Chương 73: Dị điểm
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2517 chữ
- 2019-08-22 09:32:05
Kiều Anh hơi ngạc nhiên khi trông thấy Ngọc Phong vẫn có thể cầm tự trước Tử Hồng Bạo Cầu. Chính nàng tạo ra nó nên biết rất rõ sự đáng sợ của nó. Tuy nhiên cuộc chiến này nàng hoàn toàn không có ý định nương tay, khóe môi nàng khẻ hở, phun ra một từ
Bạo!
Tử Hồng Bạo Cầu hai màu tím đỏ bổng dưng nổ tung, uỳnh , một cột mây hình nấm khổng lồ cao ba mười nét ngang trời xuất hiện, cùng với đó là sóng lửa hai màu tím, đỏ bùng cháy hừng hực, năng lượng mang tính hủy diệt cực lớn lang tỏa trong không khí, khuếch tán khắp nơi. Tất cả sinh vật nằm trong bán kính của vụ nổ đều bị hủy diệt trong nháy mắt.
Sau một lúc, ngọn lửa hai màu tím đỏ mới dần dần tiêu tán đi, để lại một cái hố rộng ba cây số , mặt đất xung quanh biến thành loạn thạch, một nữa diện tích rừng trong sơn cốc đã biến mất, hồ nước rộng lớn cũng hoàn toàn bốc hơi. Cảng tượng giống như vừa có một viên thiên thạch hủy diệt nơi này vậy.
Đứng tại trung tâm của vụ nổ, Ngọc Phong là ngươi cảm nhận rõ nhất sự khủng bố của nó, hắn phải đồng thời cùng lúc dùng tất cả kiếm khí ngưng tụ thành một lớp khiên bảo vệ dày một mét đồng thời bao bọc cơ thể trong Kim Hỏa mới có thể miễn cưỡng sống sót qua đòn này, tuy nhiên sống sót qua không nghĩa là không bị gì, cơ thể vừa mới lành lặn không bao lâu giờ lại cháy đen một mảng, bộ quần áp mới thay cũng hoàn toàn bị đốt trụi.
Ngọc Phong khụy một gối xuống đất, hít thở từng ngụm lương khí
mẹ ra tay ác quá, cái này mà là sức mạnh của một khí hồn hay sao?
Kiều Anh nghe thế liền cười cợt, đùa giỡn ngọn lửa trên các ngón tay
ta có nói là áp chế tu vi xuống nhất tinh khí hồn mà thôi, chứ ta đâu có áp chế sức chiến đấu, sức mạnh của đòn vừa rồi đều là do bản thân hai loại hỏa diễm này mà ra cả, ta chỉ có việc khống chế tụi nó mà thôi, cũng không có dùng bao nhiêu linh khí
Hai ngọn lửa đó có gì đặc biệt, không lẻ cũng là thiên sinh hỏa diễm như Hóa Sinh Hồng Thảo?
Ngọc Phong nghe Kiều Anh nói liền ngạc nhiên, Kim Hỏa của hắn cũng là một loại thiên sinh hỏa diễm, hỏa diễm được dưỡng dục từ tinh hoa năng lượng thuần khiết của tự nhiên, bá đạo vô cùng.
Bingo, đoán đúng rồi đấy, nhọn lửa màu tím này là Tử Lôi Hỏa sinh ra từ trong Tử Lôi sấm sét, còn ngọn lửa màu đỏ hồng này là Hồng Địa Hỏa xuất hiện trong các hồ dung nham nằm sâu dưới mặt đất. Ta cũng phải trả giá rất nhiều mới thu được hai loại thiên sinh hỏa này đấy
Kiều Anh búng tay, nháy mắt, nói
Tử Lôi Hỏa, Hồng Địa Hỏa!
Ngọc Phong nhìn chằm chằm vào hai ngọn lửa uống lượn trên tay nàng,lẩm nhẩm. Hắn cũng không ngờ hai ngọn lửa mẹ hay dùng để nướng thịt đó lại có sức mạnh hủy diệt như vậy. Bản thân hắn cũng từng chịu dày vò của Kim Hỏa, hắn biến nó bá đạo như thế nào. Thiên sinh hỏa diễm không phải muốn hấp thụ là hấp thụ được.
