Chương 147: Nói xem có ngu hay không?
-
Bẫy Hôn Nhân, Vợ Trước Ôm Con Chạy
- Dou Zi
- 867 chữ
- 2022-02-04 08:21:03
À, là Bạch Dạ Hàn! Chắc em cũng biết người này chứ nhỉ?
An Phong Dương đứng dậy ra khỏi phòng làm việc:
Anh đã bảo Bạch Nhị rồi, ngày mai cậu ta sẽ qua gặp em.
Thủy An Lạc đã từng nghe danh của Bạch Dạ Hàn, hình như ba năm trước anh ta mới đến thành phố A. Trong vòng ba năm, anh ta chỉ nhận đúng 6 vụ kiện, đó đều là những vụ mà không ai dám ôm vào, đã thế vụ nào anh cũng thắng rất đẹp mắt.
Bạch Dạ Hàn giúp cô thưa kiện sao?
Anh Xinh Trai, em không mời nổi anh ta đâu.
Thủy An Lạc thở dài nói.
Không sao đâu, tên đó mà dám thu tiền thì anh đây tuyệt giao với cậu ta luôn!
An Phong Dương cười nói. Lúc này vợ chưa cưới của anh đã ngủ mất rồi nên anh phải cố gắng đè thấp giọng để nói.
Thủy An Lạc cười cười, hai vành mắt đỏ lựng lên.
Lúc này cô vẫn còn có Anh Xinh Trai, thật tốt.
Anh, cảm ơn anh, thật đấy!
Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, cô cố gắng để giọng của mình nghe tự nhiên một chút.
Một tiếng
anh
này đủ để khiến An Phong Dương đau lòng.
Em gái à, đây là lần cuối cùng Viên Giai Di trình diễn thời trang cho nên Sở Đại buộc phải tới đó xem một chút! Dù gì cũng từng là người yêu của nhau mà, chờ đến lúc cậu ta trở về thì giữa hai người đó sẽ không còn dây dưa gì nữa hết.
An Phong Dương cố gắng giải thích cho Thủy An Lạc hiểu.
Hóa ra anh ta tới chỗ Viên Giai Di à.
Thủy An Lạc thong thả nói, nhưng trong lòng lại có chút đau nhói.
Viên Giai Di là siêu mẫu thế giới, nghe nói trước đây hai người chia tay trong hòa bình nhưng nguyên nhân cụ thể thì chẳng ai biết cả.
Cho nên, hiện giờ Sở Ninh Dực muốn cùng Viên Giai Di nối lại tình xưa sao?
An Phong Dương hơi sững sờ, một lát sau thấp giọng kêu lên:
Không phải, Em Đẹp Gái à, Giai Di là...
Anh à, em mệt rồi, em ngủ đây, ngày mai chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, anh cũng ngủ sớm đi.
Thủy An Lạc cố tỏ vẻ ung dung nói rồi lập tức cúp điện thoại. Cô đúng là đứa ngu ngốc mà, ngu ngốc nên mới mong đợi anh có thể gọi điện về. Nhưng có mỹ nhân trong lòng rồi, sao Sở Ninh Dực có thể nghĩ đến tình cảnh của cô bây giờ được chứ.
An Phong Dương cúp máy xong càng nghĩ càng thấy không ổn, chắc không phải là anh muốn làm chuyện tốt nhưng lại thành ra phá hoại rồi đấy chứ?
Lúc Sở Ninh Dực nhận được điện thoại của An Phong Dương thì đang ngắm biển cùng Viên Giai Di. Gió biển thổi qua gò má của anh nhưng không thổi đi được cái nhíu mày trên trán anh.
Sao rồi? Nhận được ảnh chưa?
Sở Ninh Dực không đợi An Phong Dương kịp nói gì, lên tiếng hỏi thẳng luôn.
Không phải chuyện đó, tôi muốn hỏi là chuyện cậu tới chỗ Viên Giai Di, Em Đẹp Gái của tôi không biết à?
An Phong Dương không trả lời mà hỏi ngược lại.
Hai hàng lông mày của Sở Ninh Dực càng nhíu chặt hơn:
Đi vội quá nên chưa nói.
Hơn nữa anh cảm thấy hoàn toàn chẳng cần thiết phải nói ra chuyện này làm gì.
An Phong Dương ngẩng đầu nhìn trời, hai người này, một kẻ thì thích đoán bậy đoán bạ, một kẻ thì cứ lẳng lặng mà làm, hay lắm sao?
Vậy bây giờ tôi nói cho cậu biết, thời điểm Em Đẹp Gái của tôi đang cần đến sự giúp đỡ nhất thì cậu lại ở bên bạn gái cũ. Sở Đại ơi là Sở Đại, cậu nói xem cậu có bị ngốc không thế hả?
Nói cái gì vậy?
Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Không có gì, cậu cứ đi mà vui vẻ mới bạn gái cũ của mình đi. Chuyện bên này cũng sắp xong xuôi cả rồi.
An Phong Dương lại xác định được một lần nữa rằng, Sở Ninh Dực đúng là một thằng ngốc có IQ vượt bậc nhưng EQ chỉ bằng không thôi, thế rồi anh cúp điện thoại thẳng luôn.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn di động trong tay, tên An Tam này đang ngứa đòn đấy à?
Ninh Dực, anh có chuyện phải về rồi sao?
Viên Giai Di tủi thân nói.
Sở Ninh Dực đặt di động lên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía biển xa xa.
Thời điểm Em Đẹp Gái của tôi đang cần đến sự giúp đỡ nhất thì cậu lại ở bên bạn gái cũ...
Sao những lời này lại nghe chói tai thế nhỉ?
Chẳng lẽ việc anh giúp cô xử lý tất cả mọi chuyện cũng không có ý nghĩa bằng việc anh ở bên cô sao?
Mà, quan trọng là chính Thủy An Lạc từ trước đến giờ chưa bao giờ nói là cô cần anh cả mà!