Ngoại truyện 1: Lục Hải Không


Số từ: 7028
Dịch: Hoàng Phương Anh
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Nguồn typer: DĐ Lê Quý Đôn
Lại một đêm tuyết không ngừng rơi.
Trong phòng, than bạc trong lò vẫn cháy âm ỉ, sưởi ấm cả gian phòng, Lục Hải Không cau mày, chậm rãi mở mắt ra, mắt phải đục ngầu, mắt trái sáng ngời, thế giới của cậu mãi mãi có một nửa là bóng đen. Cậu chớp mắt, cảm giác buồn ngủ tan đi. Lần đầu tiên say rượu trong đời khiến một kẻ không có kinh nghiệm gì như cậu đau đầu như muốn nổ tung.
Lục Hải Không day thái dương, ngồi dậy.

Tỉnh rồi à?
Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai cậu, Lục Hải Không thoáng ngây người, trước kia chỉ có Vân Tường ở bên cậu vào những lúc như thế này. Lục Hải Không thẫn thờ, không đợi cậu ngẩng đầu lên xem người đó là ai thì một đôi tay mềm mại đã dịu dàng xoa bóp huyệt thái dương cho cậu,
Lần sau đừng uống nhiều như thế, chỉ tổ khổ mình thôi.

Không phải là Vân Tường… Vân Tường sẽ chỉ vỗ đầu cậu rồi mắng:
Thằng nhóc này, học gì không học, học uống rượu gì hả, đau đầu cũng đáng.

Hơn nữa, bây giờ Vân Tường cũng không thể ở bên cậu nữa…
Đẩy tay cô gái ra, Sơ Không lạnh lùng nhìn nàng ta:
Không ai nói cho cô biết sao? Không được tự tiện vào phòng ta, cũng không được chạm vào người ta.

Người tới là con gái nuôi của Lục Lam, tên là Lục Hinh, một cô gái dịu dàng. Nàng ta vừa nghe thấy lời này của Sơ Không thì sững người, rụt tay lại, hơi lúng túng đứng bên giường:
Xin lỗi huynh, là cha nuôi bảo muội đến, ông nói tối qua huynh uống say mèm, sai muội qua đây chăm sóc huynh. Vừa nãy… muội chỉ muốn giúp huynh thoải mái hơn thôi.

Không nên trả lời như thế.
Lục Hải Không day day trán, không ngăn được một giọng nói tự nhiên bật ra trong đầu, mang theo chút lưu manh lượn lờ bên tai cậu:
Không cho chạm vào? Ngươi làm bằng đồ sứ hả? Chạm tí là vỡ hả? Vỡ thử cho ta xem.

Dường như không cần phải nghĩ, trong đầu sẽ hiện lên một bóng hình đáp lại, như thể đã thấm sâu vào xương tủy khiến cậu không thể loại sạch.
Lục Hải Không chỉ thấy mình thật thất bại, bại trong tay người xua mãi vẫn không đi ấy, hay nói cách khác, trước mặt nàng, cậu không có phần thắng. Lục Hải Không che mặt, thở dài:
Ra ngoài đi, sau này… đừng tự tiện vào phòng của ta, ai nói cũng không được.

Lục Hinh tủi thân cúi gằm đầu, im lặng hồi lâu mới khẽ nói:
Trên bàn có cháo, muội nấu từ đêm qua, đặt mãi trên bếp, dù gì huynh cũng phải ăn chút ít…

Cậu mà ăn chắc hẳn Vân Tường sẽ giận mất. Tính cách Vân Tường trước nay vốn khó chiều, lại còn hay ghen. Lục Hải Không làm như không nghe thấy lời nàng ta, chỉ lạnh lùng nói:
Ra ngoài.

Lục Hinh cắn môi, cuối cùng vẫn lui ra.
Lục Hải Không xuống giường xỏ giày, vệ sinh đơn giản một chút, khoác thêm áo giáp rồi bước ra ngoài. Ngoài trời tuyết rơi lả tả, phủ trắng cả mặt đất. Lục Hải Không hơi cau mày, hôm qua tuyết cũng rơi thế này, ngày đó năm ngoái tuyết cũng rơi thế này, hoa tuyết đưa Vân Tường đi, cũng chôn vùi cả cậu.
Lục Hải Không cất bước tới bãi luyện binh. Vân Tường đã mất được một năm. Tim cậu trống rỗng, nhưng cậu đã học được cách dùng những thứ khác để lấp đầy, cậu nghe lời Vân Tường, sống thật tốt, cố gắng sống. Cậu không muốn phụ tấm lòng của Vân Tường.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ba năm lại trôi qua. Lục Hải Không làm xong lễ trưởng thành[1] thì Lục Lam gọi vào thư phòng:
Hải Không, con biết trước nay ta luôn tin tưởng con, nhưng giờ cuộc chiến với triều đình ngày càng khốc liệt, lối chiến đấu của con lại dễ xảy ra nguy hiểm…

[1] Lễ trưởng thành của người Trung Quốc hay còn gọi là lễ đội mũ, dành cho con trai tròn hai mươi tuổi.
Lục Hải Không đáp:
Có gì xin chú cứ nói thẳng.

Lục Lam im lặng một lúc rồi thở dài:
Ta già rồi nên không tiện nói nhiều, mấy năm nay ta cũng giục nhiều rồi, mà giờ con cũng đã trưởng thành, vậy mà chưa từng nạp một người thiếp, không phải là ta ép con cưới vợ, nhưng dù gì con cũng phải để lại đời sau cho cha mẹ con, an ủi linh hồn của họ dưới suối vàng.

Lục Hải Không rũ mắt không nói gì.

Con vẫn không nhận ra tình cảm của Lục Hinh, con gái nuôi của ta dành cho con sao? Nó đợi con bao nhiêu năm, đợi tới độ sắp trở thành gái già rồi!
Lục Lam thở dài,
Ta biết lòng con vẫn nhớ nhung ai, nhưng Tống Vân Tường mất lâu rồi, đã nhiều năm trôi qua, con nên buông tay đi thôi.


