Chương 154: Hại thận


Gà Ngũ Hắc đi dạo trong sân vắng, đập đập cánh, từng sợ lông đều toát ra vẻ đắc ý.

Trước đây Ngụy Nguyên Kham không phát hiện ra, đúng là con8 gà này không hề tầm thường, không thẹn với cái tên
Tiểu Bạch
một chút nào.
Sơ Cửu không kìm được mà chậc lưỡi. Trong cái vẻ an nhân của con gà kia thì chắc chắn đồ ăn Cố gia rất ngon. Sau khi rời khỏi phủ Thái Nguyên, gà Ngũ Hắc luôn âu sầu, buồn bã. Hắn vốn tưởng và phải rời xa con gà
mái mơ ở nhà hàng xóm nên nó không thiết ăn uống gì, giờ hắn mới biết, hóa ra là con gà ham ăn này chê cỏ, sâu ven đường không ngon.
Ngụy Nguyên Kham đẩy cửa ra, Châu Trạch Sênh lập tức đi đến:
Trời vừa sáng thì Hoài Nhu công chúa đã dẫn hộ vệ rời khỏi dịch trạm, Đông cũng phải người đi theo, giờ chúng ta nên làm gì?


Đừng sốt ruột.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Xem xem Thái tử gia có quyết sách gì đã.
Nếu sau khi Thái tử biết nội tình sự việc liền chỉnh đốn nhân mã để quyết chiến một trận với đám người kia thì còn có chút phong
Cái đồ chê nghèo ham giàu này!
Người của Đông cung ở bên ngoài rụt cổ lại, mất hẳn hứng thú với chuyện trước mắt.
Trời đã sáng, Cổ đại tiểu thư có thể tìm lý d9o chạy khắp nơi rồi.
Từ xa nhìn Cổ đại tiểu thư đang cúi người nhìn thức ăn trong nồi, đôi mắt rủ xuống của cô che đi suy nghĩ trong lòng. T6hực ra cô đang nói chuyện với Liễu Tô.
ta đã bảo Hoài Nhu hòa ly với hắn từ lâu rồi.

Thân tiên sinh ngồi xuống ghế:
Thái tử có biết mẹ đẻ của Trình Phò mã là người Triệu thị không?


Cái gì?
Thái tử nhíu mày:
Còn chưa có hướng đi, công chúa đi đâu?

Thân tiên sinh nhìn hạ nhân đang hầu hạ trong phòng.

Thái tử gia.
Thân tiên sinh nói:
Lần này Hoài Nhu công chúa đến phủ Thái Nguyên là vì phò mã.


Tiên sinh đã nói chuyện này rồi.
Thái tử nhàn nhạt nói:
Không biết Trình Dực đang làm gì. Làm phò mã thì không làm, cả ngày chỉ biết chạy lung tung khắp nơi. Nếu không phải Trình gia còn có lợi dụng được thì
Rốt cuộc bí mật mà Cổ Minh Châu cẩn thận giấu trong lòng là gì?
Xem ra hắn cần tìm cơ hội thăm dò để nhìn rõ tâm tư cô.
thái của trữ quân Đại Chu, như thế hắn cũng sẽ cố hết sức phò tá, đảm bảo Thái tử bình an. Nhưng nếu Thái tử có tính toán khác thì chỉ đành để Thái tử hy sinh chút gì đó cho bách tính Đại Chu rồi.
Ngụy Nguyên Kham chuẩn bị ra ngoài xem xét tình hình với Châu Trạch Sênh thì Liễu Tô bưng cháo vào.

Đại tiểu thư.
Bảo Đồng hổn hển chạy đến:
Người... người tìm thấy Tiểu Bạch rồi ư?

Bảo Đồng giận dỗi nhìn con gà:
Trời vừa sáng đã chạy ra ngoài làm tiểu thư nhà ta phải đi tìm khắp nơi. May mà người chạy về chỗ của Ngụy Tam gia.

Cổ Minh Châu không kìm được mà bật cười. Sau khi không còn thân phận y bà, cô vẫn chưa từng nói chuyện thể này với Liễu Tô:
Gặp phải bệnh nhân thế này thì phải dọa. Nếu ngài ấy không chịu ăn thì cứ nói là bệnh
lâu ngày thì hại thận, ngài ấy sẽ hiểu ngay.

