Chương 178: Báo ứng


Triệu cung nhân nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giống như một con dã thú bổ nhào lên muốn đánh Lâm Tự Chân, lại bị Lâm Tự Chân đ8ẩy mạnh một cái, ngã sõng soài trên mặt đất.

Triệu cung nhân ngã rất mạnh, nhất thời không bò dậy được, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Tự Chân,3 ánh mắt Lâm Tự Chân cũng ác liệt đối diện với Triệu công nhân, như thể chỉ hận không thể lập tức giết chết
bà ta ngay tại đây.
Trư9ớc đây Lâm Tự Chân cần Triệu thị ở đằng sau duy trì chuyện trong nhà cho ông ta, để ông ta trông có vẻ giống như một tướng sĩ biên thùy của Đại Chu6. Nhưng giờ mọi chuyện đã bị vạch trần thì không cần
Thôi Trinh nhìn Lâm Tự Chân, sắc mặt lạnh lùng mà trầm mặc, cuối cùng hắn cầm trường cung, lắp tên nhắm bắn về phía ông ta.
Mũi tên bắn đi đâm trúng vào vai Lâm thái phu nhân, cũng xuyên qua cơ thể của Lâm Tự Chân.
Lâm Tự Chân vừa dứt lời thì Triệu cung nhân ở bên cạnh bất chợt giãy giụa khỏi sự kìm kẹp của phó tướng, cả người lao về phía Lâm Tự Chân.
Triệu thị dùng hết sức lực hét lớn:
Lâm Tự Chân, ta liều mạng với ngươi!


Đệ đệ tốt của trưởng tỷ bị ép đến hồ đồ rồi ư?

Trưởng tỷ biết, để không nỡ đối xử với trưởng tỷ như vậy đâu.
Không ai ngờ Lâm Tự Chân lại đối xử với người vợ kết tóc của mình như vậy.
Giết chết Triệu cung nhân xong, Lâm Tự Chân đem Lâm thải phu nhân ruổi ngựa về phía trước, người ngựa bên phía Thôi Trinh nhất thời ngẩn ra rồi lần lượt nhường đường.
cho Lâm Tự Chân đi, đợi đến lúc trời tối, bọn thuộc hạ sẽ âm thầm ra tay cứu thái phu nhân về.

Thôi Trinh nhìn về hướng Bắc, Thát Đát khởi binh, Du Lâm vệ đã sắp không chống đỡ được nữa. Hắn vì Thái tử và Lâm Tự Chân mà đã chậm trễ quá lâu, cứ tiếp tục dằng dai thế này thì biên cương sẽ loạn.
Vào lúc then chốt lại xảy ra biến cố này, Lâm Tự Chân không hề tính đến, nhìn thấy Triệu thị đã tới trước mặt, nếu ông ta hoảng loạn thì chắc chắn sẽ bị Thôi Trinh chớp lấy thời cơ.
Lâm Tự Chân quyết đoán lật tay đâm thẳng trường đao vào ngực Triệu cung nhân.
Khóe miệng Thôi Trinh nhếch lên một tia cười lạnh, giống như đang cười Lâm Tự Chân, mà cũng giống như đang cười chính mình.

Lùi ra!
Lâm Tự Chân lớn tiếng uy hiếp.

Phụt!
Lâm thái phu nhân nhìn thấy Triệu cùng nhân hai mắt trợn tròn, miệng hộc máu tươi chết dưới chân ngựa.
Lâm thái phu nhân há to miệng nhưng lần này không hét ra được bất cứ tiếng nào.
Thôi Trinh yên lặng nhìn Lâm Tự Chân, chợt cảm thấy đây giống như một trò đùa, mẹ một lòng muốn bảo vệ đệ đệ ruột, giờ lại dùng tính mạng mình uy hiếp con trai.
Thôi Trinh nheo mắt lại, đây không phải ngẫu nhiên, đây là kết quả đã định sẵn từ lúc mẹ im lặng để Lâm Tự Chân xuống tay với cha rồi.
Lâm thái phu nhân lại bị vứt lên lưng ngựa, lần này bà ta thật sự không muốn sống nữa, bị đệ đệ ruột bắt cóc uy hiếp, bà ta đã không còn mặt mũi nào tiếp tục sống trên đời. Nhưng khi đệ đệ đưa thức ăn tới
bên miệng, bà ta lại không muốn chết đói. Bà ta sợ chết, nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy đôi mắt uy hiếp của lão Hầu gia, bà ta sợ chết rồi sẽ phải gặp ông ấy.
bà ta giải tỏa ưu phiền, nhưng hiện giờ rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao chỉ trong chốc lát mọi chuyện lại thành ra thế này?
Đệ đệ mà bà ta biết như thay một khuôn mặt khác.
phải khổ sở diễn tiếp nữa. Đang lúc then chốt để trốn chạy, ai cản bước chân ông ta, ô5ng ta đều sẽ không lưu tình. Triệu thị dám làm trái ý ông ta sẽ phải chịu quả đắng, vừa hay cũng có thể uy hiếp được
trưởng tỷ.
Lâm thải phu nhân vô cùng hối hận, nếu bà ta cứ bám theo nữ quyến nhà họ Cố và người của chủ nha, không tự nghĩ cách chạy trốn thì có lẽ đã không rơi vào tay quân phản loạn. Là do bà ta quá tự phụ, quá
chắc chắn nghĩ rằng đệ đệ sẽ không làm hại bà ta.
hắn đưa ra lựa chọn, đối với hắn thì đây chẳng lẽ không phải là báo ứng ư?
Có thể trong mắt Ngụy Nguyên Kham, hắn bắn chết mẹ mình, cho dù là để bản thân rũ bỏ hiềm nghi thì cũng là một việc đáng vui đáng mừng, sao lại không làm cơ chứ?
Đợi người mẹ này rơi vào tay cữu cữu, Thôi Trinh sẽ vì Đại Chu mà đại nghĩa diệt thân, đổi lấy một tiền đồ xán lạn.
Nghĩ tới đây, Lâm thái phu nhân nghiến răng ken két.
án mưu phản mà còn bị để lại điều tiếng khó nghe. Nhà họ Châu tới nhờ hắn giúp đỡ những thực ra là uy hiếp. Nếu hắn không chịu ra tay thì kết quả cuối cùng nhà họ Thôi sẽ phải cùng gánh chịu.
Hắn không thích Châu thị, nhà họ Châu lại khó ưa như vậy, hắn sẽ không giơ tay ra giúp đỡ, nhưng hắn cũng không muốn để Châu thị chết trong tay người nhà họ Thôi.

