Chương 76: Long Giang
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2671 chữ
- 2019-08-22 09:32:05
Nghe Trần Nhân bẩm báo, Ngọc Phong hơi suy ngẫn, song lại hỏi tiếp
thế thực lực hiện tại của chúng ta là bao nhiêu?
Bẩm đoàn trưởng, ngoại trừ ngài ra, Hắc Lang dong binh đoàn có tất cả năm người có tu vi khí hồn, tính cả ta, số còn lại chỉ là khí linh mà thôi
Trần Nhân cung kính đáp, tuy Hắc Lang dong phát triển rất nhanh trong hai năm qua, nhưng thật ra căn cơ lại không đủ sâu, tích lũy chưa nhiều nên thực lực tổng thể không hề mạnh. Bọn họ có thể nằm ở vị trí thống lĩnh thành Vụ Đô như thế này, phần nhiều là nhờ mấy trăm thanh khí binh cấp hai mà Ngọc Phong đưa cho.
Vậy nếu ta bảo ngươi mang người đi đánh Long gia, ngươi nắm chắc mấy phần thắng
Ngọc Phong liếc mắt nhìn Trần Nhân, lãnh đạm nói
Nghe câu hỏi của Ngọc Phong, Trần Nhân mồ hôi rơi đầy đầu, khóe môi co quắp
không không, phần!
Không phần, mà còn muốn đánh sao
Ngọc Phong bổng nhiên tức giận quát làm cả đám thuộc hạ hoảng sợ cuối đầu không dám cất lời.
Trần Nhân nuốt một ngụm nước miếng khô khan, cắn răng nói
chúng thuộc hạ không đánh lại nhưng vẫn còn đoàn trưởng kia mà, chỉ cần ngài ra tay, chúng ta còn sợ Long gia hay sao
Ta cũng không thể lúc nào cũng ở đây giúp đỡ các ngươi mãi được, một khoản thời gian nữa ta sẽ đi đế đô, đến lúc đó các ngươi phải tự mình tự lực cánh sinh mà thôi
Ngọc Phong tựa lưng vào ghế, nhìn đám thuộc hạ, thở dài.
Thành Vụ Đô không chỉ có một dong binh đoàn Hắc Lang, mà còn một số dong binh đoàn lớn mạnh khác như Hồng Hưng, Chu Lan. Đoàn trưởng của hai dong binh đòn đó, tu vi không biết bỏ xa Trần Nhân bao nhiêu, nếu không phải cố kỵ Ngọc Phong, bọn chúng đã thôn tính dong binh đoàn Hắc Lang lâu rồi.
Ngoài ra dong binh đoàn Hắc Lang còn được sự ủng hộ ngầm của Việt Châu thương hội nên mới phát triển nhanh như hiện nay a.
Vậy đoàn trưởng tính như thế nào, chúng ta không thể để Long gia đánh tới nhà như thế mà không làm động thái gì được, như thế các huynh đệ sẽ mất niềm tin
Trần Nhân không cam lòng nói.
Ta có nói sẽ bỏ qua cho bọn chúng hay sao? Tiểu Kiên, sau trận đánh vừa rồi, người của Long gia bị bắt tổng cộng bao nhiêu, thình trạng thương vong của chúng ta như thế nào?
Ngọc Phong nhìn tên thủ linh ngồi cạnh Trần Nhân cất tiếng hỏi, bộ dạng của hắn cũng tương đối trẻ, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Nghe Ngọc Phong hỏi, Vô Kiên ngay lập tức đứng dậy, nghiêm túc bẩm báo
thưa đoàn trưởng, người Long gia bị chúng ta bắt tổng cộng có ba nghìn năm trăm người, đã bị chết năm trăm người trong cuộc hổn chiến khi nãy. Còn bên chúng ta thì tử thương nhiều hơn một chút, gần bảy trăm huynh đệ đã bỏ mạng trong cuộc chiến này
Trần Nhân, ngươi thu xếp chôn cất bọn họ tử tế vào, còn gia đình bọn họ nếu có thì hãy cố gắng săn sóc cho chu toàn, họ là những anh hùng của chúng ta
Ngọc Phong nghiêm túc nói.
Tiểu Thuận, còn ngươi thì cho người đi thông báo với Long gia, ba ngàn người của bọn hắn đang nằm trong tay của chúng ta, nếu muốn cứu bọn chúng, Long gia phải bồi thường cho chúng ta hai mươi vạn kim tệ, đồng thời phải thực hiện giao dịch tại thành Vụ Đô
Ngọc Phong tiếp tục hạ lệnh.
