Chương 165: Đau lòng


Đàn bà trong nhà đều đã dẫn người trong thôn đi làm việc, chỉ có mấy con gà ri vẫn còn đang mổ sâu trong sân.

Lý trưởng không kìm được mà 8lắc đầu, lẽ nào lại sắp sóng gió rồi ư?

Nghĩ tới những chuyện này, lưng ông ta đột ngột co gập lại, bước chân cũng trở nên nặng nề. Ông t3a chầm chậm đi về phía phòng ngủ chính, dịch chuyển hai cái rương gỗ chặn trên miệng hầm trong phòng, đằng sau

Tiểu Bạch, mau quay về đây.
Bảo Đồng kéo theo Cổ Minh Châu đi vào trong sân.
Nhìn thấy lý trưởng, Bảo Đồng bước lên hành lễ:
Con gà này nhà tôi nghịch ngợm lắm, không để mắt đến tí thôi là chạy lung tung khắp nơi, đã làm phiền lý trưởng rồi.


Đâu có.
Lý trưởng cười nói:
Chỉ là một con gà thôi có gì phải chấp nhất, chỉ là... lão nhiều tuổi thế này rồi mà lần đầu mới nhìn thấy con gà thế này.


Được.
Lý trưởng trả lời rất thoải mái:
Để tôi đưa các cô về.

Cổ Minh Châu bước lên ôm lấy con gà, hai người đi cùng lý trưởng, lúc đi ngang qua một cái giếng nước, Bảo Đồng chợt nói:
Đó là cần múc nước.

Cần múc nước được treo bên miệng giếng để múc nước, ở trong thôn có lẽ rất thường thấy,lý trưởng gật đầu.

Đại tiểu thư
Bảo Đồng nói:
Sao người biết được lý trưởng không phải hạng tầm thường?


Người có thể nói ra những lời đó tất nhiên không bình thường.
Cổ Minh Châu vuốt ve con gà ác trong lòng.

Để nô tỳ ôm Tiểu Bạch cho!
Bảo Đồng muốn đón lấy con gà ác, con gà này ăn mập thấy thế này, sẽ khiến đại tiểu thư mệt chết mất.

Lão tướng quân, năm ấy các ngài tử thủ Du Lâm vệ, không ngờ lại bị kẻ gian hãm hại. Lúc mọi người nghe được tin này phẫn nộ vô cùng, nhưng có thể làm được gì đây? Triều đình bắt được loạn đảng, mọi người cũng
chỉ đành ngậm miệng, nuốt ngược nước mắt vào trong, giờ đây biên cương phía Bắc lại loạn rồi, không biết là quân phản loạn thật hay là triều đình đấu đá lẫn nhau...

Lý trưởng nói tới đây, trong mắt lại lộ ra một tia do dự, nhưng rất nhanh ông ta đã dùng ống tay áo lau khóe mắt:
Nếu đổi lại là lúc trước, cho dù triều đình tới thông báo, tôi cũng sẽ hoài nghi. Năm ấy triều đình hãm
Lý trưởng bị cô nương nhỏ chọc cười. Chỉ là một con gà thôi mà, có gì đáng để bụng đâu? Cùng lắm thì bảo vợ cho thêm ít thức ăn cho gà, ngoài việc đó ra thì ông ta chẳng nghĩ ra được thiệt hại nào khác.
Bảo Đồng khom lưng cúi chào lý trưởng chuẩn bị rời đi, nhưng mà chẳng bao lâu sau cô lại quay trở lại, vô cùng ngại ngùng nhìn lý trưởng:
Lý trưởng, ông có thể đưa chúng tôi về không, chúng tôi chỉ mải đuổi theo
Tiểu Bạch, giờ lạc đường rồi.

hại trung lương, chẳng phải cũng dùng cái cớ thông địch bán nước đấy hay sao? Nhưng lần này nhà họ Ngụy tới phủ Thái Nguyên điều tra án, bắt được tên tri phủ lòng dạ rắn rết Hàn Ngọc, cứu được không ít dân
chúng bị áp bức, tôi tạm thời tin bọn họ, hi vọng những gì bọn họ nói đều là thật, chúng ta không bị triều đình lợi dụng.

