Chương 93: Thần bói toán Lê Đại Ngọc


Trong một quán trà ở một thị trấn nhỏ, Ngọc Phong đang ngồi nghỉ ngơi tại góc phòng, nhâm nhi ly trà đá. Khoảng cách từ thành Vụ Đô đến thành Định Phong khoảng một nghìn cây số, ít nhất phải mất hơn nữa tháng, hai mươi ngày mới đến nơi được nên cho dù có Độc Giác Phi Sương Mã, Ngọc Phong cũng không có ý định chạy một mạch đến nơi.

Quán trà này cũng coi như là nằm trên huyết mạch giao thương giữa các thành thị nên sinh ý không tồi, cả tầng một đều đầy ắp người bộ hành, các thương hội, tán tu nghỉ ngơi. Tuy đông là thế nhưng cái bàn mà Ngọc Phong đang ngồi không có ai dám qua ngồi ké cả. Cũng không phải vì Ngọc Phong uy hiếp người khác mà là quanh thân hể hắn dường như bốc lên một loại sát khí vô hình, cực kỳ nặng nề, cứ ai đến gần đều cảm thấy ớn lạnh xương sống. Cho nên dù gương mặt của Ngọc Phong rất thu hút ánh nhìn cũng không có ai dám bén mảng đến.

Bổng nhiên từ cửa ra vào xuất hiện một ông lão mặc áo dài đen, đồi đội khăn đóng màu đen, đeo cặp kính mắt màu đen, đến cái quạt lông ngỗng trên tay cũng đen thui nốt. Ông ta vừa đi vào cửa quét mắt quan sát một vòng cả quán trà rồi tiếng thẳng đến bàn của Ngọc Phong.

Ông lão ngồi đối diện với Ngọc Phong, tự tay rót cho bản thân một ly trà mát lạnh, uống cái ực sảng khoái một hơi mới cất tiếng nói
chào tiểu huynh đệ, ta có thể ngồi đây được không?


Ngọc Phong hứng thú nhìn ông lão, sát khí bao xung quanh hắn là kết quả khi hắn giết chết hơn bốn nghìn người của Long gia mà tạo thành, cho dù hắn đã cố gắn áp chế nó nhưng vẫn có một ít thất thoát ra ngoài. Tuy nhiên một chút ít sát khí như thế thôi cũng đủ hù dọa khối người rồi mà ông lão này làm bộ như vẫn chưa nhận ra hoặc đã nhận ra mà không để ý đến.


Lão đầu này không đơn giản a!
Ngọc Phong nghĩ thầm.


Bàn là của chung, ta cũng chỉ là một người khách tại đây mà thôi, lão cứ tự nhiên đi
Ngọc Phong đạm mạc nói, không biểu hiện thái độ gần gũi hay xa cách gì cả.

Ông lão dường như cũng không để ý đến thái độ của Ngọc Phong lắm, ông cười khà khà, nói
này tiểu huynh đệ, ta xin tự giới thiệu nhá, ta tên là Lê Đại Ngọc, hành nghề thầy bói đã hơn ba chục năm, xin hỏi huynh đệ tên gì



Ngọc Phong
Ngọc Phong bình đạm đáp, hắn cũng muốn nhìn xem lão già này muốn giở trò gì, lúc còn nhỏ hắn cũng gặp mấy ông thầy bói như này rồi, chỉ chuyên đi đón bậy đón bạ lừa người mà thôi.


A thì ra là Phong huynh đệ, thất lễ thất lễ, ta tự phạt mình một ly trà
ông lão nghe Ngọc Phong nói liền ôm quyền xin lỗi rồi đưa tay nằm lấy bình trà định rót thêm một ly nữa.

Tuy nhiên tay ông ta còn chưa chạm vào bình trà, Ngọc Phong đã kéo bình trà đi mất, vẻ mặt cười cợt, trêu chọc
này ông lão, muốn uống trà thì tự mà kêu đi, lúc nãy lão đã uống một ly của ta rồi, giờ còn muốn uống tiếp hay sao?