Tuân lệnh đoàn trưởng
một ngươi đàn ông trung niên đầu trọc, ngồi cuối hàng ghế đầu tiên lập tức đứng lên, cung kính nhận mệnh rồi quay người đi ra khỏi đại điện.
Nghe Ngọc Phong ra lệnh, Trần Nhân vô cùng ngạc nhiên
đoàn trưởng, muốn tống tiền Long gia!
Đúng! Bọn chúng muốn gây sự với chung ta thì phải có gan nhận hậu quả, ta không cần thiết phải đem quân đi trả thù, bọn chúng sẽ tự động dẫn xác tới mà thôi
Ngọc Phong cong môi, lộ chút tiếu ý nhàn nhạt nhưng trong nụ cười ấy lại ẩn chứa sát ý lạnh lùng, bảy trăm huynh đệ Hắc Lang không thể chết oan uổng như thế được.
À đúng rồi, mấy cái này ta đã chuẩn bị cho các ngươi
Ngọc Phong lấy từ trong trữ vậy giới chỉ ra mười bình đan dược màu trắng, thả đến trước mặt Trần nhân.
Thấy thế, Trần Nhân vội vã bắt lấy, khuôn mặt vui mừng hớn hở
mấy bình này đều là đan dược?
.
Nghe Trần Nhân bật thốt, đám thủ lĩnh và đội trưởng bên dưới hai mắt liền lấp lánh, ngập tràng khát vọng, nhìn chăm chú vào mười bình đan dược.
Đây là hai loại đan dược, một là Thăng Linh đan, chỉ dùng cho cấp độ khí linh, mỗi khi dùng một viên Thăng Linh đan, tu vi sẽ trực tiếp thăng thêm một tiểu cảnh giới, tối đa chỉ sử dụng được ba lần, nếu dùng nhiều hơn cũng không có tác dụng. Loại thứ hai là Thăng Hồn đan, chỉ dùng cho cấp độ khí hồn, mỗi khi dùng một viên Thăng Hồn đan, tu vi sẽ trực tiếp thăng lên một tiểu cảnh giới, tối đa chỉ dùng được hai viên, ngoài ra cửu tinh khí linh nếu phục dụng viên đan dược này cũng lập tức thăng lên đến khí hồn
Ngọc Phong nhìn ánh mắt lấp lánh của đám thuộc hạ, mỉm cười giải thích.
Cũng chính vì những loại đan dược có tính hấp dẫn trí mạng này mà bọn họ ngoài kính sợ ra còn chấp nhận bán mạng vì Ngọc Phong.
Đa tạ đoàn trưởng đã ban đan dược!!!
Nghe Ngọc Phong giải thích cặn kẻ tác dụng của hai loại đan dược, ánh mắt tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh hai mắt phát sáng như mặt trời, lập tức cuối đầu hướng Ngọc Phong liên tục cảm ơn. Thông thường Ngọc Phong cũng chỉ ban cho bọn họ đan dược cấp hai, tăng nhanh tốc độ tu luyện mà thôi, hôm nay không ngờ lại ban tặng đan dược thăng giai quý giá như thế này. Mỗi viên đan dược như thế này không biết tiết kiệm bao nhiêu là thời gian tu luyện, có thể một năm, có thể mười năm, có khi còn cao hơn thế.
Trần Nhân, ngươi tự quyết định phân chia đi, bên trong có tổng cộng hơn năm trăm viên đấy, chia xong thì phần còn thừa dùng làm phần thưởng ban tặng cho huynh đệ lập công lớn, cứ như thế đã, ta đi nghỉ ngơi đây
dặn dò xong, Ngọc Phong đứng dậy, đi vào bên trong, sau chính điện chính là một tòa nhà ba tầng riêng biệt, đây cũng là nơi ở của đoàn trưởng, ngoài Ngọc Phong ra không có bất cứ người nào được đi vào, kể cả Trần Nhân.
…………………………………………………
Trong lúc dong binh đoàn Hắc Lang đang vui vẻ phân chia đan dược thì tại thành Vũ Lôi, trạch viện Long gia, giăng đền kết hoa đỏ rực, một không khí vui tươi, hồ hỡi ngập tràng.