Lý trưởng lại thở dài lần nữa, nắm lấy thanh phác đáo trong tay. Năm ấy huynh đệ trong nhà đi tòng quân chết mất hai người, chỉ để lại một mình ông ta phụng dưỡng trưởng bối. Trong chiến sự biên cương phía Bắc,
rương gỗ có một ngăn bí mậ9t, trên ấy bày một cái lư hương và mấy bó nhang.
Lý trưởng chần chừ giây lát, lại lấy lư hương và nhang ra, sau đó kéo tấm ván gỗ ở đằng 6sau ra, một thanh phác đao đã cũ lập tức xuất hiện trước mắt.
Lý trưởng nhìn thanh phác đáo, bàn tay già nua không khỏi run lên, tầm nhìn5 cũng trở nên mơ hồ.
dụng dân chúng sao có thể nghĩ cho dân chúng được?
Mấy năm nay tuy là lý trưởng bảo vệ một thôn trang nhưng ông ta đã quá tiêu cực, lại quên hết những điều Triệu lão tướng quân từng dạy bảo.

Các cô nói không sai.
Lý trưởng bỗng lên tiếng:
Chúng ta cũng có thể dỡ nhà làm máy bắn đá.

ông ta thân là lý trưởng từng tăng lương thảo cho Vệ sở, cũng tận mắt chứng kiến sự anh minh thần võ của Triệu lão tướng quân. Về sau chiến tranh chấm dứt, ông ta xin Triệu lão tướng quân được giữ lại thanh phác
đạo cũ này làm kỷ niệm.
Sau khi Triệu lão tướng quân cáo quan về quê, còn nói muốn tới thôn này, cùng ông ta đi cày ruộng, ông ta liền dẫn người đi xây một căn nhà dành riêng cho lão tướng quân, nhưng nhà còn chưa xây xong thì lão
Làm người thật sự rất khó, muốn làm một người tốt bình thường, cho dù không chủ động hại người nhưng cũng có thể sẽ biến thành thanh đao nhọn trong tay kẻ khác.
Mỗi người một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết một người tốt, tự cho mình chưa từng làm điều ác, có thể trong vô thức lại phạm phải tội không thể tha thứ.

Cục cục cục

Bảo Đồng ưỡn thân hình bé nhỏ của mình lên:
Phu nhân nhà chúng tôi nói đó, chuyện gì phu nhân cũng biết hết. Phu nhân đọc rất nhiều sách, còn nói với chúng tôi vị lão tướng quân đó rất lợi hại.

Lý trưởng hỏi tiếp:
Cô... có biết vị lão tướng quân đó là ai không?

Bảo Đồng lắc đầu:
Điều này thì phu nhân không nói. Phu nhân chỉnói, vị lão tướng quân đó hộ gia vệ quốc, là một đấng anh hào, nếu lý trưởng muốn biết thêm có thể đi hỏi phu nhân nhà tôi.


Cục cục cục

Bên ngoài truyền tới tiếng gà kêu kỳ lạ.
Lý trưởng vội vàng đứng dậy ra ngoài kiểm tra, thấy ngoài sân có một con gà trống to toàn thân đen tuyền. Con gà trống ấy cực kỳ lực lưỡng, lúc bước đi giơ hai cái chân lên thật cao, giống như một tướng quân đang đi
Lý trưởng dường như không thể khống chế nổi sự vui vẻ trong lòng, nhưng lại thấy nghi ngờ, không phải cô gái nhỏ này cố ý nói cho ông ta nghe đấy chứ? Nhưng mà rất nhanh sau đó ông ta lại lật đổ chính suy nghĩ
của mình. Tuổi hai đứa trẻ cộng lại còn kém ông ta rất nhiều, hơn nữa cô gái nhỏ nói những lời này, nếu bị người lòng dạ khác nghe được thì chẳng phải sẽ rước họa cho phu nhân nhà mình ư?
Lý trường đứng đó hồi lâu, giống như đột nhiên bừng tỉnh rồi giơ tay ra vỗ đầu. Ông ta đúng là già hổ đồ rồi, lúc vị phu nhân đó hỏi ông ta có sợ bị liên lụy, ông ta đã nên chắc chắn vị phu nhân đó là người tốt, người lợi

