Chương 89: Thế lực và thu hoạch


Ngọc Phong đến bên Bàn Thạch Kim, rút Luân Hồi kiếm ra khỏi vỏ, hai tay nắm chặt cán kiếm, bắt đầu điều động linh khí. Dưới sự thôi động của Ngọc Phong, từng thuật hình ấn trên thân kiếm bắt đầu sáng lên, lưu động linh khí ngược xuôi. Ngọc Phong hít sâu một hơi, vung Luân Hồi kiếm, chém mạnh vào Bàn Thạch Kim.

Không hề có âm thanh vang dội, không hề có hoa lửa toét lên, Luân Hồi kiếm cắt qua Bàn Thạch Kim như cắt qua một miếng đậu hủ, vô cùng dễ dàng. Trên đường đi của lưỡi kiếm chỉ lưu lại một đường rãnh nhàn nhạt, sâu hai mươi cm trên tảng đá mà thôi.

Ngọc Phong thu Luân Hồi kiềm vào vỏ, đưa bàn tay miết vết tích mà lưỡi kiếm lưu lại, miệng nở nụ cười
độ sắc bén cùng cứng cáp quá tốt, đến Bàn Kim Thạch vô cùng cứng rắn cũng bị chém sâu đến hai mươi cm, nếu mà chém trên cơ thể người thì sao nhỉ?


Đối với Ngọc Phong, kết quả này là tương đối hài lòng nhưng đối với các dong binh đứng xung quanh thì là sự việc không thể tin nổi, bọn họ chỉ biết đứng đó, trố mắt ra nhìn vết tích mà Ngọc Phong lưu lại.


Cái rãnh như thế ít nhất cũng sâu mười cm ấy chứ



Ngươi mù à, ít nhất là hai mươi cm chứ chẳng chơi



Cho dù ta có dùng khí binh cấm hai, chém toàn lực cũng chỉ đánh sâu vào được một cm mà thôi, làm thế nào mà ngài ấy lại chém sâu đến hai mươi cm



Ngươi mà cũng đòi so sánh với đoàn trưởng, mà thanh kiếm ngài vừa dùng chắc cũng là khí binh cấp ba đấy



Đúng thế, chỉ khí binh cấp ba cộng với tu vi của đoàn trưởng mới có thể đánh sâu như vậy mà thôi



Đúng đấy, thật là hâm mộ quá đi, ước gì ta cũng có một thành khí binh cấp ba cùng tu vi như ngài ấy



Ngươi cứ mơ đi nhá, phấn đấu cả đời cũng không đuổi theo ngài kịp đâu, ngươi xem ngai ấy bao nhiêu tuổi rồi xem lại bản thân thử đi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi



Ta cũng chỉ mới ba mươi tuổi đầu chứ mấy, còn trẻ chán



Hết thuốc chữa!!!!!


Vô số tiếng bàn luận xôn xao vang lên khắp quảng trường. Một số là hâm mộ, một số ghen tỵ còn đại đa số chính là âm thanh ca ngợi cùng khâm phục.

Đúng lúc này, Trần Nhân rốt cục cũng tới
Phong thiếu, ngài gọi ta ra đây là có chuyện gì thế, sao mọi người lại rôm rả bàn tán mà không luyện tập vậy?



Cái đấy để sau đi. Cái ta dặn ngươi chuẩn bị đã làm xong chưa?
Ngọc Phong nhìn Trần Nhân hỏi

Nghe Ngọc Phong hỏi Trần Nhân liền đáp
ý ngài là bản thống kê tổng thể thực lực của chúng ta hay sao?