Chú.
Lục Hải Không gượng cười nhìn Lục Lam,
Tống Vân Tường không phải là thứ mà Lục Hải Không có thể nắm trong tay, nàng ấy đã cắm rễ vào trong trái tim và xương tủy của con. Hôm nay chú bảo con buông tức là muốn con bỏ tim rút xương của mình, trở thành một kẻ tàn phế hay sao?

Lục Lam có phần nổi giận:
Thằng nhóc này!


Lục Hải Không trước giờ chưa từng nắm được Tống Vân Tường, càng không có tư cách bàn chuyện có nên buông tay nàng hay không.
Nói xong, cậu cúi thật thấp chào Lục Lam,
Chú, con xin lỗi. Về phần Lục Hinh cô nương, người hãy khuyên cô ấy gả cho người khác đi.

Nói chuyện xong với Lục Lam, Lục Hải Không không về phòng mình ngay mà đi tới gian nhà nhỏ Vân Tường từng ở trước kia.
Mọi thứ ở nơi này vẫn như thế, không hề thay đổi, chỉ có điều hơi thở của người đó hầu như đã biến mất, Lục Hải Không lẳng lặng nằm trên sập, cuộn tròn mình lại, bỗng nhớ tới lúc hai người họ cùng bôn ba tới phương bắc, đêm nào cậu cũng gặp ác mộng. Vân Tường vỗ lưng cậu thủ thỉ dỗ dành.
Thực ra Lục Hải Không biết, tối nào nàng cũng không được ngủ ngon. Cậu ghét chính bản thân mình không thể thoát nổi ác mộng, thương Vân Tường, sau đó ngày càng dựa dẫm vào nàng mà không thể kiểm soát.
Tình cảm mà cậu dành cho Vân Tường, là tình cảm nam nữ, nhưng cũng pha trộn rất nhiều thứ không phải là tình cảm nam nữ, những thứ đó, cả đời này không ai có thể thay thế.
Một loạt tiếng chân luống cuống chạy tới nơi này. Lục Hải Không cảnh giác, ngồi bật dậy, vẻ thả lỏng trên giường mặt thoắt cái đã biến mất.

Cạch
, cánh cửa bị đẩy ra, Lục Hinh đứng bên ngoài, nhìn vào trong phòng một lúc, đang định bước vào thì Lục Hải Không cất giọng lạnh tanh:
Đứng lại.

Cậu xuống sập, đi tới trước mặt Lục Hinh:
Có gì ra ngoài nói.
Cậu không muốn bất kì chuyện gì phá hỏng sự yên ả trong căn phòng này.
Mắt Lục Hinh đỏ hoe, nhìn Lục Hải Không chằm chằm, cô nàng vốn ngoan ngoãn lần này lại không nghe lời Sơ Không, cúi đầu hỏi:
Chú bảo rằng… huynh muốn gả muội cho người khác.

Lục Hải Không nhíu mày:
Ra ngoài nói.
Cậu định bước ra khỏi phòng thì lại bị Lục Hinh đứng trước cửa kéo tay lại:
Muội có thể không mang danh phận, muội chỉ muốn ở bên huynh, Hải Không, huynh đừng đuổi muội đi được không?


Đừng có làm ồn ở đây, Vân Tường sẽ bực mình.

Câu nói ấy đã xé toạc vết thương trong lòng Lục Hinh, nàng ngẩng đầu lên nhìn Sơ Không, lệ tuôn lã chã:
Vì sao lại là Tống Vân Tường! Vì sao tới tận bây giờ huynh vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quy định cô ta để lại cho huynh! Hải Không, huynh hãy tỉnh táo lại đi, hãy nhìn kĩ đi, bên cạnh huynh đã không còn Tống Vân Tường nữa, cô ấy đã mất rồi… đã mất rồi…
Nói xong, Lục Hinh khóc không thành tiếng, có lẽ nàng cũng biết rằng, những lời này không hề lay chuyển được địa vị của Vân Tường trong lòng Lục Hải Không.
Lục Hải Không đẩy bàn tay nắm lấy tay cậu của Lục Hinh ra, khẽ đáp:
Vân Tường chưa từng đặt ra quy định gì cho ta, ta cũng biết nàng ấy đã mất rồi.


Vì sao huynh phải cố chấp như thế!
Lục Hinh bưng mặt khóc,
Huynh không thích muội cũng không sao, nhưng… vì sao huynh lại khiến muội phải thua một người đã chết chứ, muội không cam lòng…

Thực ra đâu chỉ có mình Lục Hinh không cam lòng, Lục Hải Không cụp mắt xuống:
Trong thế giới của ta, chưa từng có ai thắng được nàng ấy.

Ngay cả cậu cũng thế.
Mùa xuân ở Bắc Trường Thành tới muộn, tới khi cỏ dại nhú mầm xanh, quân Bắc Trường Thành đã sẵn sàng lên đường, định phát động tổng công kích triều đình. Lục Hải Không mặc chiến giáp của tướng quân, trước lúc xuất quân, cậu đi một mình tới một sườn núi nhỏ vùng ngoại ô. Ở nơi đó có một gian nhà nhỏ, không có người sống mà chỉ có một ngôi mộ lẻ loi.
Lục Hải Không lấy rượu ra, lẳng lặng đứng bên ngôi mộ một lát, sau đó mở hũ rượu, rót rượu quanh ngôi mộ:
Vân Tường, ta phải ra trận đây, nếu lần này có thể quay về thì ta nhất định sẽ mang đầu của Tam hoàng tử về tế nàng.

