Chương 125: Lỡ tay
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1408 chữ
- 2021-12-31 05:18:04
Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn không rõ ràng lắm nhưng đôi mắt hắn lại trong suốt đến lạ kì, không còn thâm thúy và lạnh lù8ng như ngày thường. Hắn nhìn cô chằm chằm cứ như là có thể nhìn thấy khuôn mặt thật
của cô xuyên qua tấm màn che 3vậy.
Cô vẫn còn chưa bình tĩnh lại sau cảm giác hoảng hốt ban nãy, giờ lại bị nhìn thế này, tim vốn đã đập hơi nh9anh giờ thì như tiếng trống dồn dập vang lên trong tại cô.
Thôi Trịnh theo ông cụ vào trong nhà.
Ông cụ chỉnh đèn trên bàn cho sáng lên, mời Thôi Trịnh ngồi xuống rồi mới nói:
Phòng ốc tồi tàn, mong Hầu gia thông cảm bỏ qua cho.
Đương nhiên Thôi Trịnh không để ý đến những chuyện này. Hắn nhìn thẳng vào Vương đại:
Nói đi, tại sao Vương Đạo Xương lại truy sát ngươi?
Ngụy Nguyên Kham nhìn về điền trang. Chắc hẳn Thôi Trịnh đã hỏi ra được nội tình rồi. Hắn nhìn xung quanh... lúc này Cổ đại tiểu thư đã đưa Liễu Tô vào.
Cô đi rất nhanh, không hề để tâm đến chuyện vừa xảy ra.
-
Ngụy Nguyên Kham vừa nghĩ vừa đi đến trước mặt kẻ kia.
Ta được Thái...
Gã đó còn chưa nói xong, Ngụy Nguyên Kham đã đá một phát khiến gã ta lập tức bay ra nửa mét, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Cổ Minh Châu không kìm được mà hơi ngẩn người, một lát sau mới hoàn hồn. Ngụy đại nhân thay đổi quá nhanh khiến cô trở tay không kịp.
Sơ Cửu ngạc nhiên há hốc mồm. Ban nãy lúc Tam gia vươn tay cứu người, hắn ta ngại ngùng mà che mắt lại, không nhìn kỹ Tam gia ôm Cổ đại tiểu thư vào lòng, mãi cho đến khi Cổ đại tiểu thư ngã xuống đất, hắn ta
mới bỏ tay xuống. Tam gia làm sao vậy? Tay bị chuột rút à? Làm hắn ta không dám nhìn Cổ đại tiểu thư.
Có điều lúc ấy thần trí của hắn mơ hồ chứ không tỉnh táo như hôm nay.
Cổ Minh Châu ho một tiếng, định nói chuyện. Tiếng họ này dường như đã đánh thức hắn, cô cảm thấy cánh tay đặt trên eo cô nhanh chóng rời đi, sức mạnh chống đỡ thân thể cô đột nhiên biến mất, cô không hề
chuẩn bị gì, trọng tâm không vững, không kịp hô lên một tiếng đã ngã phịch xuống đất.
Vương đại gật đầu:
Là tiểu nhân giả truyền quân lệnh, đưa mọi người rời khỏi Du Lâm vệ. Có điều không phải là vì tiểu nhân muốn đào binh. Tiểu nhân thực sự muốn đến đón Chỉ huy sứ của Vệ sở Thái Nguyên,
muốn gặp Triệu lão tướng quân vì tiểu nhân nghe được Vương nhị nói chúng muốn đổ oan chuyện của Du Lâm về cho quân chi viện của Sơn Tây.
Thôi Trịnh đè nén kinh ngạc trong lòng lại. Mười mấy năm rồi, vụ án binh biến ở Sơn Tây lại được lật lại, trong đó hiển nhiên là có nội tình khác. Nghe Vương đại nói đến đây, tuy hắn đã đoán được đôi chút nhưng vẫn
Vậy thì sau đó hắn kéo A Quân lại rồi ôm cô vào lòng rốt cuộc là mơ, hay lúc ấy hắn đã coi Cổ đại tiểu thư là Như Quân?
Nếu là vậy há chẳng phải hắn đã
ra tay
với Cổ đại tiểu thư rồi sao?
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày nhìn Sơ Cửu cách đó không xa. Hôm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Sơ Cửu chẳng nói gì với hắn cả.
Không phải là hắn ta chê Tam gia đầu nhưng quả thật là hơi mất mặt.
Cô nương
Liễu Tô nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy sang, vội vàng đỡ Cổ Minh Châu dậy.
Cổ Minh Châu phẩy tay, tự mình đứng dậy. Ngụy đại nhân cũng đã khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn, cao quý như ngày thường.
Ngụy đại nhân làm sao vậy?
