Chương 185: Trộm đến


Có bát canh này, hắn không cần sai Sơ Cửu đi lấy sữa dê nữa. Cô hết lòng hết sức bày mưu tính kế cho Châu thất gia, hắn cũng hưởng k8é Châu thất gia, được không một bát canh.


Ta biết rồi.
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói.

Liễu Tô hành lễ lui ra ng3oài.
Canh này không khó uống, hắn ngậm một viên hạt sen trong miệng, hạt sen vô cùng mềm, cắn nhẹ một cái là vỡ.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham rơi xuống chiếc kẹo ở trên bàn. Sơ Cửu đã tìm một cái giá rồi đặt nó lên trên.
Tên Sơ Cửu này luôn làm tốt mấy chuyện vô ích.
Châu Trạch Sênh uống một hơi là cạn, sau đó đưa bát rỗng cho Ngụy Nguyên Kham:
Không cần phải quá quan tâm đến nữ quyến Châu gia đầu. Việc cần làm ta đã làm, coi như là hết lòng hết dạ rồi.

Ý nghe thấy tiếng cầu cứu của Châu Như Chương, cuối cùng cũng không nỡ nhẫn tâm. Dù hai huynh đệ Châu gia có vô liêm sỉ thế nào đi chăng nữa thì y cũng không thể nhìn được cảnh cô gái bị làm nhục.
Châu Trạch Sênh nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, cảm thấy đã đỡ hơn nhiều rồi liền bảo Sơ Cửu và mấy người nữa đưa y về khu nhà của mình.

Tiểu thư, muộn thế này rồi, người đừng ăn kẹo nữa không đem lại khó chịu.


Ta biết rồi.

Ngụy Nguyên Kham hơi cong môi lên, nghe câu này là biết Cổ đại tiểu thư chỉ đang đối phó với nha hoàn của mình mà thôi.

Canh của Thất gia đã được đưa qua bên kia rồi.
Sơ Cửu nhấn mạnh:
Không có hạt sen.

Hạt sen dưỡng khí an thần, ích thận, củng cố tinh thần.
Ngụy Nguyên Kham bất chợt nghĩ đến lời Liễu Tô nói hôm ấy, quả nhiên cầu
bệnh lâu hại thận
là do cô dạy.
Ngụy Nguyên Kham ngồi đọc công văn, không biết đã đến lúc đốt đèn từ bao giờ.

Tam gia, ngài nghỉ ngơi một lát đi.
Sơ Cửu nói:
Liễu Tô lại mang canh đến.

Ngụy Nguyên Kham liếc nhìn. Trong bát canh hoàng kì táo đỏ có thêm mấy hạt sen. Sau khi tắt hắn một cái thì muốn dùng mấy hạt sen để mua chuộc, trong lòng cô, một cái tát chỉ đáng thế thôi sao?
mầm, có lẽ mọi nghi ngờ của y đã được chứng minh là thật rồi.
Có điều sau đó mấy ngón tay của Cố đại tiểu thư thay nhau nâng lên rồi hạ xuống, không giống như bắt mạch mà giống với trẻ con chơi đùa hơn. Người ngoài nhìn thấy hình ảnh này đại khái là sẽ nghĩ đại tiểu
thư chỉ học theo Liễu Tô mà thôi, cảm bạn là không hiểu y thuật gì cả.
Không những phải giả cầm giả điếc mà đánh chết cũng không được thừa nhận Tam gia lén lút làm những chuyện đáng xấu hổ kia.
Trương Đồng quay lưng lại, ngẩng đầu lên. Ánh trăng hôm nay đẹp thật!
Ngụy Nguyên Kham đứng dưới mái hiên, nghe thấy tiếng Bảo Đồng trong phòng vang lên.
Trương Đồng gọi người sang một bên, vừa định nói thì nhìn thấy một bóng người mượn ánh trăng, phi thân bay lên bờ tường của sân viện nơi nữ quyến Cố gia đang ở.
Gia tướng ở bên cạnh Trương Đồng định đuổi theo kiểm tra thì bị Trương Đồng ngăn lại. Trương Đồng chớp mắt. Nếu hắn không nhìn lầm thì từ thân hình đến động tác của bóng người kia đều rất giống Tam gia
nhà hắn. Họ phòng người ngoài chứ nếu là Tam gia thì đương nhiên phải giả vờ như không thấy rồi.
Hương trà thoang thoảng, có vấn đề gì đâu?
Dáng vẻ ban nãy của Tam gia hơi khác so với ngày thường, trên mặt đầy vẻ tức giận nhưng thiếu chút uy thế, nhất là lúc mím môi ấy.
Nghĩ đến việc năm nọ, Tam gia mua một đĩa bánh đậu đỏ ở chợ rồi lén lút nếm thử, đúng lúc hắn ta đột nhiên bước vào, Tam gia không kịp tránh liền cố gắng trận định giấu bánh đậu đỏ ra sau lưng.
Tại sao Cổ đại tiểu thư lại muốn giúp y? Là để cảm ơn mấy hôm nay y đã bảo vệ? Thế cũng không đúng. Tại sao Cổ đại tiểu thư lại biết y không uống được sữa dê?
Nghĩ đến đây Châu Trạch Sênh ngồi dậy, đang định nói thì cảm thấy trời đất quay cuồng.
Ngụy Nguyên Kham bước nhanh đến:
Tiểu thức bị thương ở đầu, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.

Keo dính trên môi từ từ chảy ra khiến môi hắn hơi nhếch lên.