Làn gió xuân nhè nhẹ mang theo hơi ấm lướt qua, mấy sợi tóc vương trên vai Lục Hải Không bị thổi bay lên, tóc đen xen lẫn tóc bạc, mái tóc của cậu đã thành hoa râm.
Lục Hải Không nhếch miệng, như thể tưởng tượng ra một viễn cảnh tươi đẹp nào đó:
Đợi ta về rồi, ta sẽ luôn ở đây với nàng, chúng ta cùng ngắm bình minh, hoàng hôn, cùng uống rượu, nói chuyện trên trời dưới biển. Nàng xem, ta biết uống rượu rồi.

Không có ai đáp lại lời cậu, Lục Hải Không buồn bã cụp mắt.
Tiếng kèn trong thành nổi lên, đó là hiệu lệnh triệu tập quân đội của Lục Lam.
Lục Hải Không vuốt ve tấm bia đá, sau đó đặt hũ rượu xuống, quay người bỏ đi.
Trận này đánh suốt hai năm, trong hai năm đó triều đình hoàn toàn tan tác, trận chiến cuối cùng, chỉ còn lại mỗi cấm vệ quân bảo vệ kinh thành, mà điều đáng sợ chính là, kẻ ngoan cố cầm binh cản bước chân của quân đội Bắc Trường Thành lại chính là kẻ người người cho là kẻ ngốc – Tam hoàng tử.
Trong quân doanh, Lục Lam đang nhíu mày vắt óc suy nghĩ, bên cạnh có một người ngồi, màu tóc trắng xóa, mà đó lại chính là Lục Hải Không mới hai mươi hai tuổi. Lục Lam ngẩng đầu hỏi:
Hải Không, có cách nào mau hạ thành được không?

Lục Hải Không mỉm cười:
Đã tới nước này rồi thì chú hà tất phải lo. Quân Bắc Trường Thành đã bao vây kinh thành, đó chỉ là một tòa thành chết, đợi tới khi trong thành hết gạo hết vũ khí thì chúng ta không đánh cũng thắng.
Không có ai khát khao chiến thắng như Lục Hải Không, cũng không có ai có thể nhẫn nại như cậu, tâm nguyện bao năm hôm nay có thể đạt được, cậu hi vọng thấy vẻ hoảng loạn của đối phương nhiều hơn.
Đột nhiên tiếng trống trận ngoài trại vang lên, Lục Hải Không và Lục Lam nhìn nhau, thầm nghi ngờ, khiêu chiến? Với kinh thành hiện giờ? Tam hoàng tử điên rồi chăng!

Báo cáo!
Tiểu binh đi nhanh vào trong trại:
Tướng quân, Tam hoàng tử đột nhiên đánh trống trận, nói muốn gặp tướng quân.

Chẳng lẽ muốn xin hàng? Lục Hải Không gật đầu, lẳng lặng bước ra ngoài, cậu chậm rãi bước tới tiền tuyến, cách đó ba mươi trượng là tường thành của đô thành. Mái tóc bạc của Lục Hải Không giữa những mái đầu đen lố nhố của binh sĩ trông càng nổi bật hơn.
Cậu đứng lại, bỗng nghe thấy tiếng cười sằng sặc ở trên thành vang lên:
Tướng quân tóc bạc Lục Hải Không, nghe danh đã lâu.

Lục Hải Không không để ý tới gã, trong mắt cậu, đó chỉ là bên thua trận.
Tam hoàng tử cười nói:
Đã lâu không gặp, Lục tướng quân có còn nhớ tại hạ không? Năm đó ngươi cướp vợ của ta, ta nhớ lúc ấy quá, nhưng giờ cuối cùng cũng được gặp lại vợ mình, chúng ta lại như năm đó, cùng chờ Lục tướng quân được không?

Gặp lại vợ…
Mắt Lục Hải Không đanh lại, bỗng thấy Tam hoàng tử đón lấy vật gì từ kẻ phía sau gã. Tam hoàng tử cười nhếch mép, xốc tấm vải đỏ phủ trên thứ đó lên, không ngờ bên trong lại là một bộ xương! Các khớp xương đều bị đóng đinh nên không thể cử động, trông lại càng cứng ngắc.
Con ngươi của Lục Hải Không co lại.
Tam hoàng tử nói tiếp:
Tới Bắc Trường Thành đón Vân Tường về đây thật chẳng dễ dàng gì, da thịt của nàng ấy đã mất hết rồi, giờ chỉ còn lại mỗi thứ này, xem ra mấy năm nay sống ở Bắc Trường Thành của các ngươi nàng chẳng sung sướng gì. A… phải rồi, ngươi xem vết thương trên phần bả vai của nàng này, lúc thuộc hạ của ta đón nàng về thì phát hiện thấy một cây kim ở trên xương bả vai, cây kim đó chính là món quà mà ta tặng nàng ấy lúc đi theo ngươi, một kim xuyên xương, lấy cả mạng nàng.

Nắm tay của Lục Hải Không siết càng chặt, cậu nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử, mặt như Tu La. Tên khốn đó dám… Gã dám!
Thấy Lục Hải Không thế này, Tam hoàng tử dường như cực kì thích thú, gã cầm bàn tay của bộ xương lên, cười nói:
Lục Hải Không tướng quân có muốn xem Vân Tường chào ngươi không? Thế này hay là thế này?
Gã đưa tay nàng qua qua lại lại nhưng bộ xương đã bị găm đinh làm sao có thể làm nhiều động tác như thế, một tiếng
rắc
vang lên, khúc xương tay bị Tam hoàng tử bẻ gãy.

Chết rồi… Ngại quá, quá tay rồi.
Tam hoàng tử cười dửng dưng.
Lục Hải Không không đè nén nổi cơn giận nữa, cậu nhảy vọt lên, định một mình xông lên thành.

