Chương 67: Rời đi
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2477 chữ
- 2019-08-22 09:32:05
Sáng hôm sau, Ngọc Phong nhận năm tấn sắt, tạm biệt Tuyết Anh và lên đường.
Trước khi ra khỏi thành, Ngọc Phong ghé lại khách sạn Hoa Hồng tìm Trần Nhân.
Phòng bốn lẻ hai.
Vậy Phong thiếu sẽ rời khỏi đây hay sao?
Trần Nhân ngồi ngay ngắn đối diện Ngọc Phong, nghiêm túc hỏi
Đúng vậy, chuyến đi lần này của ta xem như đã hoàn thành tất cả mục đích rồi, Huyết Lang dong binh đoàn cũng đã bị tiêu diệt
Ngọc Phong gật đầu xác nhận
Vậy thuộc hạ phải làm thế nào, ta có thể đi cùng với ngài được không?
Trần Nhân lo lắng hỏi, chỉ khi làm việc cho Ngọc Phong, hắn mới cảm thấy cuộc sống của mình nó không vô ích, nếu bây giờ mà Ngọc Phong bỏ đi, hắn cũng chẵn biết phải làm gì tiếp theo.
Ngọc Phong nhấp một ngụm trà, lắc đầu
nơi ta đến, ngươi không thể đi theo được, tuy nhiên ta có một nhiệm vụ cho ngươi đây
. Nói rồi, Ngọc Phong lấy một cuốn công pháp màu đỏ cũ kỹ từ trữ vật giới chỉ, ném về phía Trần Nhân
Trần Nhân ngay lập tức cẩn thận dùng hai tay bắt lấy
cái này là gì vậy?
Ngọc Phong chỉ cười mà không giải thích
ngươi cứ lật ra xem thì biết
Nghe thế, Trần Nhân ngay lập tức mở trang đầu tiên ra xem, bổng nhiên hai mắt hắn sáng rực lên như hai mặt trời tý hon, miệng lấp bấp
cái này, cái này là Huyết Công của Huyết Nha Lang?
Đúng thế, cái này ta đoạt được trong phòng riêng của hắn, tặng cho ngươi đấy, tính ra nó cũng là một cuốn công pháp hoàng giai trung cấp đấy, tốc độ tu luyện cũng tương đối là nhanh, chỉ cần có đủ máu huyết, tu vi sẽ tăng vù vù
Ngọc Phong nhìn biểu hiện sung sướng của Trần Nhân, phì cười, tiếp xúc lâu ngày, hắn đã không còn cảm giác cái bản mặt của Trần Nhân khó nhìn nữa, có chi là một khuôn mặt gây cười mà thôi.
Phong thiếu cho ta?
Trần Nhân không dám tin, hỏi lại
Đúng, cho ngươi
Ngọc Phong gật đầu xác nhận
Tình thịch, tình thịch, tim Trần Nhân đập mạnh như trống gõ, hắn ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Ngọc Phong cuối đầu sát đất, nói to
đa tạ Phong thiếu đã ban cho thuộc hạ ơn huệ này
. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được có một ngày mình lại có tể tu luyện một công pháp Hoàng giai trung cấp, những cuốn công pháp cao giai này chỉ có mấy gia tộc lớn mới có thể có được mà thôi, nếu mà đem bán ra thị trường, nó có giá mấy chục vạn kim tệ đã là ít rồi.
Ngọc Phong cầm lấy cánh tay của hắn kéo mạnh lên, nhíu mày bất mãn
ngươi không nhớ ta đã từng nói gì hay sao, sống ở trên đời, chỉ được lạy cha, lạy mẹ và các đời tổ tiên, ngoài ra không được quỳ lạy trước một ai hết, rõ chưa?
Thuộc hạ vẫn còn nhớ rõ, chỉ là…
Trần Nhân áp úng
Ngọc Phong đứng lên, nhìn xuống dòng người qua lại bên dưới, lãnh đạm nói
ta cũng không phải cho không ngươi cuốn công pháp đó đâu, ta còn có việc muốn người phải làm
Nếu là việc Phong thiếu dặn dò, thuộc hạ sẽ dốc sức mà làm, đến chết không từ
Trân Nhân dõng dạc, nói
Không đến nỗi chết đâu, ta cần ngươi tạo lập một dong binh đoàn hoàn toàn mới, bề ngoài thì săn giết ma thú kiếm tiền, nhưng công việc chủ yếu của nó chính là thu thập thông tin tình báo cho ta
Ngọc Phong nói một cách chậm rãi.