Ấy ấy, Phong huynh đệ hiểu lầm, ta cũng đâu phải muốn uống ké đâu, chút tiền ấy ta còn chưa để vào mắt
lão già khoát tay nói, tuy thế ông ta cũng không hề gọi trà cho chính mình.

Ngọc Phong thấy thế liền buồn cười, lão đầu này không có tiền mà còn mạnh mồm
lão rất khát sao?



Đúng đúng!
ông lão liền tục gật đầu, nuốt nước bọt nhìn bình trà đá trên tay Ngọc Phong


Hay là thế này đi, ta cho lão uống chung bình trà đá này, lão phải xem cho ta một quẻ, coi thử khi nào thì ta có người yêu
Ngọc Phong đặt bình trà lại trên bàn, cười nói

Lão già nghe thế liền cười khà khà, ngay lập tức chộp cái bình rót cho mình một ly trà, vừa nói
Phong huynh đệ yên tâm, đây là nghề của ta mà, chắc chắn sẽ nói không sai đâu



Ồ! Vậy lão xem thử đi, xem chỉ tay hay xem tướng mặt?
Ngọc Phong hứng thú hỏi.


Xem mấy cái đó chỉ là dạng thầy bói tầm thường mới dùng thôi, ta làm sao mà dùng mấy thứ đó chứ!
bây giờ đến lượt ông lão xì mũi khinh thường.


Vậy lão xem cái gì?


Ông lão chỉ một ngón tay lên trên đầu, thần bí nói
ta xem là xem tóc, tiểu huynh đệ cho ta một sợi tóc, ta sẽ dự đoán được đường tình duyên, sự nghiệp kể cả cuộc sống sau này cũng được nốt


Ngọc Phong ngạc nhiên
tóc?
hắn đã từng nghe người ta xem bói bằn tay, tướng mạo, lá trà hay kể cả cục phân. Nhưng mà xem bói bằng tóc thì chưa hề nghe qua.


Đúng vậy, tóc, đây là độc môn gia truyền của gia tộc ta đấy, bên ngoài không ai biết đâu
lão già cười hắc hắc, chìa bàn tay về phía Ngọc Phong.

Tuy không tin lắm nhưng Ngọc Phong vẫn nhổ một cộng tóc của mình, đưa cho lão, hắn muốn xem xem lão già nói khoát này bói bằng tóc như thế nào.


Khà khà, tiểu huynh đệ xem chi kỹ nhá, ta bắt đầu bói đây
lão già nhận sợi tóc của Ngọc Phong. Đầu tiêng ông lão ngậm một họng trà, phun đều lên sợi tóc, sau đó lại lấy một cái bật lửa ra đốt.

Dưới ngọn lửa nóng rực, sợi tóc ngay lập tức bị đốt cháy thành tro bụi. Sau khi đốt xong sợi tóc, ông lão hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm cái gì đó mà Ngọc Phong không thể hiểu.

Qua một lúc, ông lão thở dài một hơi, mở mắt ra nói một tiếng
xong!



Nói ta nghe thử, lão bói ra cái gì rồi?
Ngọc Phong không kìm được hỏi.

Ông lão không đáp lời ngay mà trước tiên uống một ngụm trà sảng khoái, sau đó mới điều chỉnh thân mình ngồi thẳng dậy, nói một lèo
nói thế nào nhỉ, đường tình yêu của huynh đệ thì không có vấn đề gì lớn lắm không có gặp bất kỳ vật cản nào, tuy nhiên nó lại giống như một cuộn dây rối bù xù vậy, ta không thể nhìn thấy rõ kết quả là như thế nào



Rối bù sao, nhưng hiện nay hắn còn chưa yêu ai mà, làm sao mà rối nhỉ?
tuy không hiểu lắm, hắn vẫn hỏi tiếp
thế còn sự nghiệp hay cuộc sống sau này thì sao?