Tướng quân, không được!
Binh lính phía sau muốn ngăn lại, nhưng Lục Hải Không đã giận tới mức hai mắt đỏ ngầu, còn nghe được tiếng ai.
Tam hoàng tử cười nhếch mép:
Bắn tên.
Những binh lính bắn tên bên cạnh gã chuẩn bị đầy đủ tên tẩm độc từ lâu, thấy gã ra lệnh, tên trút xuống ào ào như mưa bắn thẳng về phía Lục Hải Không. Dù võ công của Lục Hải Không có giỏi thế nào thì vẫn bị trúng hai mũi, nhưng cậu không hề dừng bước, như thể những vết thương trên người không hề biết đau. Độc tố lan tràn trong máu, Lục Hải Không cố gắng đè nén vị tanh trong họng mình.
Cái này thì có là gì… khi so với nỗi sợ hãi lúc nhìn thấy hài cốt của Vân Tường, đó có là gì.
Cậu không bảo vệ được Vân Tường, đến cả hài cốt của nàng cũng bảo vệ không xong…

A!
Lục Hải Không hét lên, dùng khinh công nhảy lên tường thành, mọi người đều khiếp sợ. Tam hoàng tử cũng không ngờ võ công của người này lại mạnh đến thế, gã lùi ra sau hai bước. Lục Hải Không chộp lấy kiếm của một binh sĩ trốn bên cạnh, sát khí sục sôi, nỗi đau và sự phẫn nộ trong lòng cậu, phải lấy máu ra để trả!
Quân đội Bắc Trường Thành phía dưới bỗng chốc hỗn loạn, Lục Lam khoác giáp lên ngựa, hô to:
Tấn công!

Trận chiến vô cùng kịch liệt.
Lúc này binh lính trên tường thành đã bị Lục Hải Không giết hơn phân nửa, ngươi cậu đẫm máu, không biết đó là máu của cậu hay là của người khác. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử, bất kì kẻ nào ngáng đướng đều bị cậu xử dứt khoát như đang chém cỏ.

Trả Vân Tường lại cho ta!
Cậu vô cảm đưa tay về phía Tam hoàng tử đang trốn trong bao lớp bảo vệ.
Cấm vệ quân bắt đầu xao động, nhìn con người bị cắm đầy những mũi tên tẩm độc, mà còn bước từng bước vững vàng tiến lên phía trước, người đó như một con quái vật không biết đau, không sợ chết, chỉ cần dùng sát khí đã đủ khiến kẻ khác sợ chết khiếp.
Thực ra, Lục Hải Không chỉ không nhìn rõ những thứ khác mà thôi. Cậu chỉ có một con mắt, mà con mắt đó đã đặt Tống Vân Tường vào bên trong, bởi vậy không thể để ý những gì khác nữa.
Tam hoàng tử nhìn Lục Hải Không, bỗng cười một cách kì quắc:
Ngươi muốn nàng ta ư? Được rồi, cho ngươi.
Nói xong gã vứt hài cốt của Vân Tường xuống dưới thành như vứt một tấm giẻ rách, mà lúc đó thiên quân vạn mã đang chém giết, hài cốt bị binh sĩ giẫm đạp hóa thành cát bụi.
Lục Hải Không sững sờ, gương mặt thoáng ngỡ ngàng, tới khi ngẩng đầu lên, sát khi trong đôi mắt khiến người khác phải run sợ.
Trận chiến cuối cùng, Lục Hải Không chặt đầu Tam hoàng tử, khiến tường thành như thể địa ngục trần gian.
Trận chiến cuối cùng, Lục Hải Không bị trúng hai mươi chín mũi tên, độc lan vào tận tim. Sau khi được cứu, cậu nằm trên giường suốt một tháng mới tỉnh lại, nhưng lúc tỉnh lại, thấy gương mặt của Lục Lam, cậu chỉ nói một câu:
Còn cứu con làm gì…

Tất cả mọi chuyện trên thế gian này dường như đều đã không còn liên quan gì tới cậu. Báo thù rồi, kẻ địch không còn nữa. Vân Tường cũng mất rồi. Cậu phải đối mặt với cuộc sống đêm đêm mơ thấy ác mộng, hết lần này tới lần khác phải nhìn thấy cảnh Vân Tường biến mất ngay trước mắt.
Còn cứu cậu làm gì…
Lục Lam trở thành tân đế, giang sơn đổi chủ, Lục Hải Không quay về Bắc Trường Thành một mình. Cậu không mang theo đầu của Tam hoàng tử, bởi vì Vân Tường đã không còn ở nơi đó nữa.
Năm năm sau.
Trong một gian nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, đột nhiên hôm nay Lục Hải Không thấy có tinh thần hơn bình thường nhiều. Cậu cầm một ly rượu đi tới trước ngôi mộ trong sân, rót xuống ngôi mộ, tóc cậu bạc trắng như sương tuyết, khiến gương mặt cậu càng thêm phần phờ phạc.
Cậu biết Vân Tường không còn ở đây nữa, năm năm trước lúc quay về đây, ngôi mộ này đã bị xới tung lên, chỉ để lại một cái hố lớn. Lục Hải Không lấp lại, để làm nơi tưởng niệm.
Vân Tường không ở đây, câu nên đi đâu?
Lục Hải Không gục đầu, gương mặt rối bời.
Quay về phòng lẳng lặng nằm xuống, Lục Hải Không bỗng nhớ tới rất lâu trước kia, lúc ấy Vân Tường và cậu vẫn còn nhỏ, một người là tiểu thư của tướng phủ, một người là công tử của tướng quân. Vân Tường mắc lỗi bị phạt quỳ ở từ đường, cậu ở bên nàng, ngủ trên chân nàng suốt đêm, hôm sau tỉnh giấc thấy Vân Tường vừa rỏ nước miếng xuống đầu cậu, vừa chép miệng nói:
Lục Hải Không… Đồ ngốc…

Ngay cả trong giấc mơ nàng cũng thấy cậu, thật tốt biết bao.
Lục Hải Không nhắm mắt lại, dường như nghe thấy tiếng mắng nhỏ của Vân Tường trên đầu cậu:

Lục Hải Không, đồ ngốc.