Đúng vậy, ngươi đọc ta nghe thử !
Ngọc Phong gật đầu xác nhận

Trần Nhân ngay lập tức lấy một tấm giấy đã chuẩn bị sẵn đặt bên trong túi áo ra, điểu chỉnh chất giọng một chút rồi, bắt đầu đọc to
tổng thể thực lực của chúng ta hiện nay bao gồm, năm mươi lăm người có tu vi khí linh, trong đó, Hắc Lang dong binh đoàn có ba mươi hai người, Viên gia có mười một người, Ngưu gia hơn Viên gia một người là mười hai người. Ngoài ra số người còn lại tổng cộng có hơn mười bảy nghìn người, trong đó, Hắc Lang dong binh đoàn có hơn năm nghìn người, Viên gia và Ngưu gia mỗi bên có sáu nghìn người, đây là chỉ tính quân số, cứ không có tính tất cả tộc nhân của hai gia tộc ấy. Tất cả số này đa số đều có tu vi khí linh, một số ít còn ở khí đồ nhưng không nhiều lắm. Có thể nói trong vòng mười tiểu thành thị gần đây, thế lực của chúng ta xem như là mạnh nhất rồi. Nếu mà ngài có thể tăng tu vi đến đẳng cấp Khí Tông thì thế lực của chúng ta cũng có thể tăng cấp lên thành thế lực nhị lưu.

Bát quốc cương vực, phân chia thế lực ra thành ba cấp, từ nhất lưu đến tam lưu, thế lực nhất lưu thì phải có cường giả khí tôn tọa trấn, đơn cử như siêu cấp quái vật Bạch Vân Tông. Thế lực nhị lưu thì có cường giả khí tông, như ở lục đại gia tộc ở thành Định Phong, tuy cũng là một tiểu thành thị nhưng diện tích của nó lại gấp mười lần thành Vụ Đô này nên có thể chứa đựng sáu thế lục nhị lưu cũng không có gì lạ. Cuối cùng là thê lực tam lưu như Hắc Lang dong binh đoàn, Viên gia, Ngưu gia với người đứng đầu có tu vi khí hồn.

Sau khi nghe Trần Nhân nói rõ, người ngạc nhiên nhất không phải là Ngọc Phong mà lại là đám dong binh xung quanh. Tuy bọn hắn đã biết chuyện Hắc Lang dong binh đoàn đã thôn tính Viên gia và đồng minh với Ngưu gia, nhưng cón số gần sáu mươi cường giả khí hồn cùng hơn một vạn bảy nghìn quân cũng đủ là cho bọn hắn choán ngợp không thôi. Một vạn bảy nghìn người thì nhiều như thế nào à, với ố lượng này không cần đánh, chỉ cần lấy thịt đè người thì cũng đủ thắng rồi.

Ngọc Phong cũng không bất ngờ lắm với con số thống kê như thế này, nếu mà cả ba thế lực liên hợp lại mà không được như thế thì mới phải ngạc nhiên đấy. Hắn giữ bộ mặt điềm tĩnh như mọi khi hỏi tiếp
còn việc tiếp thu địa bàn của Long gia, diễn ra như thế nào rồi?


Không nói thì thôi, đã nói Trần Nhân lại vui mừng, cười tóe cả mang tai
Phong thiếu nói mới biết, Long gia đúng là giàu nứt tường đổ vách a, chỉ một mình nhà bọn họ đã chiếm trọn hơn phân nữa thành Vũ Lôi rồi, sản nghiệp nhiều vô số kể, chỉ để lại gần một nữa cho hai gia tộc Ngưu gia cùng Viên gia mà thôi, còn những gia tộc nhỏ lẻ còn lại thì không cần phải nói. Ngoài ra, lúc khám xét trang viên của Long gia, chúng ta còng tìm được mật thất tích trữ tài nguyên của bọn hắn nữa, bên trong đó cất chứa rất nhiều kim tệ, đan dược cùng dược thảo trân quý, trong đó nhiều nhất vẫn là kim tệ, qua thống kê sơ bộ, số kim tệ mà chúng ta đoạt được lên đến con số gần bốn mươi vạn a, cực kỳ nhiều luôn, phát tài rồi, o la la la!!!


Sau khi nói xong Trần Nhân liền nhảy cẩn lên vui sướng, cứ nhắt đến chuyện này là hắn không thể kìm lại được, cả đời này hắn chưa từng nhìn thấy nhiều kim tệ như thế a.

Cũng không chỉ Trần Nhân vui sướng, đám dong binh xung quang nghe thế thì đôi mắt cũng trợn tròn, lấp lánh kim tệ, có tên còn không kìm được mà chảy nước miếng ròng ròng, bốn mươi vạn kim tệ đó, cả một gia tài chứ chẳng chơi.


