều xuất ra bản lĩnh cao cường, sử dụng sức mạnh hủy thiên diệt địa chiến đấu với mấy cái đồ hình kia.
Một trận chiến này đánh đến thiên băng địa liệt, sấm động trời quang, thuộc hạ chỉ đứng dưới nhìn lên thôi liền máu huyết sôi trào, cực kỳ rung động, cực kỳ kích thích, cực kỳ …..
Ngưu Mông đang nói đến hứng chí thao thao bất tuyệt thì Ngọc Phong bổng nhiên ‘ừm’ một tiếng rõ to.
Ngưu Mông nghe vào liền biết bản thân hình như đã hưng phấn quá mà thừa lời liền nhanh chóng sửa lại, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề
Hà hà, cái chính ở đây mà thuộc hạ muốn nói cũng không phải là trận chiến này mà là sự việc xảy ra trước đó cơ. Lúc đó không biết vì sao mà khắp cả Đế Đô bổng nhiên bị đánh boom hàng loạt y như là động đất, tiếp đến liền là tiếng còi hú lên inh ỏi báo hiệu chiến tranh đã ập tới.
Thế là còn chưa hiểu ra ngô ra khoai cái gì, cả Đế Đô liền náo loạn cả lên, ào ào bỏ chạy. Mà trong những lúc thế này, mấy cái băng đảng đường phố chính là thích nhất, tất nhiên hội Tam Nhãn cũng đâu có bỏ lỡ cơ hội trời cho này. Bọn chúng phái ra hầu như là toàn bộ lực lượng, càn quét khắp cả các tuyến phố lân cận, có thể cướp liền cướp, có thể đoạt liền đoạt, y như là một bầy sói đói vậy.
Thế nhưng bọn chúng cướp chưa được bao lâu thì quân đội liền ập đến, ra tay rất là tàn nhẫn, quyết tâm giết sạch tất cả. Bất quá bọn Tam Nhãn này lăn lộn đường phố bao nhiêu năm, tuy bị quân đội chém giết nhưng vẫn có thể bảo toàn phân nữa lực lượng rút lui qua vài con hẻm nhỏ.
Hà hà, đây mới mà đoạn hay đây, thuộc hạ khi đó nhanh trí liền đem người của chúng ta chặn đường rút lui của bọn chúng, một hơi giết hến. Người của hội Tam Nhãn hai mặt bị giáp công, một bên là quân đội, một bên là chúng ta chính là liền bị giết sạch toàn bộ. Vậy cứ thế là chúng ta dễ dàng tiếp quản tất cả địa bàn mà hội Tam Nhãn để lại, có thể nói là thành công vang dội ngoài ý muốn.
Chỉ có điều thủ lĩnh của hội Tam Nhãn, Phương Chính lại an an ổn ổn mà chạy thoát, không biết giờ đang là trốn ở đâu rồi!
.
( Ngưu Mông nói là Thuật Khí bởi vì hắn không biết đến sự tồn tại của Pháp Sư hay Pháp Ấn)
................~.~..............