Đại điện nghị sự Long gia hiện nay đang đấy ắp người, ngồi trên ghế cao nhất là một lão giả râu tóc bạc phơ, dáng vẻ uy nghiêm, bệ vệ tuy tuổi đã cao nhưng thân hình vẫn cực kỳ cứng cỏi, khỏe mạnh, nhìn phong thái này chắc chắn sẽ còn sống tốt mấy chục năm nữa cũng là điều bình thường.
Ngồi phía dưới còn có năm sáu lão giả như thế, gương mặt mỗi người đều tràng ngập vui mừng, cười nói hi ha.
Bổng nhiên lão giả ngồi thủ vị đầu tiên chấp tay sau lưng đứng dậy, nói to dõng dạt
cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian đến dự đại tiệc mừng thọ bảy mươi của lão phu năm nay
Long lão nói quá lời, người là cây đại thụ chống đỡ Vũ Lôi thành, người càng khỏe mạnh càng, sống lâu, chúng ta càng không phải lo nghĩ dài dài a
một lão giả mặc bào phục hoa lệ đứng lên ôm quyền nói
Đúng đúng, đến chúc thọ cho Long gia chủ là phúc phần của chúng ta, ngài không cần phải khách khí, câu nệ như thế, các vị thấy ta nói có đúng không
một người đàn ông mặt mũi nham hiểm nhìn toàn trường nói lớn.
Đúng như vậy, Long lão gia chủ không cần khách khí
Gia chủ Viên Thạch nói đúng, Long lão không cần khách khí
Những người còn lại cũng hưởng ứng hô hào, chúc tụng không thôi.
Gia chủ Long gia Long Giang nghe mọi người nói thế cũng cực kỳ vui mừng, cười ha ha, ngồi lại ghế
nếu các vị đã nói thế, thì ta không còn gì để nói nữa, hôm nay là ngày vui, chúng ta hãy uống không say không về, sau hôn nay tất cả sản nghiệm của Long gia sẽ giảm giá mười phần trăm
Đúng, hôm nay Long gia đúng là song hỷ lầm môn a. Một là hôm hay là đại thọ của gia chủ, hai là từ nay thành dong binh Vụ Đô sẽ lệ thuộc vào Long gia, không chúc mừng không được
một người đàn ông lưng hùng vai gấu, ngồi bên cạnh Viên Thạch, vẻ mặt châm biếm nói.
Nghe người đàn ông nói vậy, tất cả mọi người trong đại sảnh ngoại trừ người của Long gia, đều ngạc nhiên.
Ngưu Mông, ngài nói thế là có ý gì, tại sao thành Vụ Đô lại phụ thuộc vào Long gia?
Đúng vậy, như thế là thế nào?
Long Giang đang tươi cười vui vẻ bổng nhiên bị lời nói đột ngột làm cụt hứng nhíu mày, ông ta quay sang lão giả bên cạnh nói nhỏ
tại sao tên Ngưu Mông kia lại biết chuyện này
Lão giả kia khi nghe Long Giang hỏi như vậy, vẻ mặt cũng mờ mịt, hắn cũng không biết tại sao Ngưu Mông lại biết chuyện, bốn nghìn người kia là hắn đã chia thành từng bộ phận nhỏ đưa đi ra khỏi thành một cách im lặng, không hề gióng trống khua chiên cơ mà.
Ngưu Mông bị mọi người hỏi dồn dập biết ý đồ đã thực hiện thành công, hắn mỉm cười, điều chỉnh lại giọng rồi mới nói tiếp
chắc các vị còn chưa biết, mấy hôm trước, Long gia đã phái ra một đội hộ vệ gồm bốn nghìn người, hướng thành Vụ Đô mà đi, nếu không muốn chiếm lĩnh nơi đó thì cần gì phải điều động nhiều người như vậy chứ. Với lại mọi người có để ý không, hôm nay trưởng lão ham vui nhất của Long gia Long Phi cũng không có mặt tại đây, điều này không phải kỳ lạ lắm sao, ta nghĩ đa phần hắn chính là người dẫn đội lần này a
Mọi người sau khi nghe Ngưu Mông nói, liền quay sang nhìn Long Giang, gặn hỏi
Long lão, Ngưu gia chủ nói thế có đúng không?
Long lão, ngài muốn mở rộng địa bàn sang một thành khác à?
gia chủ Viên gia hiếm đôi mắt ti hí, nói với giọng âm lãng.