Đừng có nghỉ ngơi quá lâu, ta sẽ kết thúc trong đòn này, nếu con vẫn có thể trụ lại được, ta sẽ nhận thua
Kiều Anh dứt lời, hai tay kết ấn, bốn quả Tử Hồng Cầu còn lại đột ngọt lao về phía Ngọc Phong.
Chính mẹ nói đó nhá, đừng có nuốt lời, Bá Thiên Chưởng
Ngọc Phong quát lớn, chập mạnh hai tay vào nhau trước ngực, sau đó dần dần tách ra, vị trí khoản không chính giữa hai bàn tay bổng xuất hiện một quả cầu sáng màu trắng tinh khiết, xoay trong với tốc độ cực nhanh, phát ra những tiếng rít bén nhọn, từng dao động linh khí mạng mẽ toát ra từ nó làm không gian méo mó.
Không hề chần chừ, ngọc Phong liền bóp chặt quả cầu, hai bàn tay tạo thành hình bông hoa, chường mạnh. RẸT RẸT RẸT RẸT, quả cầu ánh sáng vở tung, giải phóng một luồng năng lượng cực lớn theo hình nang quạt bắn thẳng về phía trước, tất cả những hoàn loạn thạch chắn ngan trên đường đi của nó đều bốc hơi trong nháy mắt.
Chỉ trong chớp mắt, luồng ánh sáng tinh khiết quét qua bốn quả cầu Tử Hồng, không có bất kì một tiếng nổ lớn nào, cũng không có năng lượng bạo liệt lang tràng bốn phía, có chi chỉ là một sự yên lặng đến đáng sợ, sự im lặng chết chóc.
Từ vị trí tiếp xúc của Bá Thiên Chưởng và Tử Hồng Bạo Cầu, không gian dần dần biến dạng, cờ-rắc, bổng nhiên một vết nức xuất hiện trong không khí, để lộ một màn đêm vô tận phía sau nó. Từ trong vết nứt không gian, một lực hút cực đại xuất hiện, thôn phệ tất cả mọi vật xung quanh, ngay cả Bá Thiên Chưởng và Tử Hồng Bạo Cầu đều bị nó hút vào bên trong, biến mất vô ảnh vô tung.
Tất cả đất đá, cây cối trong vòng bán kính năm mươi mét xung quanh vết nứt cũng hoàn toàn bị nó hút vào bên trong, tạo thành nhìn nữa bán cầu vô cùng tròn trịa, bóng loáng trên mặt đất. Tuy nhiên vết nứt không gian đó chỉ tồn tại trong vòng vài giây, sau đó không gian đã tự động chữa lành, khôi phục lại như ban đầu.
Tất cả quá trình này nói là dài nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt.
Hai mẹ con nhà này đánh nhau ghê quá, không gian nơi này cũng đâu phải là loại không ổn định nhưng cũng bị họ đánh cho thủng một lỗ a
tiểu hồ ly Tinh Tinh, núp trong mặt dây chuyền của Ngọc Phong chậc lưỡi, cảm thán không thôi. Chắc trên cái đại lục này cũng không có cái gia đình nào như thế này nữa đâu, đúng là cực phẩm.
Ngọc Phong cũng trợ mắt há hốc mồm khi trông thấy cảnh tượng kỳ dị của vết nứt không gian, tuy hắn không nằm trong phạm vi của lực hút đó nhưng hắn có thể cảm nhận được khí tức hư vô mờ mịt trong nó, một nơi chỉ có một màng đêm u tối, vô cùng vô tận, ngoài ra không còn cái gì khác nữa.