Làm tôi nhớ tới một chuyện
Bảo Đồng nói:
nghe nói năm đó Thát Đát làm loạn biên cương phía Bắc, có một vị tướng quân đã dỡ nhà trong thôn, lệnh cho dân chúng và tướng sĩ làm một cái máy bắn đá hơn trăm
khung, đẩy lùi người Thát Đát, từ đó về sau dân chúng biết được lợi ích của máy bắn đá, đồng loạt treo cần múc nước bên cạnh miệng giếng. Chiếc cần múc nước này cũng giống như máy bắn đá, kéo một cái là có thể
lấy nước lên, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Lão tướng quân một đời vì nước vì dân nhưng đến cuối cùng lại rơi vào kết cục này.
Lý trưởng để thanh phác đao về chỗ cũ, bàn tay run rẩy cất mọi thứ về nguyên dạng. Ông ta không tin lão tướng quân lại là người vì tư lợi mà thông địch bán nước. Ông ta đã từng oán hận những người dân kia khi đối
xử với ân nhân của mình như thế, nhưng giờ ông ta hơi hiểu ra rồi, bách tính tầm thường thì làm sao phân biệt được thật giả?
Lý trưởng nghĩ đến đây, không còn do dự nữa mà lập tức gọi người dân đi tìm gỗ và những khối đá có thể dùng được.
Cách đó không xa, thiếu nữ đang ôm con gà ác dẫn theo nha hoàn chậm rãi đi về.
Lý trưởng bận rộn hồi lâu mới sực nhớ ra, ông ta còn chưa đưa hai cô bé về nhà, ông ta đúng là càng lúc càng hồ đồ rồi.
tuần doanh, mà đám gà ri trong sân dường như nhìn theo đến ngơ ngẩn, cứ trợn tròn mắt lên nhìn theo bóng hình chuyển động của con gà trống.
Lý trưởng chớp mắt, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn nhiều, lờ mờ nhớ lại hình như khi vị phu nhân đó tới, người hầu có cầm theo một chiếc lồng, trong lồng có một vật to tầm thế này. Khi ấy ông ta chỉ mải nói chuyện
với phu nhân Hoài Viễn hầu, không nhìn kỹ, thì ra là một con gà.
Cũng giống như hiện giờ, ông ta mới phu nhân của Hoài Viễn hầu ở lại nhưng trong lòng vẫn sợ hãi khôn nguôi, sợ bản thân cũng sẽ bị lá cây che mắt không nhìn thấy rừng, biến thành kẻ lăng nhục thi thể của Triệu
lão tướng quân.
Khó quá!
Bảo Đồng nói:
Ông còn biết làm máy bắn đá ư?

Lý trưởng gật đầu:
Không phải cô đã nói đấy ư? Cần múc nước và máy bắn đá tương tự nhau, trong thôn chúng tôi còn có một cái cần múc nước là do vị tướng quân đó làm đấy. Máy bắn đá rất đơn giản, có gỗ có dây
thùng thì chẳng mấy chốc có thể làm ra được.

Nghe Bảo Đồng nói vậy, toàn thân lý trường cứng hết cả lại. Người dỡ nhà dân làm máy bắn đá mà cô nhóc này nhắc tới chính là Triệu lão tướng quân.
Lý trưởng dừng bước chăm chú nhìn Bảo Đồng và Cổ đại tiểu thư đang ôm con gà trống. Hai cô gái nhỏ không phát giác ra điều dị thường của ông ta, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Sao... sao các cô lại biết được những điều này?
Lý trưởng kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực.
Bảo Đồng cũng chung cảm xúc, cô cũng cảm thấy con gà này không chỉ to gan mà da mặt còn rất dày, ở trong lồng thì làm ra vẻ yếu mệt lắm, mà thả ra ngoài thì chẳng khác gì hổ đói, nhìn thấy đám gà ri mà mắt sáng hết cả lên.
Sao người lạnh lùng như Ngụy đại nhân lại nuôi một con gà thế này? Thật khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Lý trưởng không để bụng việc Tiểu Bạch tới đây ư?

tướng quân đến Du Lâm vệ rồi không bao giờ quay về nữa.
Sau khi lão tướng quân qua đời, hài cốt vẫn chưa được tìm thấy. Nghe nói dân chúng biên cương phía Bắc thống hận những kẻ thông địch bán nước như thế nên đã treo xác của các tướng lĩnh chiến từ bên ngoài cổng
thành, sau đó thiêu rụi.

Không sao đâu.
Cổ Minh Châu mỉm cười từ chối, trời trở lạnh, ôm con gà này còn cảm thấy khá ẩm, hơn nữa không hiểu sao cứ có một cảm giác an toàn vậy nhỉ?

Lẽ nào cô cảm thấy lúc cần kíp, con gà này sẽ giúp cô đi mổ người ta?

Dưới trướng tướng mạnh không có binh yếu, dù sao thì chủ nhân của con gà này cũng rất lợi hại.

Trong thôn khói tỏa mịt mờ, mọi nhà đều bắt đầu có mùi thơm thức ăn truyền ra ngoài. Cổ Minh Châu hít sâu một hơi, đầu mày giãn ra, lộ ra nụ cười.


Nhìn xem, người dân của thôn bên cạnh tới rồi.


Ngụy Nguyên Kham lao đi không một giây ngơi nghỉ, cũng may những kỵ binh được chọn có thể bắt kịp tốc độ của hắn, cứ thế này xem ra bọn họ có thể đến được sở Ninh Vũ trước quân phản loạn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.