Ngài cần thông tin để làm gì?
Trần Nhân tò mò
Ngọc Phong không trả lời mà hỏi ngược
ngươi biết tại sao Huyết Nha Lang lại bị thất bại không?
Là tại Phong thiếu đã đánh bại hắn
Trần Nhân lập tức đáp
Không, đó là tại vì hắn không nắm giữ được thông tin quan trọng, nếu mà ngay lúc đầu, ta vừa giết sáu người Liễu Sinh, hắn đã điều tra ra được ta, thì ngươi có nghĩ ta còn có thể ở lại thành Vụ Đô này để phá đám hắn hay sao? Trong thời cuộc hiện giờ, nắm được thông tin trọng yếu chính là một nguồn sức mạnh to lớn, ta phải nắm được nó trong tay
Ngọc Phong giải thích
Thì ra là vậy!
Trần Nhân gật gù, tuy nhiên hắn còn thắc mắc một điều
Dong binh thu thập thông tin sao?
Trần Nhần không hiểu lắm ý định của Ngọc Phong, nếu muốn thu thập thông tin thì phải mở quán rượu hay khách sạn chứ, ai lại lập một đoàn dong binh.
Đúng, thu thập thông tin, có phải ngươi nghĩ nếu muốn làm mục đích này thì phải mở tửu lâu mới đúng phải không?
Ngọc Phong trở lại ghế, cười như không cười, nói
Đúng thế, tửu lâu chính là nơi thu thập thông tin tốt nhất, chúng ta nên mở tửu lâu mới đúng
Trần Nhân xác nhận suy đoán của Ngọc Phong.
Ta làm thế vì có hai ký do, một là dong binh vì săn giết ma thú lâu ngày nên luyện tập được các kỹ năng theo dõi cũng như giám sát hoàn mĩ, thu thập thông tin đối với ta không phải là ngồi im một chỗ đợi nó đến mà chính bản thân mình phải chủ động đi tìm nó. Thứ hai, là khả năng chiến đấu bên bờ vực sinh tử của bọn họ. Cái ta cần là đào tạo ra những chiến binh chứ không phải mấy tên tiểu nhị ẻo lả
Ngọc Phong gõ ngón tay trên bàn, giải thích, đồng thời hắn cũng tung ra một đống kim tệ lên mặt bàn.
Ở đây có tổng cộng là một vạn kim tệ, ngươi hãy dùng nó mà kiến tạo một đoàn dong binh mới, thời gian đầu này, chỉ nên tập trung săn giết ma thú tăng nâng cao tu vi, rồi mới từ từ mở rộng sang các thành thị khác, sau khi đạt được bước một ta sẽ có chỉ thị tiếp theo
Vậy thuộc hạ phải liên hệ với Phong thiếu bằng cách nào?
Trần Nhân cung kính hỏi
Ngọc Phong lâm vào trầm tư, ngẫn nghĩ một lúc rồi nói
ngươi nhớ nơi chúng ta gặp nhau lần đầu không? Ngươi cứ ở đó, hoặc cho người canh gác ở đó cũng được, cứ ba tháng ta sẽ đến đó một lần đưa ra các chỉ thị mới
Thuộc hạ nhớ rõ
Trân Nhân cuối đầu đáp
Trước tiên, cứ như thế cái đã, à mà, khi ngươi tu luyện Huyết Công, nhớ đừng có hút máu người nhé, chỉ hút máu ma thú mà thôi, hút máu người nhiều sẽ gây tổn hại căn cơ của ngươi đấy, cố gắng mà tu luyện, ta cũng phải đi đây
dứt lời, Ngọc Phong uống một ngụm hết chén trà của mình, đứng lên đi ra ngoài
Phong thiếu, chờ đã
Trần Nhân đột nhiên hét lớn
Ngọc Phong quay người, khó hiểu hỏi
còn chuyện gì hay sao?