Kiều Anh thì không có thất thố như Ngọc Phong, nàng chỉ hơi ngạc nhiên một chút mà thôi, nàng liếc nhìn nơi vết nứt biến mất, sau đó lại chuyển sang khuôn mặt đã bị cháy đen của Ngọc Phong, nét mặt không dấu nổi sự vui mừng khôn xiết
Thiên ca, con trai chúng ta cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, nó đã có tiền vốn của bản thân để tung hành đại lục rộng lớn này, có được sức mạnh của riêng nó, huynh ở suối vàng cũng có thể yên tâm được rồi
Sau một hồi thất thần, Ngọc Phong cũng đã thanh tỉnh lại, hắn quơ tay nhìn Kiều Anh nói lớn
mẹ, ta đã vượt qua đòn cuối cùng rồi đấy, ta đã chiến thắng phải không
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Ngọc Phong, Kiều Anh nở nụ cười như ánh nắng ban mai
đúng vậy, trận chiến này, con đã hoàn toàn chiến thắng
Vậy thì tốt, con chịu hết nổi rồi a
Ngọc Phong thở phào một hơi, vô lực ngã qụy xuống đất, bất tĩnh nhẫn sự.
Tiểu Phong!
tiếng hét của Kiều Anh cùng Tinh Tinh đồng thời vang lên.
Ba ngày sau đó, Ngọc Phong mới tĩnh lại từ cơn hôn mê, lúc này hắn đang nằm trên một cái giường đá ta lớn đặt giữa rừng mai, toàn thân được cuốn đầy băng vải, trông không khác gì một cái xác ướp.
Ngọc Phong chống tay ngồi dậy, cơ thể bùng lên Kim Hỏa, thiêu đốt tất cả băng vải quấn quanh người, sau đó lại lấy một bộ đồ trong trữ vật giới chỉ mặc vào. Thương thế của hắn dưới sự chữa trị khinh khủng của Kim Hỏa cũng đã hoàn toàn bình phục, đến một vết sẹo lưu lại cũng không có.
Tỉnh rồi à, tiểu Phong
Kiều Anh cùng Tinh Tinh từ đằng xa đi đến, cười hỏi
Sao con lại nằm ở đây chứ?
Ngọc Phong quan sát xung quanh, chợt hỏi
Thì ngươi bị thương mà, nên nằm yên chữa trị chứ, hỏi ngu thế?
Tinh Tinh bĩu môi trêu chọc
Không, ý ta không phải thế, ý ta là tại sao không nằm tại căn nhà ở bờ hồ mà lại tới đây
Ngọc Phong xua tay đính chính
Kiều Anh nghe thế liền bậc cười
còn có cái hồ đâu mà bờ hồ, con không nhớ gì à?
, chính tay nàng là người đã quét sạch một nửa sơn cốc chứ ai vào đây.
Ngọc Phong chống cằm ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra
đó chính là tác phẩm của mẹ chứ ai, con tưởng mẹ nói chiến đấu chỉ là luận bàn thôi chứ, ai ngờ mẹ lại đánh thật
, hắn bất mãn quát lớn.
Con cũng đâu có giao kèo trước là không dùng toàn lực chứ, con chỉ nói giảm tu vi xuống mà thôi
Kiều Anh tỏ vẻ vô hại nói, mà cũng đúng như nàng nói, Ngọc Phong không hề yêu cầu chỉ dừng ở luận bàn.
Nhìn bộ dáng không phải lỗi của mình của Kiều Anh, Ngọc Phong hết cách
thôi, bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ con đã chiến thắng rồi, mẹ cũng nên giữ lời hứa, dạy con luyện đan thuật đi chứ
Được thôi, nhưng trước hết, con phải học thuộc hết đống này cái đã
Kiều Anh lấy ra từ trữ vậy giới chỉ ra một đống sách, đặt lên giường Ngọc Phong
Nhìn chồng sách cao ngất đặt trước mặt, Ngọc Phong giật mình
hả! Lại phải đọc sách nữa hay sao chứ, không phải con đã học hết các cuốn sách nhận biết thảo dược rồi hay sao?
Đó chỉ là nhận biết thảo dược mà thôi, mấy cuốn này là cách chiết xuất của từng loại dược liệu, cách phối chế, cách kết hợp biến hóa đa dạng cũng với hơn năm mươi đan phương của các loại đan dược mà mẹ biết. Sau khi học thuộc lòng hết đống này mới có tư cách bắt đầu học luyện đan thuật, rõ chưa
Kiều Anh nghiêm mặt giải thích, luyện chế đan dược không phải chuyện đùa, nếu không tỷ mĩ ngay từ đầu sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, có khi luyện chế kỳ đan lại biến thành độc đan thì chết.
