Chương 167: Báo thù


ngày, còn về phần tại sao thì trong chốc lát, không thể nghĩ rõ ràng được. Hình như sư muội không đeo màn che, vả lại còn mặc quần áo nữ nữ8a.

Lúc trước sự muội luôn cải trang thành đàn ông, khi nãy nhìn thấy bóng lưng thìy vô thức cảm thấy đó chính là sư muội, không ph3ải là nhận nhầm người chứ?
Nhiếp Thầm nhanh chóng rời đi, gương mặt Cổ Minh Châu lộ ra dưới ánh trăng. Nhiếp Thầm đột ngột gọi với theo làm cô giật cả mình, cô không hề cải trang thành Tưởng sư muội, Nhiếp Thầm nhận ra nhờ cái gì?
Khi nãy cố lên lầu cổng thành xem xét tình hình, bước đi rất nhẹ, tốc độ cũng nhanh, có lẽ điểm này giống với Tưởng cô nương. Thế này xem ra Nhiếp Thầm cũng chẳng khờ khạo lắm, dẫu sao cũng là người có sở
Mẹ dặn dò như vậy rất hợp với ý của Cổ Minh Châu. Thuốc chữa ngoại thương bọn họ mang theo không nhiều, cô có thể tranh thủ cơ hội này giúp Liễu Tô điều chế thuốc.
Bên ngoài thôn, Dương thị nhìn chòng chọc vào thôn làng cách đó không xa. Theo như quy củ Đại Chu, cô ta là con gái thứ của Trịnh Biện nhưng cô ta không thích làm con gái thứ, cũng khinh thường họ Trịnh
của
Nghĩ đến đây, Cổ Minh Châu lại nói tiếp:
Vẫn nên cho người ra ngoài thành một chuyển, tìm công chúa Hoài Nhu và phò mã, thông báo rõ ràng tình hình bên phía chúng ta cho bọn họ.

Thế cục thay đổi trong nháy mắt, lúc trước bọn họ không có cách nào đành phải đến thôn này, bây giờ bọn họ lại dốc sức đánh một trận. Sau khi nhận được tin tức, phò mã cũng dễ dàng căn cứ theo tình thể để đưa ra
Lần này dấy binh, cô ta và Lâm Tự Chân đã bàn bạc kỹ lưỡng, tiến đánh đội ngũ về kinh, bắt được nữ quyển Đại Chu. Cô ta không cần quan tâm đến nữ quyền nhà họ Thôi Vị Lâm Tự Chân đã sắp xếp trước rồi. Cô ta chỉ
cần tóm được nữ quyến Hoài Viễn hầu, cứu các phạm nhân bị triều đình giam giữ ra là được. Không ngờ hình như phân đội về kinh này đã có chuẩn bị từ trước, phản ứng nhanh hơn cô ta nghĩ nhiều, bỏ chạy thục
Nếu như nhận nhầm người, có phải là y nên xin lỗi? Y đường đột quá rồi. Nhiếp Thẩm đang định mở miệng t9hì nghe thấy người trong thôn la lớn:
Châu thất gia dẫn Lục đại nhân về rồi!

Bên trong thành có người lập tức đề phòng. Có chuyệ6n khẩn cấp nên Nhiếp Thầm cũng chẳng quan tâm đến việc nói chuyện với Tưởng sư muội nữa, đang chuẩn bị chạy lên trước giúp đỡ.

Rầm!