Số tài nguyên thu được, ngươi hãy chia thành mười phần, sáu phần thì hãy lập nên một bảo các, bỏ vào trong đó, dùng làm phần thưởng cho các huynh đệ, bốn phần còn lại chia đều cho Ngưu gia cùng Viên gia
Ngọc Phong nghe Trần Nhân bẩm bảo, suy ngẫm một lát rồi nói.


Ủa, Long gia chính là một mình chúng ta đáng gục, hai gia tộc kia chẳng có giúp được gì, ngoài ra Viên gia còn có ý đồ giải quyết Phong thiếu nữa, tại sao phải chia cho chúng chứ
Trần Nhân hết sức ngạc nhiên về quyết định của Ngọc Phong.

Nhìn thái độ tiếc tiền của Trần Nhân, Ngọc Phong buồn cười, cốc lên đầu hắn một cái
làm người thì không nên quá tham lam, những chuyện lúc trước đã qua thì cho nó qua đi, hiện tại cả Ngưu gia và Viên gia đều đã là người của mình rồi, không nên tính toán quá nhiều, với lại nếu muốn bọn họ trung thành hết mình thì ngoài cứng rắn ra cũng phải cho họ nếm thử tư vị của bánh ngọt nữa


Trần Nhân bị Ngọc Phong cốc đầu hiền tỉnh ngộ hiểu ra, lập tức cuối đầu kính cẩn
Phong thiếu nói đúng, về sau thuộc hạ sẽ không như thế nữa



Như thế là tốt nhất!
Ngọc Phong gật đầu tán thường, biết sai mà sửa là tốt, cứng nhắt quá thì cũng không thể phát triển lên cao được.

Bổng nhiên một tiếng thét của trẻ con vang vọng từ phía xa xa
cho ta vào!!!
, thu hút sự chú ý của Ngọc Phong. Hắn nghiên đầu khó hiểu hỏi Trần Nhân
chuyện gì đang xảy ra vậy, sao lại có tiếng trẻ con la hét ở đây?


Trần Nhân đột nhiên bị Ngọc Phong hỏi cũng ngu ngơ, không biết trả lời như thế nào.


Cái này thì thuộc hạ biết, hồi sáng sớm hôm nay, bổng nhiên có một đứa bé tám chín tuổi gì đấy, chạy tới trước đại môn của trang viên, muốn xin vào làm dong binh. Nhưng với bộ dáng của nó thì làm sao mà làm dong binh được, các huynh đệ gác cổng thấy thế tưởng là nó đang làm trò nên đuổi nó đi, ai ngờ thằng nhóc đó lại cực kỳ cứng đầu, thấy mấy huynh đệ gác cổng không chịu nhận nó liền cứ như thế mà hét toán lên đòi gặp đoàn trưởng cho bằng được. Thuộc hạ cũng đã hiếu kỳ đi ra xem một lần rồi nhưng cũng không biết phải làm thế nào, nó còn nhỏ quá, các huynh đệ cũng không dám xuống tay, cứ xách nó đi ra chỗ khác, thì vừa mới bỏ xuống là nó lại cong chân chạy lại đại môn, gân cổ mà la hét liên tục, đòi gặp cho bằng được đoàn trưởng mới thôi
một tên dong binh trên mặt có một vét xẹo dài từ lông mày đến mang tai, tiến ra giải thích.

Nghe thế, Ngọc Phong bổng nhiên nổi lên hứng thú với tên nhóc tì này, ra lênh
ngươi đi ra ngoài, mang tên nhóc đó vào đây, để ta xem thử, nó muốn gặp ta để làm gì



Tuân lệnh!
tên dong binh mặt sẹo ngay lập tức nhận mệnh, hướng đại môn chạy nhanh.


Phong thiếu, sao hôm nay ngài lại rãnh rỗi, lo chuyện bao đồng như vậy?
Trần Nhân hiếu kỳ hỏi. Thường ngày hắn thấy Ngọc Phong ngoài việc tu luyện hoặc quản lý chính sự thì không hề quan tâm đến bất kỳ việc nào cả, hôm nay tự nhiên lại hứng thú với một đứa trẻ a.


