Chương 193: Hi vọng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1619 chữ
- 2021-12-31 05:19:40
Ngụy Nguyên Kham vẫn cứng đờ tại chỗ không cử động được, có một vài cảnh tượng của năm năm trước như phủ trong lớp sương 8mờ, giờ đây hình như sương đã tan bớt, loáng thoáng nhìn thấy có người đang bận rộn trước giường.
Lát nữa sau k3hi tôi gọi, phu nhân hãy gọi tên của đại tiểu thư, đã biết chưa?
Ta biết rồi, ta biết rồi.
Được rồi.
Ngụy thái phu nhân nói:
Đừng có làm phiền Kham ca nhi nữa, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Kham ca nhi không khỏe, bảo người đem cơm vào phòng cho nó.
Ngụy Nguyên Kham bước xuống giường:
Cháu đi dùng bữa với bà và mẹ.
Ngụy phu nhân vẫn hơi lo lắng:
Có được không?
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Mẹ yên tâm.
Trái tim Ngụy Nguyên Kham đập mạnh một cái.
Sao trong đầu hắn lại xuất hiện cảnh tượng này? Rõ ràng hắn chưa từng tới nhà họ Cố, trước lần tới phủ Thái Nguyên này thậm chí còn chưa từng gặp Cố Minh Châu.
Giọng nói của Sài lão ngày văng vẳng bên tai.
Lần này Ngụy Nguyên Kham ngủ một giấc rất yên, lúc tỉnh lại trong phòng đã thắp đèn từ lâu, mẹ đang ngồi bên đèn khâu vả.
Mę.
Ngụy Nguyên Kham lên tiếng, Ngụy phu nhân lập tức mừng rỡ bước tới kiểm tra.
Ngụy thái phu nhân Chương thị hơi ngạc nhiên. Bà không hề bảo nhà bếp chuẩn bị mứt quả, mứt quả đều dùng cho nữ quyến giết thời gian, sao có thể bưng lên vào lúc này? Bà đang định nói thì thấy Ngụy Nguyên Kham nhón một quả bỏ vào miệng.
Ngụy Nguyên Chẩn vô tâm cười nói:
Tam đệ thích ăn đồ ngọt từ lúc nào thế?
Ngụy Nguyên Kham mím môi không trả lời, dưới ánh đèn khóe miệng hắn cong lên.
Nhà họ Cố nói là đã mời bà bà đến gọi hồn, bệnh tình của Cố đại tiểu thư mới có chuyển biến tốt. Nhưng sao có thể như vậy được? Nếu mấy tên phù thủy thầy pháp đó có thể trị khỏi bệnh thì còn cần đảm thấy thuốc bọn ta làm gì nữa?
Ngụy đại nhân nói xem, có phải rất hoang đường không?
Trước mắt Ngụy Nguyên Kham lại hiện ra cảnh vành mắt Cố Minh Châu đỏ hoe lúc bất ngờ gặp Châu Trạch Sênh, còn có ông Trương, y thuật của y bà, còn có bàn tay kiểm tra vết thương của hắn lúc ở nhà họ Co.
Mau gọi, 9mau gọi đi!
Minh Châu, Minh Châu... Châu Châu Châu Châu... Con quay về đi, mẹ đang ở đây.
Minh Châu,6 Châu Châu... Mau về đi!
Thiếu nữ nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, sắc mặt nhợt nhạt, trông có vẻ yếu ớt dị thường, đ5ó là Cố Minh Châu. Hắn muốn nhìn rõ hơn nhưng không biết vì sao mắt lại hoa lên, thiếu nữ trên giường lại biến thành Như Quân.
Ngụy phu nhân đỡ Ngụy thái phu nhân quay lại giường Ngụy Nguyên Kham, Ngụy thải phu nhân nhìn cháu trai hô hấp ổn định, trong lòng đã hơi an tâm.
Ngụy thải phu nhân lại ngồi thêm một lúc, Ngụy phu nhân bước lên khuyên nhủ:
Mẹ sang phòng bên nghỉ ngơi đi ạ, có con ở đây trông Kham ca nhi rồi.
Ngụy thải phu nhân để Ngụy phu nhân dìu sang phòng bên.
Ngụy phu nhân lập tức quở trách Ngụy Nguyên Chẩn:
Tam đệ của con vẫn còn chưa khỏi đầu, sao con có thể ra tay mạnh như thế hả? Thật không biết nặng nhẹ.
Ngụy Nguyên Chẩn rất thoải mái:
Đại ca nhìn xem, mẹ lại thiên vị tam đệ rồi, từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng thế, thứ tốt nhất đều phải nhường cho tam đệ. Không chừng đại ca và đệ đều là được nhặt về, chỉ có tam đệ mới là con ruột của mẹ thôi ấy nhỉ?