Trần Nhân bộ dạng cung kính
vậy tên dong binh đoàn của chúng ta là gì, mong Phong thiếu đặt cho một cái tên, dong binh đoàn này cũng vì ngài mà lập ra a
Gọi là Hắc Lang đi!
Ngọc Phong đáp lời rồi bước đi.
……………………………………………………….
Cứ như thế Ngọc Phong ra khỏi thành, lên đường về lại sơn cốc, buổi sáng hắn dùng để di chuyển, buổi tối thì tìm một cái cây nào đó cao cao, đã tọa tu luyện bí thuật Hòa Nhập, hiện nãy hắn cũng là khi hồn rồi, điều kiện tu luyện bí thuật này đã hoàn toàn đầy đủ.
Đêm khuya tĩnh lặng, Ngọc Phong đã tọa trên một cành cây cao. Hắn cứ như thế ngồi im ba tiếng đồng hồ, đột nhiên hắn mở mắt ra, hai tay kết ấn nhanh như gió
bí thuật Hòa Nhập, ngưng tụ
, cơ thế hắn lan tỏa ra từng làng sóng vô hình, có nhịp điệu
Từ bên trong khoảng không trống rỗng trước mặt Ngọc Phong, một thuật hình ấn đơn giản to cỡ một mét được ngưng tụ hoàn toàn bằng linh khí, chập chờn xuất hiện. Ngọc Phong biến đổi thủ ấn lần nữa quát to
tụ
. Như phản ứng với câu nói của Ngọc Phong, thuật hình ấn bổng nhiên co rụt lại chỉ còn bằng một bàn tay, sáng rực như ánh đèn, chiếu sáng cả một mảnh rừng.
Phù, cuối cùng cũng làm được
Ngọc Phong nhìn thuật hình ấn nho nhỏ đang trôi nổi trên lòng bàn tay, mỉm cười thỏa mãn, vậy là hắn cũng đã sắp chính thức trở thành khí sĩ rồi.
Chúc mừng ngươi nhé tiểu Phong, sau bao cố gắn cũng đã tu luyện được rồi
tiếng nói của Tinh Tinh vang lên từ mặt dây chuyền.
Ta mong trở về sơn cốc quá đi mất, chắc chắn mẹ sẽ rất vui mừng cho xem
Ngọc Phong hí hửng nỏi.
………………………………………………
Lại qua mấy ngày đường nữa, cuối cùng, Ngọc Phong cũng đã quay trở lại Xuân Phong cốc, hắn chạy nhanh tới bờ hồ hét to
mẹ ơi, con về rồi nè
Kiều Anh đang cặm cụi nướng thịt bổng nhiên nghe được tiếng gọi của Ngọc Phong, liền vui mừng
Phong nhi đó hả, mau lại đây, cũng vừa đúng lúc ta mới nướng thịt xong
Nghe thấy có thịt nướng là tiểu hồ ly Tinh Tinh liền chảy nước miếng ròng ròng
ye hú, Kiều Anh a di vạn tuế, vừa về đã có thịt ăn rồi
nàng ngay lập tức chui ra khỏi mặt dây chuyền, chạy như bay về phía Kiều Anh. Ngọc Phong cũng ngay lập tức đuổi theo phía sau, cái mùi thịt nướng mĩ miều này, hắn cũng không cưỡng lại được.
Này! Đừng có hấp tấp như thế, rữa ráy tay chân đi đã rồi ăn
Kiều Anh mỉm cười hiền hậu, bảo
Vâng!
Ngọc Phong ngay lập tức đáp lời.
Trên bàn ăn, Ngọc Phong vừa gặm một miếng sườn nướng vừa báo tin mừng
mẹ, ta đã đạt tu vi khí hồn rồi, với lại tầng thứ hai của Bất Tử Nhãn cũng đã tiến hóa thành công
Có công của con nữa đó
tiểu hồ ly cũng tranh thủ kể công
Ta biết mà, nếu mà không hoàn thành được mục đích, hai đứa các người có dám vác mặt về đây hay không chứ
Vậy thì khi nào, mẹ sẽ dạy cho con thành khí sĩ
Ngọc Phong nuốt cục thịt, nói
Cái cần dạy, ta đã dạy hết rồi, bây giờ việc của con chính là thực hành, không phải đã đem năm tấn sắt về hay sao, tự tập khắc thuật hình ấn cùng dung hợp đi, làm càng nhiều, biết càng nhanh, ta chỉ có thể nói thế thôi
Kiều Anh xoa đầu Ngọc Phong
Chỉ thế thôi à?