Tuy nói Long gia là bá chủ của Vũ Lôi thành nhưng thật ra quan hệ giữa ba đại gia tộc rất vi diệu, nếu Long gia muốn mở rộng địa bàn cũng có nghĩa là muốn tăng cường thực lực của Long gia, khi ấy bắt buộc Viên gia và Ngưu gia phải liên hợp với nhau cùng đáp trả nếu không muốn bị thôn tính. Mà hai gia tộc yếu hơn hợp lại thì tổng thể thực lực lại gấp rưỡi Long gia, điều này cũng không phải là điều Long Giang muốn xảy ra.
Cái tính huống này làm cho Long gia bị kiềm hãm mấy chục năm nay không thể phát triển được, tuy vẫn giữ vững ngôi vị bá chủ nhưng thật ra khoảng cách giữa Long gia với các gia tộc phía dưới đang dần thu hẹp, nếu cứ đà này không đến mười năm nữa Long gia sẽ không còn giữ vững địa vị dẫn đầu. Bản thân Long Giang cũng muốn một lần giải quyết cho xong một trong hai đại gia tộc rồi nhắm vào gia tộc còn lại lắm chứ nhưng bên dưới hắn còn có rất nhiều tộc nhân, điều này làm hắn không thể đưa ra quyết định liều lĩnh, nếu đi sai một bước thì vạn kiếp bất phục.
Nhưng không lâu trước đây, Long Giang lại nghe tin về việc Huyết Nha Lang, chủ nhân thành Vụ Đô đã chết, thay thế hắn lại chỉ là một đoàn dong binh mới nổi tên là Hắc Lang. Nên hắn đã lập tức đưa ra mệnh lệnh, âm thầm xâm nhập và chiến đóng thành Vụ Đô một cách bí mật, sau khi căn cơ ở thành Vụ Đô vững chắc rồi, cũng chính là lúc hắn ra ray tiêu diệt hai cái đinh trong mắt hắn mấy chục năm qua. Không ngờ mới hành động không lâu, lại bị rò rĩ thông tin, trong này chắc chắn là có nội gián.
Long Giang tuy rằng tức giận nhưng vẫn cố gắn giữ nụ cười trên môi, điềm nhiên đáp
Ngưu Mông gia chủ nói thế cũng không sai, tuy nhiên ta không phải chiếm thành Vụ Đô làm của riêng cho Long gia đâu, ta cũng định trong buổi tụ họp mừng thọ hôm nay, thông báo với mọi người, để chúng ta cùng phát triển một địa bàn mới, nên biết Vụ Đô là một thành thị dong binh, số lượng ma hạch thu được từ nơi này là nhiều vô số kể, vấn đề thiếu ma hạch rèn luyện binh khí bấy lâu nay của chúng ta sẽ hoàn toàn được giải quyết. Với cương vị là gia tộc đứng đầu thành Vũ Lôi, ta làm thế cũng chỉ muốn góp chút công sức của mình cho sự phát triển của thành mà thôi
Nghe Long Giang giải thích, mọi người liền chuyển bộ dạng hoài nghi thành vui mừng, vẻ mặt biến đổi một trăm tám mươi độ, liên tục hô hào.
Đúng là Long lão nhìn xa trông rộng, ta đây bái phục
Long lão đúng là luôn suy nghĩ cho lợi ích của toàn thành a
Long lão vạn tuế!
Bọn hắn cũng thừa biết, ý định của Long gia không chỉ có vậy nhưng bọn hắn cũng chỉ là một số gia tộc nhỏ, nếu cộng hết lại cũng chỉ miễn cưỡng ngang bằng với Long gia mà thôi, với lại gia tộc họ cũng không có cường giả như Long Giang, chỉ cần có chuyện tốt thì họ sẽ hoàn toàn giơ tay ủng hộ. Không giống như Viên gia và Ngưu gia, lúc nào cũng phải đề phòng Long gia như hổ đói rình mồi.
Nhìn điệu bộ ta vì thiên hạ của Long Giang, Ngưu Mông tức giận chửi thầm
lão hồ ly
. Hắn muốn nhân cơ hội này để hạ bệ Long gia, làm cho tất cả gia tộc trong thành liên lợp lại, quay đầu đối chọi với Long gia nhưng không nhờ miệng lưỡi Long Giang lại lợi hại như vậy, chỉ với mấy câu nói, hắn đã làm cho sự việc tưởng như nghiêm trọng thành không có gì.