Bên trong xe ngựa, mẹ ruột của Phò mã – Triệu thị từ từ tỉnh dậy, bà loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có người bẩm báo.
Đáng tiếc Lâm Tự Chân vô dụng, bị người ta phát hiện ra manh mối.
Có điều thế cũng tốt, cô ta có thể chớp lấy thời cơ xúi giục Lâm Tự Chân mưu phản, để Đại hãn giúp Lâm Tự Chân một tay, Lâm Tự Chân bắt cóc Thái tử, cô ta dẫn đầu gây rối cả vùng biên cương phía Bắc của Đại Chu
vì Đại hãn. Coi như vợ chồng bọn họ lập được được đại công cho Áo Nhị Đô Ti, sau khi quay về cho dù không được phong làm Tế nông thì cũng có thể được thống lĩnh một chi bộ lạc trong bộ tộc.
Đây là lý do tại sao cô ta không cho người giết Triệu thị. Chức danh vợ chính thức của Triệu thị là do người Chu thừa nhận thôi, trong mắt cô ta thì chẳng đáng nhắc tới.
trường trinh thám, cực kì nhạy cảm và cảnh giác, khi trước chỉ do đèn tối nên nhất thời bị lừa gạt mà thôi.
Cổ Minh Châu nhanh chân bước xuống thôn, tiểu thức và Lục đại nhân về rồi, nơi này có bọn họ trông chừng, cô đi tìm mẹ để mẹ khỏi phải lo lắng.

Phu nhân đừng lo lắng.
Bảo Đồng an ủi:
Chúng ta có máy bắn đá, Lục đại nhân và Châu thất gia đều bảo quân phản loạn không tấn công vào nổi đâu.

Lâm phu nhân suy nghĩ một hồi rồi kéo tay Cổ Minh Châu:
Châu Châu theo mẹ đi chuẩn bị bằng vải và thảo dược nhé?


Mở cửa ra, mau mở cửa ra.

Âm thanh gào thét vang lên, cổng lớn của thành được mở ra, ngênh đón nhóm người Châu thất gia và Lục Thận Chi.
Châu Trạch Sênh nhận lấy ngọn đuốc do người bên cạnh đưa cho:
Tất cả mọi người chuẩn bị phòng ngự tấn công của quân phản loạn.

Lâm phu nhân ngủ một giấc, tinh thần đã tốt hơn nhiều, vừa thay đồ xong chuẩn bị ra ngoài xem sao thì nghe được tiếng ầm ĩ, ngay sau đó Cổ Minh Châu dẫn theo Bảo Đồng bước vào.

Nhờ có người bên cạnh Hoài Viễn hầu phu nhân nhắc nhở, nếu không ta cũng quên mất rồi. Tuy trong tay chúng ta không có vũ khí giết địch nhưng lại có gỗ, đá, những thứ này cũng đối phó với quân phản loạn
được.


Phu nhân,
Bảo Đồng lên tiếng:
Châu thất gia đã đón Lục đại nhân về thôn rồi.

Lâm phu nhân mừng rỡ, mọi người đều bình an vô sự là tốt nhất, nhưng vậy thì quân phản loạn cũng sắp ập tới rồi nhỉ?
Không biết người thống lĩnh đám quân phản loạn này có phải là thiếp của Lâm Tự Chân không, nếu như phải thì bắt người đó lại. Nếu như người thiếp ấy là con gái thứ của Trịnh Biện thật thì có thể chứng thực cho
quan hệ giữa Lâm Tự Chân và Trịnh Biện, tương lai cũng dễ dàng lật án cho nhóm Triệu lão tướng quân.
Dương thị cười khẩy một tiếng:
Tấn công!

Có lẽ nữ quyến Hoài Viễn hầu hoàn toàn không quan trọng nhưng cô ta cũng không thể quay về không tấn công được. Chỉ cần cô ta đánh bại binh mã Đại Chu là có thể khiến cho Vệ sở và nha môn nghe tiếng mà sợ
Trường thôn nói:
Nếu quân phản loạn tới đây, chỉ cần Thất gia ra lệnh một tiếng là có thể bắn đá ra ngay.


