Chương 2301: Zero? zero! [8]
-
Bẫy Hôn Nhân, Vợ Trước Ôm Con Chạy
- Dou Zi
- 804 chữ
- 2022-02-19 09:10:26
SKiều Nhã Nguyễn bị giật mình, vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị người kia đè xuống đất hôn ngấu nghiến.
Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng, bên tai lại truyền tới tiếng nỉ non của anh:
Anh không cho phép em nói linh tinh. Em đừng có nói linh tinh.
Anh gặm cắn môi cô, giọng nói vẫn vang bên tai hết lần này tới lần khác.
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, chắc anh sợ thật rồi.
Cô cố chịu cơn đau vì bị anh cắn, lại đưa tay ra vỗ lưng anh, đáp trả lại nụ hôn có thể nói là hung ác của anh. Khi một người đàn ông mất không chế cảm xúc thì sẽ không bao giờ biết dịu dàng là gì cả.
Hòn đảo nhỏ lại bị chấn động rung lên khiến hai người bất chợt kinh hãi một phen.
Phong Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn bằng cặp mắt đỏ ngầu. Còn Kiều Nhã Nguyễn thì vẫn trưng ra cái mặt 囧囧, hất tay anh ra khỏi hông mình.
Má nó, đây là lúc nào chứ, suýt nữa là chơi dã chiến luôn rồi đấy.
Tiếng gì thế?
Kiều Nhã Nguyễn cảm nhận được mặt đất vẫn đang rung chuyển,
Chắc không phải động đất đấy chứ?
Phong Phong kéo cô dậy, khôi phục lại tâm trạng vừa bị kích động ban nãy rồi nhìn xung quanh với vẻ phòng bị.
Trong hang động, Sở Ninh Dực đang ôm lấy cơ thể run rẩy của Thủy An Lạc, đỡ cô ngồi xuống mép tường.
Thủy An Lạc ôm lấy hai chân của của mình, hai phiến môi cũng mím chặt lại,
Đau quá.
Sở Ninh Dực thấy vậy liền đè tay xuống hai chân của cô, chắc con rồng kia lại đang vùng vẫy rồi.
Tần suất động đất ngày càng cao rồi.
Gã người rừng kia cười khà khà nói,
Không lâu trước đây mới xảy ra một trận động đất xong.
Sở Ninh Dực nghĩ chắc lão đang nói tới cái lần xảy ra vụ nổ kia.
Thủy An Lạc dựa vào trong lòng Sở Ninh Dực, nước mắt rơi lã chã, cứ luôn miệng kêu đau suốt.
Lạc Hiên cau mày nhìn rồi trầm giọng nói,
Đánh ngất luôn đi.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đã vã đầy mồ hôi trong lòng mình, không sao xuống tay nổi.
Mau đánh Lạc Lạc ngất đi, không thì nó sẽ đau chết mất đấy.
Bên tai nghe truyền tới âm thanh khẩn thiết của Kiều Nhã Nguyễn.
Lạc Hiên cũng không chờ Sở Ninh Dực quyết định nữa mà lập tức bổ luôn một nhát xuống gáy Thủy An Lạc.
Anh!!!
Cậu muốn nó đau đên chết à.
Lạc Hiên lập tức cắt ngang lời Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực sững người. Sau đó Lạc Hiên liền tháo tai nghe của Thủy An Lạc ra đưa cho Sở Ninh Dực, rồi lại quay lại nhìn lão già kia,
Ông ta còn tác dụng gì nữa không? Không thì chúng ta đi thôi, nếu không là không kịp nữa đâu.
Những gì Sở Ninh Dực cần xác định đều xác định được cả rồi, đúng là lão già này cũng không còn tác dụng gì nữa. Người này cũng hoàn toàn không biết việc hiện tại chú Hạng đang làm gì, thế nên có hỏi lão ta cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc lên, nhìn người đàn ông kia một cái,
Đi thôi.
Người thế này cứ mặc ông ta tự sinh tự diệt ở đây đi vậy.
Gã người rừng kia bật cười lớn, như thể đang nói trời xanh có mắt, nào có buông tha cho ai.
Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc. Vẫn chưa thấy An Phong Dương quay lại, Lạc Hiên giao Thủy An Lạc lại cho Sở Ninh Dực còn anh thì đi tìm An Phong Dương.
Sở Ninh Dực gật đầu,
Nếu thấy tôi mà không thấy Lạc Lạc, vậy thì nhớ người đó không phải là tôi.
Lạc Hiên thoáng sững người,
Người cải tạo gen... của cậu?
Anh có biết tới kế hoạch này nhưng chưa từng gặp thành phẩm bao giờ. Dù sao thì trước khi tới nơi này, mấy chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới anh cả, nhưng giờ xem ra cũng không phải là không liên quan tới anh nữa rồi.
Sở Ninh Dực gật đầu,
Phải rồi, còn chuyện này tôi phải nói cho anh biết. Lawrence chính là người họa sĩ mà năm xưa mẹ anh yêu, còn về việc tại sao giờ lại trở thành bác sĩ, tôi nghĩ chắc để ông ta tự nói đi.
Trước đây anh cũng từng nghĩ tới chuyện này rồi, thật ra cụ thể thế nào thì anh cũng có thể đoán ra được đại khái, nhưng không muốn nói ra mà thôi.
Sở Ninh Dực vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Hiên lập tức thay đổi.