Chương 146: Xin giúp đỡ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1591 chữ
- 2021-12-31 05:18:29
Lâm phu nhân muốn gọi tên sai vặt bên cạnh Ngụy Tam gia tới hỏi chuyện, song nhớ tới dáng vẻ mồm năm miệng mười của hắn, bà lại khẽ nh8íu mày, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hay là thôi vậy.
Bây giờ Ngụy Tam gia không đến nữa nhưng gà nhà hắn lại chạ3y tới.
viết tấu chương, xin giữ lại tính mạng cho mẹ.
Triều đình nể mặt Trinh ca nhi, sẽ không xử tử Lâm thái phu nhân. Sau này Lâm thái phu nhân phải bị giam lỏng trong nhà, có thể tưởng tượng được, từ nay không khí trong nhà chắc chắn sẽ ngập tràn oán hận.
không mang lại quá nhiều phiền phức cho đám nha sai trông coi hai người.
Lâm thái phu nhân lại không chịu ăn uống gì, Thôi tứ phu nhân đưa cơm đến mấy lần đều bị mắng đuổi ra. Bà đứng trong viện nói chuyện với Thôi tứ phu nhân, Lâm thái phu nhân liền mỉa mai bà:
Nhà họ Lâm xảy
Ánh mắt Bảo Đồng rơi xuống con gà trong lòng mình, bộ lông đen của nó sáng bóng lên dưới ánh mặt trời. Con gà dương dương đắc ý nhìn cô, đâu có vẻ gì là ốm không chịu ăn. Bảo Đồng hận không thể lập tức nhổ
sạch lông đuôi nó.
tới, Hoài Nhu công chúa cưỡi lên lưng ngựa, dẫn theo mấy người vội vội vàng vàng chạy đi.
Rất nhanh, quản sự nhà họ Cố đi theo xe bước tới bẩm báo:
Thái tử gia truyền lời, bảo tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ Hoài Nhu công chúa quay về rồi đi tiếp.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh.
Lâm phu nhân ngồi trong xe ngựa, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Hôm qua bà đã đi thăm Lâm thái phu nhân và Triệu cung nhân. Tuy Triệu cung nhân mặt đầy oán hận nhưng vẫn biết lo nghĩ cho hai đứa trẻ,
Hoài Nhu công chúa có vẻ bồn chồn, nàng cầm tách trà, ánh mắt có phần rệu rã, Thỉnh thoảng nàng lại nhìn sang quản sự bên cạnh, dường như đang chờ đợi tin tức gì đó.
Thân tiên sinh tương đối hài lòng, ông ta đã cho người tiết lộ một vài hành tung của phò mã. Hoài Nhu công chúa rời đi là để xác nhận tin tức, nếu phò mã đã cố ý trốn tránh thì sẽ không để Hoài Nhu công chúa tìm
Lâm phu nhân hỏi:
Công chúa sao thế?
Quản sự hạ giọng:
Nghe nói là rơi đồ ở dịch trạm ạ.
Cổ Minh Châu ngồi bên cạnh Hoài Nhu công chúa, cầm một miếng bánh lên.
Tuy Cổ đại tiểu thư ngốc nghếch nhưng Hoài Nhu công chúa vẫn cảm nhận được vị đại tiểu thư này rất quan tâm đến mình. Cổ đại tiểu thư được dạy dỗ rất tốt, từ điểm này có thể nhìn ra cách sống của Hoài Viễn hầu
Thân tiên sinh quay đầu định bỏ đi thì đột nhiên trái tim giật thót lên, cứ cảm thấy dường như có người đang lặng lẽ dõi theo ông ta. Ông ta nhìn xung quanh, ở đây đều là nữ quyến, không có thuộc hạ của Ngụy
Nguyên Kham. Người ông ta lo nhất là Ngụy Nguyên Kham, sợ bị Ngụy Nguyên Kham phát hiện ra manh mối trước, vậy thì bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.
Công chúa vội vàng chạy đi, chắc hẳn xảy ra chuyện bất ngờ, e rằng không thể xử lý xong trong một chốc một lát.
Lâm phu nhân nhìn Cổ Minh Châu:
Châu Châu, mẹ chơi thắt dây với con nhé?
Chạy một đoạn đường dài, đoàn xe mới dừng lại, mọi người vào một quán trà nghỉ ngơi.
Thân tiên sinh chú ý đến nhất cử nhất động của Hoài Nhu công chúa.
Một canh giờ sau, Hoài Nhu công chúa mới hấp tấp trở lại, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước. Vì lúc trước để lỡ một khoảng thời gian nên bây giờ đoàn xe ngựa đi rất nhanh.
Cổ Minh Châu xoa tay Lâm phu nhân, thời tiết càng ngày càng lạnh nhưng cũng may tay mẹ không lạnh. Cô lặng lẽ cầm chiếc chăn mỏng đắp lên chân mình và chân bà. Chắc Hoài Nhu công chúa đi tìm phò mã gia,
Ngụy Tam gia nuôi gà cũng hơi kỳ lạ, nhưng con em trong kinh thành kiểu gì chẳng có, Lâm phu nhân cũng nhìn mãi thành 9quen. Hình như con gà này tên Ngũ Hắc, là cổng phẩm của Thần Nông Giáº. Mà con gà này
còn to hơn hai con gà lô hoa cộng lại, 6ước chừng cũng có thể coi là giống trận cầm.