Làm sao ngài nhớ đến làm máy bắn đá?
Cuối cùng Châu Trạch Sênh mới hoàn hồn lại.
mất mật, tăng thêm thanh thể cho Lâm Tự Chân.
Dương thị vừa dứt lời, kỵ binh nhanh chóng xông về phía thôn. Kỵ binh dần dần tiếp cận thôn, đột nhiên nghe thấy âm thanh vang lên, ngay sau đó giữa đêm đen một khối đá nặng rơi từ trên trời xuống.
Y vừa rời đi được một lúc, tại sao trong thành đã có máy bắn đá?
Trưởng thôn đón tiếp Châu Trạch Sênh:
Cháu thất gia, số máy bắn đá này của chúng ta thế nào? Có thể dùng được không? Thời gian quá gấp gáp, chúng ta chỉ làm được ba cỗ, đợi ngày mai sau khi trời sáng ta sẽ cho
người tiếp tục dỡ nhà lắp ráp máy.

Trưởng thôn đang nói thì có thôn dân vận chuyển đá đến.
Cổ 5Minh Châu tiến lên một bước căn dặn:
Bảo mọi người đêm nay cẩn thận một chút, máy bắn đá trưởng thôn cho người chế tạo đã dùng được rồi đấy, phải để người trên tường thành quan sát kỹ xem địch hay ta rồi
mới bắn đá đi. Nhớ là ngoại trừ binh mã của Lục đại nhân ra, còn có cả công chúa Hoài Nhu và phò mã dâng ở bên ngoài, đừng ngộ thương người phe mình.

mình. Cô ta bèn đặt bừa cho bản thân cái tên
Dương thị
làm danh xưng cho cô ta khi ở Đại Chu.
Đối với cô ta và mẹ, Trịnh Biện chỉ là quân cờ trong tay Đại hãn, vì người trong tộc nên mẹ mới đến đây lôi kéo tên Trịnh Biện đó. Sau khi Trịnh Biên chết thì cô ta tới tìm tới Lâm Tự Chân, tất nhiên là vì muốn Lâm Tự
Hy vọng công chúa có thể nhận được tin tức mà đến đây, nếu đêm nay quân phản loạn tấn công thành, bọn họ cảm chân được quân phản loạn, binh mã của công chúa đánh bọc sườn từ bên ngoài thì có lẽ sẽ khiến lũ
phản loạn ấy bị thiệt hại nghiêm trọng.
Chân thay thế Trịnh Biện. Cuộc chiến giữa hai nước chưa chắc đều cần những người đàn ông phải xông pha chiến đấu. Cô ta cũng có thể khiến tướng lĩnh vùng biên giới của Đại Chu phản bội lại đất nước một cách dễ
dàng và chóng vánh.
Châu Trạch Sênh gật đầu, tuy những thứ này hoàn toàn không phải công lao của y nhưng y rất tán thành cách nói của Lục Thận Chi. Có thể khiến cho mỗi người trong thôn tự thực hiện trách nhiệm của mình, tiến
hành chuẩn bị cho cuộc chiến, đúng là rất lợi hại.
Vừa nghĩ đến đây, Lâm phu nhân đã nghe tiếng hô hoán vang lên bên ngoài.
Quả nhiên bắt đầu rồi.
Cổ Minh Châu gật đầu.
Lâm phu nhân tiếp:
Hỏi Liễu Tô xem có gì cần chúng ta chuẩn bị giúp một thể không? Chắc chắn lát nữa sẽ có người bị thương, một mình cậu ấy làm sao lo liệu hết được?


Châu thất gia, ta phục ngài rồi đấy!
Lục Thận Chi thở hồng hộc tiến lên trước:
Ngài lợi hại thật, trong nháy mắt đã bố trí nơi này thành thế này rồi.

Có những thứ đó, bọn họ không sợ quân phản loạn bên ngoài nữa.
chọn lựa có lợi.
Nhiếp Thầm gật đầu:
Được, bây giờ ta đi ngay.

mang đến tận đây.
Bọn chúng tưởng rằng co cụm lại trong một thôn nhỏ là có thể bình an vô sự sao?
Châu Trạch Sênh dẫn đầu đi vào thôn, định đưa hộ vệ đến chống địch cùng với thôn dân. Sau khi vào thành, cảnh tượng trước mắt lập tức khiển Châu Trạch Sênh ngẩn người.
Đây là cái gì? Máy bắn đá?

Quân phản loạn đang tấn công thôn!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.