Nghe Ngọc Phong hỏi vấn đề này, lão già cảm thấy hơi chột dạ, ấp úng
cái này thì thật ra ta cũng không xem được, nhưng tiểu huynh đệ đừng hiểu làm, ta không phải là lừa đảo đâu, đây là lầm đầu tiên ta không bói ra kết quả đấy


Tuy ông lão đã hết xức phân bua, Ngọc Phong cũng chỉ nói ba chữ
đồ lừa đảo!
. Hắn còn tưởng ràng lão già này là một kỳ nhân nữa chứ, ai ngờ cháy nhà lòi mặt chuột, cuối cùng cũng chỉ là ông thầy bói lừa đảo mà thôi. Tuy nhiên điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình của Ngọc Phong là mấy, dầu gì hắn tán chuyện với lão đầu này cũng chỉ là để hiết thời gian mà thôi.

Ông lão bị Ngọc Phong chê bai mà bực tức trong mình, từ ngày hành nghề đến bây giờ, đây là lần đâu tiên lão xem bói xong cho người ta, mà bị nói là lừa đảo đấy.
Phải tìm cách lấy lại thành danh của mình mới được, Thần Bói Lê Đại Ngọc ta không phải là hư danh. Nếu chuyện này mà để lão khùng kia biết thì cái mặt già này không biết phải giấu vào đâu a!
Ông lão thầm nghĩ


Tiểu huynh đệ, ta không có nói khoát đâu, hay là chúng ta đánh cuộc một hồi đi, nếu ta nói đúng, huynh đệ phải rút lại lời chê bai vừa rồi
lão già cắn răn nói.


Đánh cuộc, chơi như thế nào?
Ngọc Phong tò mò hỏi, lão đầu này cũng lắm trò thật.

Lão già nghe Ngọc Phong đồng ý liền vui mừng hớn hở
như thế mới tốt chứ để ta xem xem
nói rồi, lão già bắt đầu bấm các đốt ngón tay, lẩm bẩm. Sau một lúc ông lão ngước mặt lên, nhìn thẳng Ngọc Phong, nói
không lâu sau, tiểu huynh đệ sẽ gặp một rắc rối vô cùng lớn, rắc rối đó có thể làm đảo lộn cuộc sống của huynh đệ đó, theo ta tính, trong vòng hai tháng, rắc rối đó chắc chắn sẽ sảy ra


Nghe lão đầu nói thế, Ngọc Phong hơi ngạc nhiên
hử? Đến tận hai tháng sau, thế không phải lão lại lẽo đẽo đi theo ta đến tận hai tháng à?



Hắc hắc, như thế thì không cần
ông lão cười hắc hắc, lấy một cái thẻ nho nhỏ bóng loáng đưa cho Ngọc Phong rồi nói tiếp
đây là danh thiếp của ta, sau hai tháng, nếu tiểu huynh đệ gặp phải chuyện rắc rối mà ta nói thì hãy viết một phong thư gởi đến địa chỉ ghi trên này là được, như thế là đủ rồi


Ngọc Phong nhận lấy tấm danh thiếp màu đen thui của lão, lật qua lật lại quan sát kỹ.
Tấm danh thiếp đen như than, bên trên có ghi vài chữ màu vàng kim lấp lánh, Văn phòng thầy bói Đại Ngọc, số mười ba đường Liên Châu, quận một, Thành phố Xuân Sinh.


Lão làm việc ở đế đô à?
Ngọc Phong sau khi quan sát kỹ tấm danh thiếp liền hỏi


Đúng thế, văn phòng của ta chính là ở đế đô, lần này đến nơi này cũng chỉ để làm chút việc mà thôi
Lão già vuốt chồm râu chỉ có vài cộng, ra dáng tiên phong đạo cốt, nói

ẦM! Bổng nhiên, cửa quá trà bị đá mạnh, một đoàn người gồm mười hai tên, dáng vẻ hùng hổ đi vào. Dẫn đầu mà một người thanh niên, quần áo hoa lệ, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, sau khi hắn đi vào đại sảnh tầng một liền chỉ tay một vòng, quát to
con ngựa một sừng đằng trước là của đứa nào, mau ra đây bán lại cho bổn đại gia, bao nhiêu kim tệ cũng được, con ngựa này, bổn đại gia quyết định đoạt rồi


Cả đại sảnh đang nói chuyện rôm rả bổng nhiên bị hắn hét lớn làm cho tĩnh lặng trở lại, tuy nhiên yên ắng không lâu, vài đại hãn to lớn đã tức dận đứng dậy, nhìn tướng mạo chắc là hộ về của một đoàn thương hội nào đó, hắn chỉ vô mặt người thanh niên quát to
ngươi là thằng quái nào, dám lớn tiếng với bố mày à, muốn ăn đòn phải không?