Lúc đó, ánh nắng chứa chan êm dịu, chỉ có hai thanh mai trúc mã bọn họ…
Ngoại truyện 2: Tử Huy
Trong màn sương tinh mơ, dưới giàn hoa tử đằng, nữ tử áo xanh trông lặng lẽ như một cành hoa tử đằng, nụ cười đằm thắm.

Nàng là ai?


Ta là Cẩm La. Còn chàng?


Ta là… Tử Huy…

Là ai?
Giấc mộng ùa về trong đêm, tiểu hòa thượng mở bừng mắt, vẻ mặt ngơ ngác. Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ len lỏi qua lớp giấy dán cửa chiếu vào phòng, khiến gương mặt của tiểu hòa thượng trông càng phờ phạc hơn, chàng lật người, chui vào trong chăn, sau đó chàng lại nằm mơ, lại thấy cô gái đó, mỗi lần tỉnh giấc chàng đều không nhớ được tên và dáng vẻ của nàng, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác rất thân thuộc, như thể chàng quen nàng vậy.

Này… Vô Niệm, đệ lại nằm mơ hả?
Vị sư huynh nằm kế bên lầu bầu,
Đừng kéo chăn của ta.

Vô Niệm khẽ đáp:
Dạ, xin lỗi sư huynh.
Từ bé chàng đã có bệnh hay mơ, ngủ không ngon giấc, thậm chí có lúc còn khóc toáng bật dậy, người nhà nghĩ chàng bị ma ám nên ngay từ nhỏ đã đưa chàng lên ngôi chùa trong núi nhờ nuôi hộ. Ngày ngày tụng kinh niệm Phật, bệnh này của chàng quả thật đã khá hơn rất nhiều, nhưng đôi khi vẫn giật mình tỉnh giấc giữa đêm, chàng không nhớ rõ cảnh trong mơ mà chỉ thấy tim mình trống trải.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Tảng sáng, sau khi tụng xong kinh, phương trượng gọi Vô Niệm ra, bảo cậu sau này dọn ra ở sau núi, giúp lão hòa thượng Không Đạo sắp xếp việc ở đó. Vô Niệm ngoan ngoãn vâng lời, chiều tới thu dọn đồ đạc xong bèn chuyển đi. Phía ngoài thiền xá ở sau núi có một gốc cây tử đằng rất to do một người nào đó trồng, rất lâu trước đây. Không Đạo hòa thượng tuổi đã già, không làm nổi việc gì nữa, vì thế Vô Niệm được giao toàn quyền xử lí mọi chuyện.
Vô Niệm nhận công việc này thì không chăm chỉ làm như xưa, mà thay vào đó chàng luôn thẫn thờ nhìn gốc hoa tử đằng, vì thế không biết đã bị mắng bao nhiêu lần. Mùa hè hằng năm, chàng ngắm gốc tử đằng hoa nở hoa tàn. Bất giác mười năm đã trôi qua, Không Đạo hòa thượng đã viên tịch, nhưng chàng vẫn sống một mình phía sau núi, từ một tiểu hòa thượng trở thành một đại hòa thượng.
Một ngày, trời trong nắng ấm, đúng độ tử đằng ra hoa, từng dải hoa thả xuống như thác đổ, dưới ánh mặt trời, nơi này như chìm vào trong màu tím mộng mơ.
Vô Niệm vẫn như trước kia, cầm chổi ngơ ngác ngửa đầu nhìn hoa tử đằng thì bỗng nghe thấy một tiếng tán dương đầy sửng sốt của một cô gái:
Hoa tử đằng đẹp quá đi mất!

Chàng nghiêng đầu nhìn, một cô gái mặc váy lụa mỏng màu vàng nhạt đi từ phía núi bên tới, đứng cách gốc tử đằng không xa, ngửa đầu nhìn hoa, miệng há hốc quên cả khép lại vì kinh ngạc. Cô gái ngây người hồi lâu mới nhìn thấy Vô Niệm bên cạnh, nàng ta lại ngớ ra, sửng sốt thốt lên:
Hòa thượng đẹp quá!

Vô Niệm cụp mắt, quay người đi, bắt đầu chậm rãi đưa chổi. Cô gái kia che miệng, như thể nhận ra những gì mình nói có chút mạo phạm, mặt nàng ta đỏ bừng, vội vàng giải thích:
Xin lỗi, ta xin lỗi, ta không có ý trêu đùa ngươi đâu… Ta chỉ lỡ lời thôi.

Nếu đối phương đã nói thế thì Vô Niệm cũng không tiện tranh luận gì nữa, chàng cúi người nói:
A Di Đà Phật, thí chủ cứ tự nhiên.

Cô gái gãi đầu cười:
Người không trách ta mạo phạm là được rồi.
Cô gái còn chưa nói xong đã thấy phương trượng bước ra từ con đường nhỏ trước núi.

Nữ thí chủ đi nhanh quá, lão nạp chạy theo thật vất vả.
Cô gái lè lưỡi, phương trượng quay đầu nhìn Vô Niệm rồi dặn dò:
May mà có Vô Niệm ở đây, vị này là tiểu thư của Thi phủ dưới núi, sức khỏe của nàng không tốt, phải ở trên núi ít ngày. Sau núi yên tĩnh, Vô Niệm hãy chăm sóc chu đáo cho tiểu thư.

Vô Niệm sửng sốt, còn chưa tìm được lí do từ chỗi thì đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của cô gái kia:
Vô Niệm đại sư, tiểu nữ là Thi Sảnh, sau này phải nhờ đại sư chăm sóc rồi.

