Chương 176: Cô ấy là người như thế nào?
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1419 chữ
- 2021-12-31 05:19:10
biên cương phía Bắc, thu phục Hàn Ngọc và đám Lâm Tự Chân, có thể thấy căn cơ của kẻ đó rất sâu. Nếu đã vậy, ngoại thích như nhà họ Ngụy tất8 nhiên cũng sẽ chú ý nhiều hơn. Bây giờ người đó lại mượn lời
Lâm Tự Chân nói cho Thôi Trinh biết là muốn xúi giục Thôi Trinh đối đ3ầu với hắn.
Ngụy Nguyên Kham thúc ngựa lên đường, Sơ Cửu ở bên cạnh không dám ho he câu nào.
Vừa rồi Thôi Trinh lại nhắc đến Châu đại tiểu thư, bây giờ chắc chắn Tam gia rất đau lòng, nhưng hắn ta không có cách nào khuyên giải, cũng không ai có thể trấn an Tam gia.
Thôi Trinh nghe thấy đằng sau vang lên tiếng vó ngựa bỏ đi của Ngụy Nguyên Kham, hắn ta cũng dẫn binh mã tiến thẳng về phía trước.
Năm năm qua, mẹ nhiều lần nhắc đến Châu thị vì nhiều lý do. Hắn ta cũng có nhớ đến người phụ nữ bị hắn ta ném vào mộ phần Thôi thị, nhưng lần nào người phụ nữ đó cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua trong lòng
Sơ Cửu thầm thở dài, nếu Cổ đại tiểu thư ở đây thì tốt rồi.
Lúc có Cổ đại tiểu thư, chí ít bầu không khí rất tốt, dù thi thoảng Tam gia cũng bị chọc tức... thì cũng là tài nghệ Tam gia không bằng người khác, không đáng được thông cảm.
Nhưng Ngụy Nguyên Kham thì khác, hắn ta có thể nhìn ra Ngụy Nguyên Kham không màng tất cả vì Châu thị.
Xung đột với Ngụy Nguyên Kham vì Châu thị hay là đi Đại Đồng lãnh binh, trong lòng Thôi Trinh đã có đáp án.
Thôi Trinh từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Ngụy Nguyên Kham, nhưng Ngụy Nguyên Kham nguyện đánh cược cả tính mạng vì một người phụ nữ đã chết, nếu không phải tận tai nghe được, Thôi Trinh tuyệt
đổi sẽ không tin.
Cho dù không nhìn rõ thì đến nước này, Thôi Trinh cũng hiểu được mấy phần.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Công khai hay âm thầm ra tay với ta, ta đều tiếp hết. Trên triều đình người lừa ta gạt xưa nay đã vậy, chắc Định Ninh hầu cũng nhìn mãi thành quen. Có điều.
Hắn ta sẽ lệnh cho thuộc hạ không được phép lén bàn tán việc này, nhưng những gì hắn ta làm được cho Châu thì cũng chỉ có vậy. Trước mắt còn rất nhiều việc phải làm, hắn ta sẽ không để lỡ dở việc lớn chỉ vì
một người phụ nữ.
Trinh.
Thậm chí Ngụy Nguyên Kham còn không tiếc đánh với Thôi Trinh một trận ngay tại đây.
Giọng Ngụy Nguyên Kham hơi khàn khàn:
Đến Vệ sở là để ổn định lòng quân. Nhà họ Ngụy không thể động đến binh mã của Vệ sở, triều đình cũng sẽ không cho chúng ta cơ hội này. Chờ chúng ta thu dọn cục
diện xong, bên phía kinh thành cũng có tin tức, sẽ có người tới dẫn binh đón địch.
Thôi Trinh nhận lấy dây cương trong tay phó tướng, nhảy lên lưng ngựa:
Chuyện hôm nay đã xong, ta và Ngụy đại nhân cũng nên làm tròn bổn phận.
Thế này không tính là cúi đầu trước Ngụy Nguyên Kham, vì suy cho cùng, trong lòng hắn ta, Châu thị không có sức nặng lớn như thế.
Ngụy Nguyên Kham nằm trường thương ngồi thẳng trên lưng ngựa, không nóng lòng bỏ đi:
Định Ninh hầu đã nghe rõ chưa?
Câu này mang theo vài phần khiêu khích.
Điều khiển người ta thấy khó tin hơn cả là người phụ nữ này là Châu thị mà Thôi Trinh hoàn toàn không thèm để ý đến, là người phụ nữ được hắn ta bố thí viết vào gia phả nhà họ Thổi.
Người phụ nữ hắn ta coi khinh, thậm chí còn chán ghét lại quan trọng với Ngụy Tam gia như vậy sao? Phải biết rằng nếu hôm nay Ngụy Tam gia chết ở đây thì sẽ chẳng có được gì hết.