Ngọc Phong ngạc nhiên hỏi, hắn cứ tưởng mẹ còn phải hướng dẫn, kèm cặp hắn nữa chứ.
Đúng vậy, chỉ thế thôi, các đồ hình thuật hình ấn con cũng đã thuộc hết rồi, thuật luyện kim ta cũng đã dạy con, cách khắc thuật hình ấn ta cũng đã làm mẫu rồi, còn cái quái gì để dạy nữa đâu chứ
Kiều Anh đưa lòng bàn tay qua hai bên tỏ vẻ hết rồi.
Ý của Kiều Anh a di là ngươi hãy tự cố gắn mà học đi, tự tìm ra con đường của riêng mình, một cường giả không nên đi con đường mà người khác để lại
Tinh Tinh ngậm một họng thịt nướng, ấp úng nói
Nếu ta cứ đi con đường mà người khác định sẵn thì sao?
Ngọc Phong tò mò hỏi
Thế thì, cho dù con có đi hết con đường, cố gắng hết sức cũng chỉ có thể ngang bằng với người mở ra con đường ấy mà thôi, phong cách của con sẽ bị người ấy ảnh hưởng, muốn thoát ra, tạo hướng đi mới không phải là điều dể dàng. Vậy nên bắt đầu từ bấy giờ con phải tự tạo ra một con đường của mình, tuy có khó khăn và chông gai một chút, nhưng khó khăn càng cao lợi ích càng lớn. Vì thế cho nên những người sư phụ giỏi chính là người biết cách định hướng cho học trò của mình chứ không phải chỉ dạy học trò từng ly từng tý một
Kiều Anh giải thích.
Oh, thì ra là thế, con hiểu rồi, con cũng no rồi, con đi luyện tập đây
Ngọc Phong nghe Kiều Anh nói thế, tinh thần hưng phấn lên, muốn đi thử nghiệm ngay lập tức.
Ngọc Phong vào trong phòng rèn, trúc hết năm tấn sắt từ trữ vật giới chỉ ra thành một đống tại góc phòng, sau đó hắn lấy vài khối sắc thô, bỏ vào lò lửa, bắt đầu tinh luyện.
Chỉ sau khoảng năm phút, hắn đã thành công tạo thành một tấm sắt mỏng dùng để luyện tập khắc thuật hình ấn. Việc này đổi với hắn là dễ như ăn cháo vậy.
Phù, bây giờ mới đến công đoạn quan trọng đây, bí thuật Hòa Nhập, ngưng
Ngọc Phong đặt tấm sắt lên bục, hai tay kết ấn. Một thuật hình ấn đơn giản được ngưng tụ từ linh khí dần dần xuất hiên trước mắt hắn. Đây là loại thuật hình ấn đơn giản nhất, thuật hình ấn truyền dẫn linh khí, Ngọc Phong muốn luyện tập từ dễ đến khó, đối với hắn cơ bản mới là quan trọng nhất, chỉ khi nhuần nhiễn những cái cơ bản, nghiên cứu mấy cái nâng cao mới dễ dàng.
Được rồi, thuật hình ấn đầu tiên của mình, bắt đầu
Ngọc Phong lấy một con dao nhỏ hai màu trắng đen từ trữ vật giới chỉ, bắt đầu phỏng theo thuật hình ấn dẫn khí mà khắc từng nét lên tấm sắt.
Công việc khắc hình này cũng không khó lắm, với sự chính xác tuyệt đối hắn luyện tập dược lúc luyện khí thì việc này cũng tương đối ổn. Chỉ sau mười lăm phút, thuật hình ấn dẫn khí đã được hắn khắc lên tấm sắc thành công, nhìn sơ qua thì không khác thuật hình ấn ngưng tụ từ linh khí trước mặt là mấy.