Vô Niệm há hốc miệng, không biết nên nói gì.
Từ sau khi Thi Sảnh tới, thời gian Vô Niệm thừ người nhìn cây tử đằng ngày càng ít đi. Cô nương vui vẻ hoạt bát này luôn tạo rất nhiều tình huống khiến chàng không biết làm sao, luôn nói rất nhiều điều khiến chàng á khẩu, luôn gây ra rất nhiều chuyện khiến chàng dở khóc dở cười.
Ban ngày trong thiền xá sau núi vốn yên tĩnh lại bị nàng quậy tung trời, vì thế Vô Niệm vô cùng mệt mỏi, đêm đến vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ, không còn thời gian mơ thấy giấc mộng xưa nữa.
Một ngày mùa hạ, chàng đã dần quen với sự ồn ã của Thi Sảnh ở bên cạnh, lúc nhìn nàng cũng không thể nhìn thêm bất kì thứ gì khác nữa.
Hoa tử đằng đơm bông rồi úa tàn bên họ, một ngày Thi Sảnh được người nhà đến đón về để chúc thọ cha nàng, gốc tử đằng như thác đổ ấy mới lọt vào mắt Vô Niệm. Một hôm trời quang, trong đầu chàng bỗng hiện lên một hình ảnh, cô gái áo xanh đứng dưới gốc cây tử đằng, vẻ mặt điềm tĩnh, gương mặt nghiêng nghiêng của nàng đẹp tới mức khiến người khác không dám chạm vào.

Tên thiếp là Cẩm La…

Nàng khẽ nói, sau đó cụp mắt xuống, nhếch miệng cười, nhưng lại như sắp khóc đến nơi:
Chàng còn nhớ thiếp không?

Gió mát thoáng qua, hoa tử đằng lại luôn rơi xuống đất, Vô Niệm bỗng bừng tỉnh, hai gò má đã ướt lạnh.

A…
Vô Niệm khẽ giật mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào giọt nước rơi từ khóe mắt, vì sao chàng lại khóc?
Đêm đó, Thi Sảnh không về núi, Vô Niệm lo lắng dần chìm vào giấc ngủ.
Chàng lại mơ thấy giấc mơ đã lâu không gặp, tất cả hỉ nộ ái ố của cô gái áo xanh trong mơ đều hiện ra vô cùng chân thật trong đầu chàng, hơi ấm của tay nàng, hương vị của đôi môi, gương mặt xinh đep, nàng lặp đi lặp lại một cái tên
Tử Huy
, nói hết lần này tới lần khác:
Thiếp đợi chàng.
Chàng nhìn thấy nàng ở trong một căn phòng đá dốc hết tâm can mà khô héo đợi cả một đời, chàng cảm thấy người con gái này rất quan trọng với chàng, thậm chí là quan trọng nhất…
Nhưng sau khi tỉnh giấc, chỉ thấy Thi Sảnh ngồi bên giường, khóc đỏ cả mắt, còn Vô Niệm lại không nhớ rõ những gì trong mơ.
Chàng giơ đưa tay lên xoa đầu Thi Sảnh, lòng đau âm ỉ vì thấy nàng buồn,
Sao thế?
Trong giọng chàng chất chưa đầy sự thương xót dành cho Thi Sảnh.

Muội… hôm qua muội về Thi phủ, cha muội nói…
Nước mắt của Thi Sảnh lại tuôn lã chã,
Cha muội nói rằng, ông ấy đã đồng ý… gả muội cho người ta rồi.

Vô Niệm sững sờ. Còn Thi Sảnh như thể không nhịn được nữa, nhào lên ôm cổ Vô Niệm:
Muội thích huynh! Muội chỉ thích Vô Niệm thôi! Muội không muốn gả cho người khác! Muội chỉ thích huynh thôi!

Bóng hoa tử đằng ngoài thiền xá lay động, tai chàng như thể bị những lời nói của một cô gái xâm chiếm, người đó nói:
Tử Huy, thiếp thích chàng.
Nàng nói:
Tử Huy, chúng ta thành thân nhé?
Người con gái ấy nói:
Sau này thiếp sẽ mãi mãi ở bên chàng, làm vợ của chàng.

Thoáng chốc chàng bỗng có ý định đẩy Thi Sảnh ra, chàng bỗng thấy lòng mình có một sự hổ thẹn kì lạ, chàng bỗng nhận ra… phải chăng chàng đã quên chuyện gì đó rất quan trọng?
Thi Sảnh không nhận được sự an ủi của Vô Niệm, nàng buông chàng ra, nhìn chàng có chút sợ hãi:
Vô Niệm… huynh giận rồi sao? Muội biết huynh là người xuất gia, nhưng bao nhiêu lâu rồi, muội tưởng…
Giọng nàng nhỏ dần, mang theo chút tủi thân khó nén:
Muội tưởng rằng, huynh cũng thích muội.

Câu này khiến Vô Niệm tỉnh táo lại, chàng nhìn gương mặt tủi thân của Thi Sảnh, những suy nghĩ và hồi ức chưa từng tồn tại ấy tan nhanh theo mây khói. Chỉ có Thi Sảnh ngày ngày ở bên chàng, cùng với sự ấm áp chân thực và một sự mập mờ không nói rõ thành lời.
Vô Niệm chớp mắt, đắn đo một lát rồi cười đáp:
Có lẽ, ta cũng thích muội.

Mắt Thi Sảnh sáng ngời.
Một năm bên nhau sớm chiều, Thi Sảnh vốn là người con gái quyến rũ, dù Vô Niệm có vô niệm, nhưng cuối cùng vẫn nảy sinh những suy nghĩ phàm tục. Chàng thở dài:
Vậy bây giờ chúng ta có phải nên chuẩn bị bỏ trốn không?

Chàng nghĩ, cô gái này đáng để chàng đánh đổi tất cả để bảo vệ.
Thi Sảnh sửng sốt, lập tức gật đầu.
Đeo bọc hành lí trên lưng, Vô Niệm dắt tay Thi Sảnh đi men theo con đường xuống núi phía sau núi. Trước khi đi, Vô Niệm quay đầu nhìn lại, thì bỗng nhiên, chàng như thấy một cô gái áo xanh đang đứng dưới gốc Tử Đằng, nàng nhìn chàng, khóe môi cong lên đắng cay mà ấm áp.
Vô Niệm dừng bước, nhìn miệng cô gái ấy mấp máy như thể đang nói:
Không ngày gặp lại.