Cổ Minh Châu nhìn thấy con gà như nhìn thấy cứu tinh của cuộc đời. Cô lập tức vui vẻ chạy về phía trước ôm nó vào lòng, sau đó nhìn về hướng nó mới chạy ra. Sao lại trùng hợp như vậy? Con gà này đột nhiên nhảy
ra, hơn nữa còn chạy như ma đuổi vậy.
thấy rất rõ. Đó là cảm xúc gặp lại người quen sau một thời gian dài xa cách. Không còn thân thiết hơn cả người quen.
Nhưng Châu Trạch Sênh không hề quen Cổ đại tiểu thư, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Thái tử ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời. Nếu chuyện này mà truyền vào kinh thì Trình gia làm gì còn mặt mũi nào nữa? Nếu là gã thì gã sẽ giết Triệu thị kia để không bị người ta lấy ra làm trò cười. Chẳng lẽ
Trình Dực đến phủ Thái Nguyên để giải quyết Triệu thị?
Ngụy đại nhân còn trẻ như vậy mà có hỏa khí lớn thể làm gì. Bớt chút tâm hỏa, tấm bệnh cũng sẽ theo đó mà nhẹ đi.
Liễu Tô gật đầu:
Ngụy đại nhân không phải là người bệnh nghe lời.

Bán thuốc ở trong phường, nữ thì cần thuốc an thai, phá thai, nam thì thường hỏi bệnh thận hư. Ngụy đại nhân trẻ như vậy, chắc chắn sẽ không muốn mình bị nóng trong đến nỗi thận hư đâu.
Liễu Tô hiểu ngầm trong lòng, đúng là đại tiểu thư lợi hại.
Sơ Cửu ho một tiếng:
Còn phải phiền Cổ đại tiểu thư và Bảo Đồng cô nương chăm sóc cho con gà này rồi.

Bảo Đồng không kịp nói gì với Sơ Cửu, vội vàng đuổi theo Cổ Minh Châu.
chuyện đời.
Châu Trạch Sênh nhìn thấy Cố đại tiểu thư thì ngẩn người, sao lại có một cô gái ở trong sân viên của Ngụy Tam gia vậy?

Đây chẳng phải là... Cổ đại tiểu thư sao?
Sơ Cửu giả vờ ngạc nhiên.
Trời vừa sáng Sơ Cửu đã dẫn hộ vệ đi chuẩn bị xe ngựa, lúc rời đi thì nhìn thấy Bảo Đồng đang đứng cách đó không xa. Có lẽ Bảo Đồng lại đến nghe ngóng tin tức của Tam gia rồi.
Bát cháo gạo lứt còn đang bốc khói, Liễu Tô phẩy mùi thơm trong tay về phía Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham cảm thấy bụng mình trống rỗng. Đột nhiên hắn muốn biết Cổ đại tiểu thư nói gì với Liễu Tô. Hắn nhàn nhạt nhìn bát cháo, dường như là không muốn ăn.
Đến khi sân viện yên tĩnh trở lại, Châu Trạch Sênh mới nói:
Đây là đại tiểu thư của nhà Hoài Viễn hầu?

Trông ra thì giống như mắc bệnh ngốc, thậm chí giờ y chưa cảm thấy có gì khác thường.
Một lần nữa, hình ảnh Cổ đại tiểu thư và Châu Như Quân lại xếp chồng lên nhau.
Mỗi khi hắn cảm thấy hai người phân tách nhau ra thì luôn có chuyện mới làm hai người lẫn lộn vào nhau.
Tiểu thúc vào kinh làm khách, tổ mẫu dặn dò cô thêm vài câu nhưng cô lại luôn cảm thấy tiểu thúc thế này mới tốt.
Châu Trạch Sênh càng đến gần thì mũi Cổ Minh Châu càng cay. Khi sắp không khống chế được nước mắt của mình, cô vội vàng cúi đầu ổn định lại cảm xúc, lúc ngẩng đầu lên, cô lại là Cổ đại tiểu thư không hiểu
Trong nháy mắt, Cổ đại tiểu thư cũng giả vờ mù mờ. Cô cẩn thận che giấu bản thân như lúc cải trang thành y bà, Tưởng cô nương để che giấu thân phận Cổ Minh Châu vậy.
Nhưng giờ cô là Cổ Minh Châu, vậy thì cô đang che giấu thân phận nào? Y bà? Tưởng cô nương? Đạo tặc trân châu? Hay là thân phận nào đó của cô mà hắn không biết có quen Châu Trạch Sênh?

Hại thận.
Liễu Tô kiệm lời, không vòng vèo:
Bệnh lâu hại thận.

Trước mắt Ngụy Nguyên Kham hiện lên hình ảnh của y bà.
Liễu Tô đáp:
Tiểu nhân đang nấu cháo trong phòng bếp thì nhìn thấy đại tiểu thư chạy vào sân viện, còn chưa kịp hỏi chuyện gì...

