Chương 2879: Đó gọi là ghen [9]
-
Bẫy Hôn Nhân, Vợ Trước Ôm Con Chạy
- Dou Zi
- 735 chữ
- 2022-02-20 10:30:45
Sở Lạc Nhất run rẩy. Sở Húc Ninh như thế này thực sự quá khủng bố.
Buổi sáng phải luyện tư thế đứng trong quân đội, cũng có nghĩa là phải đứng nắng cả buổi sáng.
Sau bữa sáng, mặt trời đã leo lên đến đỉnh, nhiệt độ này chẳng khác gì trong lò nướng.
Khép hai chân lại, hai tay buông dọc theo đường chỉ quần, ngẩng đầu, ưỡn ngực, đầu không được quay ngang quay dọc.
Câu nói tương tự liên tiếp vang lên trong từng đội ngũ, huấn luyện viên đi tới đi lui, giúp những học sinh đứng chưa chuẩn chỉnh lại tư thế.
Chín giờ, mười giờ, mười giờ rưỡi...
Không ít học sinh đã vã mồ hôi như tắm.
Cuối cùng cũng có nữ sinh đổ gục.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn Cố Tỉ Thành đứng bên cạnh mình,
Huấn luyện viên, lên đi chứ ạ, thời khắc cần tới anh đã đến rồi.
Cố Tỉ Thành kiên định không nhúc nhích, quay đầu cô về hướng chính diện,
Đứng yên, chưa đến thời gian nghỉ ngơi, đó không phải quân của tôi, hơn nữa, hoắc hương của tôi là để chuẩn bị cho em cơ mà. Nếu một lọ không đủ, tôi còn nhiều lắm.
Biến thái, biến thái, không thể nào biến thái hơn nữa rồi~
Cho nên, sau khi tình trạng nữ sinh ngất đi xuất hiện ở các đội ngũ, một mình Khoa Mỹ thuật đứng im, không có một nữ sinh nào ngất xỉu, chẳng qua là vì mùi của hoắc hương không phải người bình thường nào cũng chịu nổi, dù cho hiệu quả của nó rất rõ rệt.
Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy đứng đối diện nhau, cách một huấn luyện viên đang đi đi lại lại, vừa vặn phải nhìn đối phương, nhưng ánh mắt của cả hai lúc này không hề dễ chịu gì.
Kiều Vi Nhã thầm mắng Sở Lạc Duy là tên lẳng lơ. Sở Lạc Duy cũng không khá hơn, người phụ nữ này thích chết phải không, dám chỉnh quần áo cho nam sinh khác?
Ánh mắt hai người tóe điện như tia sét, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào đánh nhau.
Mười một rưỡi, huấn luyện buổi sáng kết thúc, không ít người đặt mông ngồi thẳng xuống đất.
Các huấn luyện viên cũng không nghiêm khắc nữa, ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện với họ, kể cho họ vài chuyện trong quá khứ, cũng gián tiếp rút ngắn khoảng cách giữa họ.
Sở Lạc Nhất chạy tới tìm Kiều Vi Nhã, kéo Kiều Vi Nhã qua một bên.
Chị không nhìn thấy đâu, dáng vẻ dịu dàng khi cậu ta chỉnh quần áo cho người khác ban nãy ấy, đậu, thế mà đối mặt với em thì lại như cha dượng là sao hả?
Kiều Vi Nhã phẫn nộ lên tiếng.
Em đối mặt với anh ấy không phải cũng dùng bản mặt dì ghẻ à?
Một người là cha dượng, một người là mẹ kế, hợp đôi quá còn gì,
Ầy, chị nói này, em đang gh...
Bạn Sở, thủ trưởng của chúng tôi tìm bạn.
Huấn luyện viên của Kiều Vi Nhã đột nhiên chạy tới.
Sở Lạc Nhất vẫn chưa nói hết câu, nghe thấy thế, vội đáp lời,
Lúc nào ăn cơm chị nói với em sau, chị đi tìm anh Cả xem có chuyện gì không.
Đi đi, cậu ta chỉ lắm chuyện thôi.
Kiều Vi Nhã nói với vẻ không vui, nhìn sang Sở Lạc Duy, càng không thể nhìn cậu bằng ánh mắt dễ chịu gì.
Sau khi Sở Lạc Nhất đi, Kiều Vi Nhã cũng rời khỏi đó.
Cậu có ý gì?
Sở Lạc Duy đột ngột lên tiếng.
Kiều Vi Nhã nhìn cậu, hừ một tiếng, sau đó nũng nịu nói,
Bạn Sở ơi, cái này làm như thế nào vậy, mình không biết làm, bạn dạy mình được không?
Kiều Vi Nhã nói dứt câu, lập tức đổi thành bản mặt dì ghẻ,
Đi dạy mấy cô gái õng ẹo của cậu đi.
Sở Lạc Duy khựng lại, nhìn Kiều Vi Nhã tức giận bỏ đi, không biết là cảm thấy tức giận hay... vui mừng nữa.
Vậy là Kiều Vi Nhã, cuối cùng cậu cũng biết ghen vì tôi rồi à?
Sở Lạc Duy khẽ nhếch miệng, đây là lần đầu tiên niềm vui từ tận đáy lòng bao trùm lấy cả cơ thể cậu.
Kiều Vi Nhã ghen rồi, ghen vì... cậu.