() Thần Nông Giá là Lâm khu (tương đương cấp huyện) duy nhất ở Trung Quốc, nằm 5ở rừng rậm nguyên thủy vùng Tây Bắc tỉnh Hồ Bắc.
Lâm phu nhân dặn dò Bảo Đồng:
Dù sao cũng nhiều người cùng đi, phải chú ý một chút, cứ chăm kỹ con gà này cho Ngụy đại nhân, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất gì.
Thân tiên sinh lại đi thẳng về phía trước, Cổ Minh Châu cũng thu tầm mắt lại, bưng điểm tâm đến trước mặt Hoài Nhu công chúa.
Hoài Nhu công chúa nhìn Cổ Minh Châu, khẽ mỉm cười:
Cảm ơn Châu Châu, ta không đói, muội ăn một ít đi.
Cổ Minh Châu đưa Nguyên Tiêu cho Bảo Đồng, vui vẻ lấy trong hà bao ra một sợi dây bện bằng sợi bông, lại cẩn thận cầm chiếc gối bên cạnh đặt lên ngang bụng Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân không khỏi bật cười:
Châu Châu cẩn thận quá.
mà nói, đây là món đồ trân quý nhất.
Cổ Minh Châu ngồi một lát rồi chuẩn bị trở về xe ngựa. Cô có thể nhìn ra tâm trạng sốt ruột, lo lắng của Hoài Nhu công chúa. Công chúa lo cho phò mã, phò mã lại phải bôn ba bên ngoài vì mẹ, hy vọng họ có thể vượt
Lâm phu nhân đang miên man nghĩ ngợi thì bên ngoài vang lên một đợt vó ngựa dồn dập, sau đó cả đoàn xe dừng lại.
Bọn họ vừa rời khỏi dịch trạm không lâu, sao đã dừng xe lại? Lâm phu nhân vén rèm nhìn ra bên ngoài, thấy Hoài Nhu công chúa xuống xe, thấp giọng nói gì đó với hộ vệ Đông cung. Quản sự phủ công chúa dắt ngựa
Hy vọng bình an đến được kinh thành.
Lâm phu nhân vươn tay kéo Cổ Minh Châu vào lòng, không hiểu tại sao, từ đầu đến cuối bà vẫn luôn bất an, cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra. Nếu Lâm Tự Chân biết
án ngựa chiến bại lộ, liệu ông ta có gây rắc rối đúng lúc này không?
ra chuyện, trong tộc ắt cũng phải chịu liên lụy, đều là đồng tộc đồng tông, để tranh một cái chức tông trưởng mà phải ngấm ngầm ra tay độc ác như thế.
Nghĩ đến đây, Lâm phu nhân khẽ lắc đầu, chuyện đến nước này, Lâm thái phu nhân vẫn chưa chịu thừa nhận mình có lỗi mà càng cảm thấy Lâm Tự Chân vô tội, còn hắt nước bẩn lên đầu người khác. Nếu lúc đó bà ta
Lâm phu nhân cau mày, rơi đồ ở dịch trạm thì cho người hầu đi lấy là được rồi, tại sao Hoài Nhu công chúa phải đích thân đi? Ngẫm nghĩ là biết ngay trong chuyện này có vấn đề.
Lâm phu nhân dặn dò quản sự:
Nhắc hộ vệ bảo vệ xe ngựa cho cẩn thận, các ngươi cũng đừng đứng mãi, thay phiên đi nghỉ ngơi đi.
và phu nhân. Có một vài người chỉ chăm chăm đến lợi ích, hoàn toàn không để ý đến mấy chuyện thân tình như hai người họ.
Hoài Nhu công chúa khẽ khàng vuốt ve hà bao trong tay, hà bao có vẻ đã hơi cũ nhưng công chúa vẫn luôn mang theo. Đây là hà bao mẹ đẻ phò mã làm cho hắn khi hắn còn bé, phò mã tặng lại cho nàng, đối với nàng
không một mực che giấu cho Lâm Tự Chân thì nào có chuyện ngày hôm nay?
Bà ta thì chẳng nói làm gì, nhưng cũng phải nhìn Trinh ca nhi thi thoảng có qua lại với người trong tộc chứ, sau này Trinh ca nhi biết sống thế nào? Trinh ca nhi ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng sau lưng lại âm thầm
xem ra chuyện này sắp lộ ra ngoài, chí ít Thái tử cũng sẽ đến hỏi. Cổ Minh Châu nhìn về phía xe ngựa của Hoài Nhu công chúa, không biết có phải Ngụy đại nhân có sắp xếp gì không, tiếc là bây giờ cô không thể gọi
Liễu Tô đến hỏi tin tức mới nhất.
được. Cứ như vậy, tâm trạng công chúa sẽ càng lúc càng nóng nảy, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa sẽ không nhịn được mà đến xin Thái tử gia giúp đỡ. Đến lúc đó chỉ cần tiến hành theo kế hoạch, Thái tử và đoàn xe này
chắc chắn là vật trong túi bọn họ rồi.
qua cửa ải khó khăn này.
Thấy Cổ Minh Châu định đi, Hoài Nhu công chúa cũng quyết định đứng lên đi theo cô đến đón Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân.
Hoài Nhu công chúa thấp giọng nói:
Ngụy đại nhân bảo ta tới tìm bà, xin bà giúp đỡ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.