Chàng ngẩn người, không hiểu sao lòng nhói đau, chớp mắt một cái, một cơn gió mạnh thổi qua, cánh hoa tử đằng tung bay khắp trời.
Thi Sảnh quay đầu lại, lúng túng nhìn Vô Niệm:

Vô Niệm?

Vô Niệm ngẩn người, lắc đầu, tiếp tục đi xuống núi, chàng nói:
Xuống núi rồi muội đặt hộ ta một cái tên, ta không thể cứ để tên là Vô Niệm nữa.

Thi Sảnh chớp mắt, đắn đo một lát bỗng bật cười:
Ê, ý là trong lòng huynh có muội đúng không? Nghĩa là từ nay về sau huynh không thể thanh tâm quả dục nữa đúng không? Được! Huynh yên tâm, sau khi xuống núi muội nhất định sẽ tìm cho huynh một cái tên thật hay…

Vô Niệm mím môi khẽ cười, không đáp lại nàng.
Có lẽ nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm cũng không thắng nổi tình cảm nồng ấm ngày ngày bên nhau, cũng giống như người thường không thể thắng nổi cảm giác trống trải. Lúc yếu đuối, ai mà chẳng chọn một bến bờ có thể khiến người đó cảm thấy ấm lòng.
Dẫu rằng nơi đó… vốn không phải là nơi mà chàng muốn đi.
Dẫu có hi vọng chàng vô tình vô niệm thế nào, nhưng cuối cùng chàng vẫn chỉ là một người bình thường.
Tiếng bước chân và tiếng người xa dần, gió mát thoáng qua, chỉ để lại những cánh hoa tàn đợi năm sang.
Ngoại truyện 3: Sơ Không và tiểu nương tử. Cuộc sống hạnh phúc?
Lĩnh thưởng
Việc đầu tiên Sơ Không làm sau khi về Thiên giới là gặp Tiểu Tường. Ngay sau đó hai người bị sứ giả của Ngọc Đế phái tới gọi đến bảo điện Linh Tiêu.
Giữa lúc dạo chơi bảy kiếp ở Minh phủ, Tiểu Tường Tử và Sơ Không đã giải quyết được một đọa tiên[1] nguy hiểm cho chúng sinh, còn tống được hai thanh niên đã lớn mà chưa chịu kết hôn, mang tới rất nhiều niềm vui cho mọi người ở các giới. Ngọc Đế đắn đo rồi vỗ bốp lên bàn quyết định:
Phải thưởng.

[1] Đọa tiên: Tiên nhân sa ngã, đi vào con đường tà đạo.
Do đó hai người đứng ngay ngắn trước điện nghe ban thưởng, Sơ Không được phục chức, bổng lộc tăng lên năm lượng bạc, ban cho một tòa nhà, bốn gã tôi tớ. Tiểu Tường Tử được thăng từ tiên đồng của Nguyệt lão lên làm tiên sứ xe duyên, tiếp tục làm việc trong điện Nguyệt lão, giúp Nguyệt lão chải tơ hồng, bổng lộc mỗi tháng năm lượng bạc.

Ngoài ra.
Ngọc Đế vuốt râu,
Hai người các ngươi định khi nào thành thân?

Tiểu Tường Tử đang chìm đắm trong niềm vui mỗi tháng được năm lượng bạc bổng lộc, không nghe thấy bất kì điều gì nữa, Sơ Không đáp gọn:
Càng nhanh càng tốt.

Ngọc Đế hài lòng vuốt râu:
Hôn lễ của các ngươi phải làm thật rầm rộ vào.

Sơ Không dẫn Tiểu Tường Tử ra khỏi Linh Tiêu bảo điện, đi rất xa rồi thì bỗng nghe thấy tiếng cười sằng sặc của Ngọc Đế trong tiếng ai oán của các quan:
Ta đã bảo hai đưa nó sẽ về bên nhau mà! Lại đây, trả tiền trả tiền!

Sơ Không lờ đi như không nghe thấy gì, vẫn nắm tay Tiểu Tường Tử thong thả bước từng bước xuống bậc thềm của Linh Tiêu bảo điện.
Tiểu Tường Tử che miệng cười khúc khích:
Ta cũng có bổng lộc rồi, ta cũng có bổng lộc rồi.

So với sự sung sướng đơn giản của Tiểu Tường lúc này, Sơ Không mới lịch kiếp phi thăng, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, tâm trạng vẫn rối bời, còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc thì bỗng một bóng đen phủ lấy hai người họ.
Hai người ngửa đầu nhìn, cơ thể vạm vỡ uy nghi của Thác Tháp Lý Thiên Vương đứng ngay trước mặt, gương mặt bị lấp trong đống râu xồm xoàm, ánh mắt nặng nề khó hiểu.
Trực giác của Sơ Không mách bảo rằng lúc này Lý Thiên Vương đang tức giận thì bỗng thấy một cánh tay trắng như củ hành đập bốp vào bụng Lý Thiên Vương, Tiểu Tường Tử cười sặc sụa không giữ kẽ chút nào:
Lý râu xồm, hồi trước ông nói là muốn bắt ta sống những ngày cô vợ nhỏ theo đuổi tướng quân, ông xem xem giờ là ai theo đuổi ai! Bảy kiếp này có kiếp nào ông làm được không?

Câu này làm mặt Sơ Không tái mét, bộ râu của Lý Thien Vương cũng rung lên.
Tiểu Tường Tử túm tay Sơ Không:
Hai chúng ta có chuyện, đi trước đây.

Đi được một lát, Tiểu Tường Tử quay đầu lại thấy vẻ mặt Sơ Không có vẻ không bình thường, nghĩ ngợi một lát, tròng mắt đảo quanh rồi nói:

Chàng không muốn thừa nhận sự thật mình đã theo đuổi ta bảy kiếp đúng không?