Còn về công lao, ta không cần hắn cho.
Trương Đồng hiểu, thái phu nhân cũng luôn nói thử giúp nhà họ Ngụy được sống yên thân lập mệnh không phải mấy công lao được ghi lại mà là những chuyện đã thực sự làm.
Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng nói:
Định Ninh hầu hỏi như vậy là đang tìm cớ thả Lâm Tự 5Chân đi, hay là muốn dùng chuyện này để đối phó với ta?
Thôi Trinh ung dung nhìn Ngụy Nguyên Kham.
Cả hai đều là người thấy núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc. Chỉ có điều Định Ninh hầu sắc mặt thâm trầm, còn ánh mắt Ngụy Nguyên Kham lại u ám đến mức khiến người khác không thấy rõ suy nghĩ
trong lòng hắn.
Vừa rồi Thái tử bị bỏng ngất đi, hắn cho người đi tìm thầy thuốc khám bệnh cho Thái tử. Sau khi thương thể của Thái tử ổn định, bọn họ còn phải hộ tống Thái tử về kinh thành, Thôi Vị ở đây, vừa hay để nó ở lại
trông chừng Thái tử.
Hắn không sợ Thôi Trinh, nếu Thôi Trinh là hạng tiểu nhân nham hiểm thì hắn đã ra tay trừ khử từ lâu. Sở di hắn hợp tác9 với Thôi Trinh đối phó với Lâm Tự Chân là vì trong lòng Thôi Trinh còn có trăm họ. Nhưng
nếu lại có người muốn làm tổn thương Như 6Quân, chắc chắn hắn sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Thôi Trinh rất kinh ngạc, dù Thái tử thừa nhận Thái tử nhớ mãi không quên Châu thị, hắn ta cũng sẽ không để ý đến vậy. Thái tử vốn là người háo sắc, Châu thị lại xinh đẹp, có thể khiến Thái tử yêu thích cũng là
chuyện bình thường.
Binh mã nhà họ Ngụy dẫn tới không nhiều, xung quanh đều là người của Thôi Trinh nhưng Ngụy Nguyên Kham không mảy may tinh khiếp, hắn chờ đợi Thôi Trinh xông lên quyết chiến một trận bất cứ lúc nào.
Phó tướng bên cạnh Thôi Trinh siết chặt nắm đấm, tuy y không hiểu ý Ngụy Nguyên Kham nhưng thái độ ngạo mạn của hắn vô cùng khiêu khích. Chỉ cần Hầu gia ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức xông lên
Nói đến đây, Ngụy Nguyên Kham hơi dừng lại:
Đừng để liên lụy đến thanh danh của người khác, quấy rầy người ta an nghỉ dưới suối vàng, nếu không kẻ đó và ta chỉ có một người được sống.
Nói xong, hắn nheo đôi mắt phượng, tăng thêm vài phần quyết liệt và tàn nhẫn, không còn vẻ bình tĩnh, khắc chế như lúc trước.
bao vây Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham vừa đánh một trận, lại lao thẳng đến đây mà không hề nghỉ ngơi, hẳn hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.
Thôi Trinh nhìn Ngụy Nguyên Kham, Ngụy Nguyên Kham đã nói rất rõ ràng. Hắn không thừa nhận mình thích Châu thị, chỉ là sợ phá hỏng thanh danh của Châu thị chứ không phải vì Châu thị là thê tử của Thôi
Cho dù phân tài cao thấp cũng vẫn có người bên cạnh, dù sao cũng đỡ hơn là tự mình làm khó dễ mình.
Trương Đồng không nhịn được, hỏi dò:
Tam gia, công lao cứu Thái tử nhường cho Định Ninh hầu ạ? Ngài đến Vệ sở, là định dẫn binh đến biên cương phía Bắc đón địch sao?
hắn ta.
Cho đến hôm nay...
Vừa rồi Lâm Tự Chân nói những lời liên quan đến thanh danh của Châu thị khiển Thôi Trinh không khói tức giận. Nhưng nỗi tức giận đó không phải vì yêu mến Châu thị mà vì thân phận của Châu thị là chính thê của hắn ta. Nếu hắn ta đã đồng ý cho Châu thị nương thân dưới đôi cánh của mình thì ở bên ngoài, hắn ta sẽ dành cho Châu thị sự tôn trọng mà cô ấy nên có. Lâm Tự Chân nhắc đến Châu thị trước mặt người
khác như vậy khác nào giẫm lên mặt mũi hắn ta.
Chuyện thể này, dù triều đình không nhắc tới thì cũng không thể chôn vùi. Thế nên dù nhà họ Ngụy không dẫn binh nữa, vẫn có tướng sĩ nguyện âm thầm đi theo.
Ngụy Nguyên Kham thờ ơ nói:
Đợi xử lý xong mấy chuyện này sẽ về kinh tập hợp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.