Đúng thế Văn huynh, đập cho thằng đó một trận đi, bố láo bố lếu quen!



Đập nó!


Một số tên hộ vệ đi cùng đại hãn lên tiếng cổ vũ, hò hét.

Tuy nhiên cũng chỉ có bọn hắn hò hét mà thôi, đám người còn lại trong đại sảnh liền dạt ra một mảng, tránh xa vị trí của tên đại hãn và động bọn của hắn như là lâm đại địch.

Ngươi thành niên bổng dưng bị chửi xối xả vô mặt liền tức điên lên
thằng chó này, biết ông mày là ai không, còn dám to tiếng muốn đánh ta, được ta cho người đánh, bay đâu, đập mấy thằng chó đó cho ta



Rõ, thưa thiếu gia!
Mười một tên hộ vệ đằng sau ngay lập tức đáp lời xông lên, bao vây bốn người đại hãn lại, bắt đầu đánh đập không thương tiết, linh khí hùng hồn từ mấy tên hộ vệ văng ra tứ phía, bốc lên đến tận nóc nhà.

Bên trong vòng vây, bốn người đại hãn chỉ biết ôm đầu kêu là thảm thiết mà thôi, tuy bọn hắn cũng có tu vi khí linh nhưng đám hộ vệ này càng hung hãn hơn, tất cả mười một người đều có tu vi ngũ tinh khí linh trở lên cả a.


Hừ dám chửi bản thiếu gia, đánh chết chúng nó, à không đánh tàn phế thôi, không về ông già lại cằn nhằn
tên thanh niên đứng ở ngoài, chống hông, gân cổ kêu gào.


Mấy tên kia thế là thảm rồi, chọc ai không chọc lại đi trêu chọc tên sát thần đó chứ



Vị huynh đệ, không biết bọn người kia là ai vậy, sao lớn lối thế?



Huynh không biết đó thôi, tên thiếu gia kia tên là Ngô Vân là con trai của trưởng trấn Ngô Vinh, thiên phú ở vùng này cũng coi như không tổi, hai mươi sáu tuổi đã có tu vi bát tinh khí linh rồi, chỉ cần vài năm nữa hắn sẽ tăng lên đến khí hồn thì trưởng trấn sẽ nhường chức vị lại cho hắn đấy



Thì ra là con ông cháu cha, hèn chi làm việc quá quắt như thế



Thường thì hắn cũng không đến mấy cái quán trà như thế này đâu, không biết hôm nay giở trò gị lại mò đến nơi này



Nói khẻ thôi, cẩn thận hắn nghe thấy


Mấy người trong đại sảnh nhỏ tiếng bàn luận, ai cũng kiêng kị ác danh của người thanh niên, không ai dám ra can ngăn cả.

Tại cái bàn ở góc đại sảnh, Ngọc Phong cùng Lê Đại Ngọc đều thu hết mọi chuyện vào trong tầm mắt.


Lão đầu, rắc rối mà lão nói cũng đến sớm quá chứ, con ngựa một sừng ở đằng trước mà tên thanh niên kia nói chính là Độc Giác Phi Sương Mã của ta, để xem thử cái rắc rối này làm biến đổi cuộc sống của ta như thế nào a
Ngọc Phong cong môi cười ngụy dị.

.....................................

Cảm ơn bạn DevilSwordAlpha đã đề cử nguyệt phiếu cho truyện nhá, cảm ơn nhiều !!!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Nhãn.