Sơ Không bỗng bật cười.

Nhận, sao lại không nhận chứ. Dù gì nàng cũng nằm trong tay ta rồi, quá khứ còn quan trọng sao, chỉ cần sau này nàng không đấu lại ta là được.

Tiểu Tường Tử nhướng mày:

Chàng muốn đấu thử không?

Sơ Không nghiêng đầu nhìn Tiểu Tường Tử, vươn tay nhéo má nàng, cười nham hiểm:

Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian.

Thành thân
Đêm Tiểu Tường Tử và Sơ Không thành thân, một nửa số thần tiên trên Thiên giới uống say mèm, lâu rồi không có chuyện vui như thế này, mọi người đều dốc sức chơi hết mình. Sơ Không đi vào động phòng, thấy cô vợ mới của mình ngồi ngoan ngoãn bên giường, vì thế lòng thoáng rung động, Tiểu Tường Tử yên lặng thế này đúng là hiếm thấy.
Chàng đứng trước mặt Tiểu Tường Tử hồi lâu, Tiểu Tường Tử cũng không vội, lẳng lặng đợi chàng vén khăn voan đỏ của nàng lên.
Tiểu Tường Tử thật quá yên lặng, Sơ Không không nỡ phá tan sự yên ả này. Nhưng không vén khăn thì không làm gì được… Sơ Không đắn đo một lát, cuối cùng vẫn vén khăn của Tiểu Tường Tử, sau đó… vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Dưới lớp khăn đó, cô vợ mới của chàng miệng đầy dầu mỡ, Sơ Không thở dài:
Ta đã biết yên lặng quá chắc chắn không phải chuyện tốt gì mà…

Tiểu Tường Tử uất ức nhìn Sơ Không, lầu bầu:
Hôn lễ này thật bất công, chàng được ăn uống no nê ở ngoài kia, còn ta lại phải bóp bụng ở trong này, ta không chịu nổi nữa mới đi lấy thứ gì đó ăn. Nếu không thì lần sau kết hôn chúng ta đổi vai đi, ta ra ngoài tiếp khách, chàng chờ ở đây nhé? Ta thấy bao nhiêu là rượu ngon…

Sơ Không day day đống gân xanh đang nổi lên trên trán:
Chuyện này tốt nhất là đừng có lần sau.

Tiểu Tường Tử lau cái miệng đầy dầu mỡ xoa bụng thỏa mãn:
Ăn nó mới làm được chuyện chứ.

Mặt Sơ Không đỏ bừng, quay ngoắt đi:
Đã… ăn gì rồi?

Tiểu Tường Tử xòe ngón tay bắt đầu nhẩm tính, Sơ Không nhìn nàng mãi lâu, thấy nàng vẫn tính liên hồi, hắn thở dài, gãi đầu gãi tai, sau đó hạ quyết tâm, siết cằm Tiểu Tường Tử, cười tít mắt:
Biết nàng ngốc, tự ta tới nếm xem.


Ơ…
Hai đôi môi chạm vào nhau, lưỡi của Sơ Không khẽ chạm vào môi Tiểu Tường Tử, sau đó luồn thật sâu, nhưng không quấn quýt lâu Sơ Không đã buông nàng ra, Tiểu Tường Tử lấy làm lạ:
Chàng đã nếm ra ta ăn những thứ gì chưa?

Mặt Sơ Không đanh lại:

Chưa, ta phải nếm kĩ hơn mới được.

Sau đó thì chàng mất cả đêm để kiểm tra thật kĩ…
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tường Tử tỉnh giấc, cực kì cố chấp mà hỏi:
Tóm lại chàng có nếm ra tối qua ta đã ăn những gì không?

Sơ Không vòng tay ôm nàng vào lòng, trả lời chắc nịch:
Ta.

Ngắm sao
Hai kẻ ngốc chuyển vào ngôi nhà được Ngọc Đế ban cho, cùng sống những ngày hạnh phúc thỉnh thoảng xen chút cãi vã. Bọn họ đón hươu ngựa lên Thiên giới, tuy bảo là làm thú cưỡi, nhưng thực ra lại chẳng khác thú cưng là bao.
Hoàng hôn hôm đó, Oanh Thời tới tìm Sơ Không:
Sơ Không ca ca, chúng ta đi ngắm sao đi.

Sơ Không nghĩ một lát, gật đầu nói:
Ừ, được.
Sau đó quay đầu gọi:
Tiểu Tường Tử, sang đài Quan Tinh ngắm sao không?

Lúc ấy Tiểu Tường Tử đang chải lông cho hươu ngựa, nghe Sơ Không nói vậy, nàng vỗ vỗ đầu hươu ngựa:
Tối nay có đi ngắm sao không?
Hươu ngựa hí hửng gật đầu, vậy nên Tiểu Tường Tử đáp:
Chải lông xong thì đi.

Khi Sơ Không chuyển lại lời cho Oanh Thời, Oanh Thời cười nói:
Ở đó có người đang đợi muội, muội đi trước đây.

Nhưng tối đến khi hai người họ tới đài Quan Tinh thì lại không thấy bóng Oanh Thời với
người đó
đâu. Tiểu Tường Tử gãi đầu:
Chẳng lẽ hai người họ không ngắm sao ở đây?
Sơ Không ngồi bệt xuống đất, nhìn lên bầu trời đầy sao nói:
Không có ai càng hay, yên tĩnh.

Tiểu Tường Tử cũng ngồi xuống, rồi như thể đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó:

A, ngắm sao làm ta bỗng nhớ ra một chuyện, mấy hôm trước quên không nói với chàng, ta có thai rồi.

Sơ Không thản nhiên gật đầu, sau đó cứng đơ:
Cái gì…


Ta có thai rồi.

Miệng Sơ Không dần rớt xuống:
Nam hay nữ?


Ta sao biết được.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bảy Kiếp Xui Xẻo.