Ngọc Phong vẻ mặt ủ rũ, ôm chồng sách vào người
được rồi, con học hết còn không được hay sao, mấy cuốn này không là cái đinh gì đâu
Vậy thì tốt, con cứ cố gắng đi ha, mẹ phải đi dọn dẹp lại sơn cốc một cái, không thể để nó ngổn ngang như thế này được
Kiều Anh xoa đầu Ngọc Phong rồi xoay người bay đi
Cố gắng lên nhá tiểu Phong, ta tin ở người
Tinh Tinh cũng cổ vũ Ngọc Phong một tiếng rồi chạy đi mất.
Rừng hoa mai hiện giờ chỉ còn lại một mình hắn, Ngọc Phong thở dài, lấy một cuốn sách, bắt đầu lật ra xem.
Từ hôm đó, cuộc sống của hắn lại tăng thêm một hương vị mới, mùi vị đan dược ngọt ngào.
……………………………………………………………………..
Hai năm sau, Xuân Phong cốc lúc này đã khôi phục dáng vẻ ban đầu của nó, chính giữa sơn cốc vẫn có một mặt hồ trong xanh mà bình lặng.
Ngọc Phong hiện nay cũng đã bước qua tuổi mười sáu, thân hình cao ráo cân đối một mét bảy lăm, làn da nguyên nhân bởi vì Kim hỏa mà trắng hồng không tỳ vết, khuôn mặt đã hoàn toàn mất đi vẻ non nớt của tuổi trẻ mà thay vào đó là sự tuấn dật mang đậm khí chất biến nhát. Dung mạo bức người, hoa lệ mà tràng ngập yêu mị, vần tráng mang theo một cỗ mị hoặc mà người khác không thể bỏ qua. Điều đặc biệt là khóe mắt trái của hắn có một hình xăm đôi tai thỏ kỳ lạ, càng làm tăng thêm một chút huyền bí trên gương mặt tuyệt trần đó.
Ngọc Phong lúc này đang chăm chú nhìn vào dược đỉnh đang bập cùng hỏa diễm trước mặt, bên trong nó, một đoàn dung dịch cô đặc đang dần dần biến đổi hình dạng dưới ngọn lửa vàng kim óng ánh.
Ngọc Phong biến đổi thủ ấn, Kim Hỏa bắt đầu từ từ xoay tròn bên trong dược đỉnh, ngưng tụ dược dịch thành hình viên tròn, bóng loáng. Sau đó hắn lại biến đổi thủ ấn một lần nữa, tất cả hoa văn thuật hình ấn trên bề mặt dược đỉnh đồng thời sáng lên, dung nhập vào viên đan dược từng chút, từng chút một. Trên bề mặt bóng loáng trơn nhẵn của viên đan dược mới thành hình cũng dần dần hiện lên các đường vân thuật hình ấn phúc tạp tối nghĩa.
Sau khi tất cả thuật hình ấn đã dung nhập hoàn toàn, Ngọc Phong thở phào ra một hơi, tay biến thành trào, hút lấy viên đan dược ra ngoài, đồng thời Kim Hỏa cũng trở về cơ thể hắn.
Ngọc Phong mỉm cười thỏa mãn nhìn viên đan dược màu tím đen lấp lánh trong lòng bàn tay
cuối cùng cũng đã luyện chế thành công Bạo Liệt Độc Đan!
Tiểu Phong, tại sao ngươi có hứng thú với độc đan thế, tất cả đan dược của ngươi luyện thành thì độc đan đã chiếm đến bảy thành rồi
tiểu hồ ly Tinh Tinh lười biến nằm trên thẩm cỏ xanh mềm, chợt hỏi
Nghe thế, Ngọc Phong liền thu viên đan dược vào trữ vật giới chỉ, thong thả ngửa người xuống bãi cỏ, nói
nhũng gì mẹ có thể dạy ta, ta đều học hết rồi, không lâu nữa chắc chắn nàng sẽ bảo ta rời khỏi nơi này thôi, chuẩn bị một ít độc đan cũng tốt, khi hành tẩu đại lục còn có chút vốn liếng cứu mạng
Sao ngươi có thể chắc chắn Kiều Anh a di sẽ làm như vậy chứ?
Tinh Tinh bật người dậy ngạc nhiên.