Là cô để lộ ra sơ h6ở gì bị hắn phát hiện ư? Lúc cô ngã, nón không rơi xuống, khuôn mặt vẫn được che cẩn thận, thân phận Tưởng cô nương hẳn l5à không thể bị vạch trần, rốt cuộc sai ở chỗ nào?
Cổ Minh Châu mím môi, thời gian như chậm lại, một khí tức xa lạ dần dần bao bọc lấy cô. Ngụy đại nhân lúc này hơi giống với hôm đột nhiên tái phát bệnh cũ.
Tuy Vương đại đã quyết định nói ra nhưng dù sao bí mật này cũng đã được gã giấu trong lòng suốt mười mấy năm rồi, nhất thời gã không biết nên nói từ đầu. Vương đại suy nghĩ một hồi lâu mới nói:
Năm ấy bách hộ
không hề sai tiểu nhân đi đón quân chi viện đến từ Sơn Tây.
Ngươi nói cái gì?
Mặt ông cụ lộ vẻ khó tin, không nhịn được mà lên tiếng.
Ngụy Nguyên Kham không cầm chiếc thẻ bài kia mà nhàn nhạt nói:
Nếu làm việc công thì sao phải lén lút vậy? Ta nghĩ Thái tử gia sẽ không lệnh ngươi ra tay với một cô nương ở trong phường đầu. Giải hắn xuống,
lát nữa ta sẽ đích thân dẫn hắn đến trước mặt Thái tử gia để xem xem có phải hắn nghe lệnh của Thái tử gia thật không.
Mấy ngày trước hộ vệ Đông cung mới xảy ra chuyện, Ngụy Nguyên Kham nói vậy cũng không phải là không có căn cứ. Sai nha đứng cạnh lập tức tiến lên áp giải gã kia đi.
Xem ra cô không để chuyện này trong lòng, hắn cũng không cần giải thích. Chuyện nhỏ thế này sẽ chẳng có ai nhớ cả, người nghĩ nhiều chính là kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái.
Điều mà hắn muốn làm rõ bây giờ nhất chính là rốt cuộc nguyên nhân nào khiến hắn luôn coi Cổ đại tiểu thư là A Quân. Hẳn tái phát bệnh cũ ở Cổ gia, Cổ Minh Châu đến xem tình hình của hắn, nhất cử nhất động của
cô trùng khớp với giấc mơ nên khiến hắn sinh ra ảo giác.
Bất kể ban nãy đã xảy ra chuyện gì, nói cho cùng thì vẫn phải cảm ơn Ngụy đại nhân đã giúp đỡ. Cổ Minh Châu bước lên, nói bằng giọng nói riêng của Tưởng cô nương:
Đa tạ đại nhân.
Ngụy Nguyên Kham không nói gì, đi thẳng về phía kẻ đánh lén Cổ Minh Châu.
Ban nãy phát hiện trọng tâm cô không vững, muốn kéo cô lại thì trong đầu hắn lại xuất hiện gương mặt của Như Quân, lòng hắn không kìm được mà trầm xuống, lúc hắn hoàn hồn thì cô đã ngồi dưới đất rồi.
Sơ Cửu run rẩy. Hỏa khí của Tam gia đột nhiên tăng lên, tối nay hắn ta không muốn về nhà với Tam gia đầu.
Kẻ kia lăn trên mặt đất kêu thảm. Khi thấy Ngụy đại nhân lại bước đến, gã hét lên trong sợ hãi:
Là Thái tử gia lệnh tiểu nhân đến! Tiểu nhân chỉ muốn bắt người trong phường về hỏi chuyện thôi!
Hộ vệ Đông cung giơ thẻ bài giắt ở lưng lên, chỉ sợ Ngụy đại nhân lại đá thêm phát nữa. Ai cũng phải nể mặt hộ vệ của Đông cung mấy phần nhưng vị Ngụy đại nhân này thì chưa chắc.
muốn Vương đại tự nói ra.
Thôi Trịnh nhắm mắt, hỏi:
Du Lâm vệ có chuyện gì?
Vương đại đáp:
Chỉ huy sứ Hành đô ti Thiểm Tây cắt xén quân lương khiến Du Lâm vệ đại loạn, làm lỡ thời cơ chiến đấu để quân Thát Đát công phá được thành Thường Lạc. Chỉ huy sứ sợ triều đình biết chuyện sẽ
trách tội xuống, muốn che giấu chuyện này nên mang ra không ít lương thảo để xin Thát Đát rút quân. Không ngờ quân Thát Đát vừa nhận được lương thảo thì ngay lập tức chiếm cứ Song Sơn và Kiến An, chuyện đến
nước này, Hành đô ti Thiểm Tây mới xin triều đình chi viện.
Thôi Trịnh nghe đến đây, trên mặt như phủ một lớp sương lạnh:
Thế nên không phải là các lão tướng đã từ quan cấu kết với quân Thát Đát? Vương Đạo Vương giết các người là do sợ người đi báo tin?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.