Thôi Trinh!
Lâm Tự Chân nói:
Đến mẹ ruột mà ngươi cũng muốn giết ư?

Thôi Trinh thấy Lâm Tự Chân và thân vệ dưới trướng, mỗi người kẹp một người phụ nữ, đó là Lâm thái phu nhân và Triệu cung nhân.
Thôi Trinh vẫn im lặng, phó tướng bên cạnh hét lên:
Lâm Tự Chân, đó là gia quyền của ngươi! Lâm thái phu nhân là tỷ tỷ ruột thịt của ngươi! Đã là quân bại trận thì đừng núp sau váy đàn bà!

Biểu cảm của Lâm Tự Chân càng thêm hung ác:
Nếu không tin ta sẽ giết bọn chúng thì các ngươi có thể thử xem.


Đệ đệ, đệ đệ, đệ tỉnh táo lại đi mà!

Ban đầu Lâm thải phu nhân còn khuyên nhủ, nhưng về sau phát hiện bất kể nói thế nào cũng vô dụng bèn ngậm miệng lại. Lúc trước chỉ cần bà ta nhỏ mấy giọt nước mắt là Lâm Tự Chân sẽ đau lòng rồi thay
Châu thị chết rồi nhưng trong lòng hắn cũng chẳng thấy hổ thẹn nào. Nếu không nhờ uy danh của hắn thì cho dù Châu thị có chết, cũng chẳng thể chết trinh bạch được như thế.
Nhưng giờ nhớ tới thái độ ban nãy của Ngụy Nguyên Kham, hắn đột nhiên cảm thấy, năm đó những việc hắn làm với Châu thị có phải đã quá lạnh lùng rồi không. Giờ phút này mẹ hắn bị bắt, Lâm Tự Chân ép
Có lẽ Thôi Trinh chỉ hận người mẹ như bà ta không mau chết đi. Bà ta cứ cảm thấy việc mình rơi vào tay quân phản loạn hơi khả nghi, rất có thể việc này đã nằm trong kế hoạch của Thôi Trinh ngay từ đầu. Thôi
Trinh rời khỏi đội ngũ xe ngựa tiến kinh, âm thầm giao ước với Ngụy Nguyên Kham nhưng lại không hề tiết lộ với bà ta một chữ nào, không phải muốn tính kế bà ta thì là gì?
Nhưng vì Ngụy Nguyên Kham mà mấy ngày nay Thôi Trinh cứ nhớ đi nhớ lại việc Châu thị bị giết trong ngục năm đó.
Thôi Vị bắn chết Châu thị là vì muốn giữ thể diện cho hắn và nhà họ Thôi. Tuy Châu thị vẫn chưa bước qua cổng lớn nhà họ Thôi, nhưng nhà họ Thôi cũng đã dán giấy, hắn không chỉ bị Châu thị liên lụy kéo vào

Trưởng tỷ... thật sự không sống nổi.

Đứa cháu cả của đệ không được như Vị ca nhi, lòng nó lạnh lắm, nó chỉ hận tỷ không chết sớm đi. Nếu để lấy tỷ ra làm con tin, nó sẽ chỉ không do dự mà lấy mạng tỷ thôi.
Cuối cùng vẫn bị đuổi kịp, Lâm thái phu nhân đã nhìn thấy lá cờ có chữ
Thôi
bay cao trong gió từ xa, con trai cả của bà ta đối đầu với đệ đệ của bà ta rồi.
Lâm thải phu nhân còn chưa kịp thương cảm thì đã bị kéo dậy chắn trước mặt Lâm Tự Chân, toàn bộ vũ khí sắc bén sáng choang đều chĩa cả vào bà ta khiến bà ta sợ đến mức suýt ngất xỉu.
Dùng chồng mình để nuôi một con sói đói, lúc con sói đói không còn gì để ăn thì sẽ quay ngược lại cắn bà ta thôi.

Hầu gia
Phó tưởng bên cạnh Thôi Trinh nhỏ giọng nói:
không thể cứ để Lâm Tự Chân làm hại tính mạng của thái phu nhân thể này được. Hay là bạn thuộc hạ đi đặt mai phục ở đằng trước, ngài giả bộ thả

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.