Chỉ là tùy tiện xem qua một chút mà thôi, mà các người cũng bắt đầu luyện tập đi, cứ đứng trơ ra đó làm gì
Ngọc Phong quét mắt nhìn một đám dong binh tụ hợp một chổ to nhỏ chuyện gì đó liền quát lớn.

Cả đám dong binh đang hăng say bàn luận làm cách nào để có thể tăng nhanh công trạng đổi lấy số của cải mới thu hoạch được thì bị tiếng quát của Ngọc Phong làm cho giật minh, ngay lập tức trở lại vị trí, bắt đấu luyện tập. Theo quy định của dong binh đoàn, ngoài lúc ra ngoài làm việc thì thời gian rãnh rổi đều phải dùng vào luyện tập, nếu muốn giải trí thì đợi đêm tối mới được tự do vui chơi. Mới đầu vô khuôn phép như thế này, đám dong binh cũng bất mãn lắm nhưng đãi ngộ của Hắc Lang dong binh đoàn lại cực tốt, ngoài tiền lương hàng tháng ra, nếu hoàn thành các nhiệm vụ xuất sắc còn được nhận thêm phần thưởng cùng điểm công trạng nữa, cho nên tập dần dần cũng thành quen.

Chẵn bao lâu sau, tên dong binh mặt sẹo đã dẫn một cậu bé đên trước mặt Ngọc Phong, lúc này Ngọc Phong cũng đã rời khỏi quảng trường, về lại cái đình trong khuôn viên căn nhà của hắn.

Tên dong binh mặt sẹo hướng Ngọc Phong cuối đầu cũng kính , nói
thưa đoàn trưởng, đứa bé đó đây



Ừm, ngươi lui trước đi
Ngọc Phong gật đầu phất tay.

Cậu bé này cao chỉ một mét mốt mà thôi, quần áo thì xộc xệch, rách rưới, mặt dính đầy bụi bẩn, đầu tóc thì rối bù, chứng tỏ là đã mấy ngày không qua tắm rữa rồi. Tuy nhiên cặp mắt của nó lại rất lớn, sáng ngời, to tròn đầy linh động. Từ đôi mắt Ngọc Phong có thể đoán ra phần nào, cậu bé này vô cùng thông minh và lanh lợi.

Trong lúc Ngọc Phong đánh giá cậu bé thì nó cũng đánh giá ngược lại Ngọc Phong.


Dánh người cao ráo, khuôn mặt tuấn mĩ, hiền hòa, đâu có giống như ma đầu lạnh lùng, giết người không chớp mắt như mọi người vẫn đồn thổi đâu nhỉ
cậu bé thầm nghĩ.

Sau một lúc quan sát, Ngọc Phong mới mở miệng cất lời đầu tiên
nhóc con, có phải ngươi muốn gặp ta hay không?



Ngài chính là vị đoàn trưởng ma đầu mà mọi người hay nhắc đến?
cậu bé không một chút sợ xệch chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi. Khi nói chuyện cậu nhóc còn để lộ hàm răng mất một chiếc răng cửa.


Nếu mà ngươi muốn tìn đoàn trưởng của Hắc Lang dong binh đoàn thì, chính là ta, còn đoàn trưởng ma đầu thì ta không biết
Ngọc Phong cười tươi nói. Nhìn cậu bé, hắn lại nhớ đến bộ dạng lúc còn bé của mình, cứ sau mỗi lần đánh nhau với tụi bạn thì bộ dáng của hắn không khác cậu bé này là bao.

Trần Nhân đứng bên cạnh nghe Ngọc Phong nói thế cũng xen vào một câu
Phong thiếu, vị đoàn trưởng ác ma trong lời cậu bé chính là ngài đấy, sau khi ngài dùng Bạo Liệt Độc đan, cùng lúc giết chết hơn bốn nghìn người của Long gia thì dân chúng trong thành đã suy tôn danh hiệu đó cho ngài
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Nhãn.