Nhìn cái gì?
Ngụy Nguyên Kham nhíu mày đón nhận ánh mắt của Sơ Cứu sau đó lạnh lùng ném chén trà:
Đổi một chung trà khác, đồng chết đi được!

Sơ Cửu lập tức bưng chén trà. Sao lại đắng? Ra khỏi phòng, Sơ Cửu không nhịn được mà mở chén trà ra ngửi.
Rất nhanh sau đó, Cổ đại tiểu thư đã đứng dậy, sau đó Châu Trạch Sênh nghe thấy tiếng Cổ đại tiểu thư ăn đồ ăn.
Đúng là trẻ con! Giây phút ấy Châu Trạch Sênh không nhịn được mà cảm thán, nhưng rất nhanh sau đó y đã tỉnh táo lại. Ngụy Tam gia bảo y giả hôn mê rồi lại bảo Sơ Cửu mang sữa dê đến chắc hẳn là có sắp
xếp gì đó, mà Cố đại tiểu thư đến bắt mạch cho y rồi lại uống bát sữa dê kia, bề ngoài thì có vẻ như là trẻ con nghịch ngợm trêu đùa nhưng thực tế là đang
vô tình
giúp y.
Trong phòng không có người nào khác, Ngụy Nguyên Kham không nói năng gì, xung quanh yên tĩnh đến nỗi một cái kim rơi c9ũng nghe thấy tiếng.
Châu Trạch Sênh nằm trên giường mở mắt ra. Y quay đầu nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham. Cổ đại tiểu thư v6ừa vào phòng đã đặt tay lên cổ tay y khiến y vô cùng kinh ngạc. Trước đây y được Ngụy Nguyên
Kham dặn dò nên đặc biệt để ý 5đến Cổ đại tiểu thư. Y luôn cảm thấy Cố đại tiểu thư không phải là người ngốc, chỉ có điều y không tìm thấy chứng cứ xác đáng mà thôi. Lúc Cổ đại tiểu thư vào phòng y đã chắc
Nghĩ lung tung xong, Sơ Cứu mới nhớ ra hình như hắn ta quên bẩm báo Tam gia tin triều đình gửi đến bảo họ lập tức trở về kinh rồi.
Ngụy Nguyên Kham về kinh, đương nhiên hộ vệ và gia tướng Ngụy gia cũng sẽ về cùng.
Có điều, nếu Tam gia không nói muốn gia tướng về thì Trương Đồng vẫn sẽ ở lại âm thầm bảo vệ nữ quyến Cố gia.
Châu Trạch Sênh nhíu mày nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Đại nhân đã thăm dò ra được gì chưa?

Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham thản nhiên, theo sự thay đổi bất định của ánh sáng ngoài cửa sổ, con người của hắn như có cảm xúc đang dâng trào:
Đợi đến khi chắc chắn thì ta sẽ nói cho tiểu thúc biết.

Trừ phi trong lòng đã có đáp án chắc chắn, nếu không nói ra chỉ khiến tiểu thức thêm buồn mà thôi. Ngộ nhỡ không phải như những gì hắn nghĩ thì đúng là mừng hụp một phen rồi.
Cô hầu gia đến thôn, các gia tướng cũng không dám đến quá gần căn viện của nữ quyến Cố gia ở để tránh bị Cô hầu gia hiểu lầm. Chuyện Trương Đồng phải dặn dò chính là chuyện này. Nhất định phải giữ
đúng chừng mực, tránh cho có lòng làm việc tốt mà lại nhận về kết quả không mong muốn. Tuy hắn không biết tại sao Tam gia lại không nói rõ với Cố gia nhưng chắc chắn Tam gia có lý do của riêng mình, họ
không tiện hỏi nhiều.
Ngụy Nguyên Kham muốn nhìn đi chỗ khác thì thấy đường trên mào gà hơi cháy, từ từ lăn xuống. Hắn vô thức cầm lấy chiếc kẹo, đặt bên miệng rồi nếm một miếng.

Tam gia.
Đúng lúc Sơ Cứu bước vào phòng.
Ngụy Nguyên Kham nhếch môi, đặt lại chiếc kẹo vào chỗ cũ, nhìn Sơ Cửu với ánh mắt bất thiện.
Ngụy Nguyên Kham không nhận lấy bát canh, tiếp tục xử lý công vụ.
Rất lâu sau hắn mới nhẹ nhàng cử động vai.
Sơ Cửu không mang bát canh đi, mùi thơm của táo đỏ bay đến. Làm việc bận rộn cả ngày, hắn cảm thấy hơi đói, thế là vươn tay bưng bát canh đến bên miệng.
Châu Trạch Sênh biết tính của Ngụy Nguyên Kham nên không truy hỏi thêm nữa, nhìn chiếc kẹo mạnh nha đang cắm trên bàn thì không nhịn được mà bật cười:
Ngài nhọc lòng thế này, xem ra bệnh ngốc của
Cố đại tiểu thư không như người ngoài đồn.

Ngụy Nguyên Kham không phản bác, quay người bưng bát canh trên bàn cho Châu Trạch Sênh.
Xuyên qua cửa sổ, hắn lờ mờ nhìn thấy cô gái đứng dậy đi ra ngoài rửa tay, trên bàn chỉ có một chiếc hộp đựng kẹo.

Để đồ ngon trong chiếc hộp gỗ mang theo bên người rồi nhét hộp gỗ vào túi tiền, lúc muốn ăn thì lấy ra, quả nhiên là rất tiện.

Hôm ấy cô đưa kẹo cho Thái tử và Thôi Trinh như vậy đấy.

Chiếc hộp được làm rất tinh xảo, người không biết còn tưởng bên trong đó cất thứ gì quý giá lắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.