Cổ Minh Châu bắt đầu tìm kiếm ở dưới đất. Cô ôm con gà đen đến là muốn lấy nó làm cái cớ, giờ con gà đó đi đâu mất rồi?
Đang lúc Ngụy Nguyên Kham nhíu mày suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy ngoài cổng có bóng người của Đông cung. Đám người đó nhìn vào trong viện, họ phát hiện ra Cổ đại tiểu thư.
Vô ý khiển Cổ đại tiểu thư bị người của Đông cung để mắt đến, Ngụy Nguyên Kham cúi đầu nhìn ra cửa phòng, con gà đen đang cố chen vào từ kẽ hở của tấm mành.
Họ không ở đó, Bảo Đồng và Cổ đại tiểu thư càng dễ dàng vào sân viện hơn, vì vậy hắn liền giả câm giả điếc, coi như là không nhìn thấy cái gì, dứt khoát điều hộ vệ ở cổng đi, chẳng ngờ lại không thấy được Châu Trạch
Sênh. Cổ đại tiểu thư cũng biết chọn thời điểm quá, Tam gia còn chưa dậy mà cô ấy đã sắp đi rồi, Tam gia mà biết được thì sẽ đau lòng biết bao.
Sân viện này rất nhỏ mà hai căn phòng lại vô cùng gần nhau. Hắ3n dịch sang bên cạnh một chút là nhìn thấy khuôn mặt cô.
Quả nhiên là Cố đại tiểu thư.
Ngụy Nguyên Kham đá nó ra ngoài.
Cùng với tiếng
quác quác quác
, gà Ngũ Hắc đột nhiên bị đá bay ra ngoài. Nó đập đập cánh lấy thăng bằng, sau đó lắc mông xông vào trong viện.
Tỉnh ra thì lần cuối cùng họ gặp nhau là hơn sáu năm trước. Tiểu thức muốn vào trong quân doanh để rèn luyện, trước khi đi còn vào kinh thăm cô, mua cho cô rất nhiều đồ chơi nhỏ và nói với cô rằng:
Con gái đừng
quá bị trói buộc, bề ngoài qua loa cho có thôi, trong lòng phải có suy nghĩ của bản thân.

Một trận huyên náo vang lên ở bên ngoài, Thái tử không vui ngẩng đầu, nhìn qua vai tỳ nữ đang chỉnh lý y bào cho gã để trông ra cửa.
Thân tiên sinh bước nhanh vào trong:
Điện hạ, Hoài Nhu công chúa dẫn người đi rồi.

Cổ Minh Châu xem xong thì chuẩn bị trở về, tránh để lát nữa mẹ lại tìm cô. Vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy một người đi tới.
Đột nhiên nhìn thấy gương mặt của người kia, Cổ Minh Châu sững người đứng lặng tại chỗ.
Cháo trong nồi sôi lục bục, mùi thơm của gạo lan tỏa khắp nơi. Cổ Minh Châu thấp giọng nói:
Một lát 5nữa bảo Ngụy đại nhân ăn bát cháo gạo lứt bách hợp này, nói với Sơ Cửu rằng tốt nhất là ăn liên tục một thời gian,
đảm bảo tâm hỏa sẽ tiêu tan hết.


Triệu thị nào?
Sau khi buột miệng nói ra câu này thì Thái tử lập tức nhớ ra gì đó:
Tiên sinh nói đến cuộc binh biến Sơn Tây?

Thân tiên sinh gật đầu:
Mẹ đẻ của Trình Phò mã còn sống, không chỉ vậy, bà ta còn tái giá với một bách phu trưởng.


Đại tiểu thư, người đặt con gà này xuống đi, con gà này vốn do Ngụy Tam gia nuôi mà.

Hiển nhiên là Cổ Minh Châu rất không tình nguyện, ôm con gà chạy như bay ra ngoài.
Người trong tộc luôn nói tiểu thức không tuân theo quy củ, cả ngày chỉ biết gây chuyện ở bên ngoài. Lớn như thế này rồi, lần đầu tiên vào núi thì suýt là bị gấu ăn thịt, lần thứ hai gặp phải sơn phỉ, đánh nhau đến nỗi
máu chảy đầm đìa nhưng cũng mang đầu sơn phủ đến nha phủ; lần thứ ba thì xung đột với thân hào nông thôn ở trên trần... Tóm lại là trong mắt người trong tộc, tiểu thức sẽ thường xuyên dùng nắm đấm.

Phụt.
Châu Trạch Sênh không nhịn được mà bật cười. Từ bao giờ mà bên cạnh Ngụy tam gia lại có thằng nhóc thú vị đến thế này?
Trong phòng Thái tử.
Thái tử phẩy tay:
Lui xuống hết đi!

Hạ nhân lục tục ra ngoài.
Ngụy Nguyên Kham híp mắt nhìn Cổ Minh Châu, còn chưa hoàn hồn từ vẻ mặt ban nãy của cô.
Lúc Cổ Minh Châu nhìn thấy Châu Trạch Sênh thì trên mặt lộ ra vẻ khác thường, trong sự khác thường ấy mang vẻ kích động và vui mừng. Tuy rất nhanh sau đó cô đã che giấu cảm xúc của mình nhưng hắn vẫn nhìn
Thân tiên sinh nói:
Trình phò mã đã biết chuyện này từ lâu. Lần này ngài ấy đến phủ Thái Nguyên là vì Triệu thị bị sơn phỉ bắt cóc, ngài ấy đi tìm bách phu trưởng mà Triệu thị tái giá.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.