Ăn nói linh tinh cái gì đấy.
Ngụy phu nhân trông có vẻ như sắp giận nhưng trên mặt lại không có nộ khí:
Mẹ để con thiếu ăn hay là thiếu mặc? Trước mặt đệ đệ mà chẳng ra dáng gì cả.
Ngụy thải phu nhân dựa lên gối:
Nếu như không có gì đáng ngại thì để nó ngủ thêm cũng tốt, từ khi trong nhà xảy ra chuyện vào năm năm trước, Kham ca nhi như biển thành người khác, cả ngày bận rộn, nửa đêm mà phòng nó vẫn sáng đèn, mẹ nhìn mà buồn nhưng cũng không tiện lên tiếng khuyên nhủ. Lần này tới phủ Thái Nguyên chắc cũng không được nghỉ ngơi. Tuy nó vẫn còn trẻ nhưng không thể cứ vắt sức như thể mãi được. Mong là thầy thuốc nói không sai, lần này Kham ca nhi đã nhổ ra được cục máu động từ năm ấy.
Nghĩ tới chuyện năm năm trước, Ngụy phu nhân cũng thấy cay sống mũi, bà len lén dùng khăn tay lau khô khóe mắt rồi mới nói:
Mẹ yên tâm, Kham ca nhi sẽ khỏe lại thôi.
Hầu hạ Ngụy thái phu nhân xong, Ngụy phu nhân liền tới phòng Ngụy Nguyên Kham ngồi thêu. Xung quanh tĩnh mịch, lâu lâu bà lại ngẩng đầu nhìn sang giường, nhìn khuôn mặt có mấy phần giống với người chồng đã mất của con trai, lo lắng và nhung nhớ hòa lẫn lại với nhau khiến bà nhất thời hơi ngẩn ngơ.
Mộ Thu bưng thuốc lên, hầu hạ Ngụy Nguyên Kham uống thuốc.
Ngụy thái phu nhân thấy cháu trai bình an vô sự, không kìm được mà lên tiếng oán trách: Cháu đấy, lớn thế này rồi, thấy người không khỏe cũng không biết đường nói. Thật là làm bà sợ suýt chết.
Ngụy Nguyên Hoằng, Ngụy Nguyên Chẩn cũng chạy vào phòng, Ngụy Nguyên Chẩn vỗ vai Ngụy Nguyên Kham:
Tam đệ sức khỏe tốt lắm, bà nội đừng lo.
Nhà họ Ngụy vốn đang vui mừng hớn hở chuẩn bị gia yến, chợt nghe thấy tin Ngụy Nguyên Kham thổ huyết, Ngụy thái phu nhân lập tức chạy ra.
Không phải ban nãy vẫn còn yên ổn sao?
Ngụy thái phu nhân nhìn Ngụy Nguyên Kham nằm trên giường, cuống quýt hỏi Mộ Thu.
Mộ Thu đáp:
Tam gia bị vấp ngã, nổ tài đang định đi đỡ dậy thì bỗng thấy Tam gia thổ huyết.
Giờ hắn còn cảm thấy khỏe hơn bình thường, hít thở cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trong bữa ăn, Ngụy thái phu nhân thỉnh thoảng lại nhìn Ngụy Nguyên Kham, không biết có phải là bà nghĩ nhiều rồi không, cứ cảm thấy cháu trai không giống bình thường cho lắm.
Một địa mứt quả được bưng lên bàn.
Thầy thuốc ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
Có lẽ là bị thương để lại cục máu đông trong lồng ngực, trước đây mạch tượng Tam gia hơi nặng nề, có thể thấy trong lòng u uất, khí huyết ứ đọng, bây giờ mạch tượng đã tốt lên nhiều.
Ngụy thải phu nhân nói:
Vậy lúc nào cháu ta mới tỉnh lại?
Thầy thuốc đáp:
Thái phu nhân không cần quá lo lắng, Ngụy đại nhân nghỉ ngơi một lúc là sẽ tỉnh lại thôi.
Không lâu sau thầy thuốc được mời vào trong.
nữ quyến lần lượt dạt ra nhường lối để thầy thuốc bắt mạch. Đầu mày nhíu chặt của thầy thuốc chầm chậm giãn ra, hồi lâu mới đi ra ngoài nói với Ngụy thái phu nhân:
Theo mạch tượng thì thấy Ngụy tam gia không có gì đáng ngại.
Ngụy thải phu nhân nhìn cháu trai nằm trên giường, nét âu lo trên mặt vẫn không vơi bớt, bà hỏi dồn:
Thế sao lại thổ huyết?
Trong mơ, khuôn mặt Như Quân đột nhiên biến thành Cố Minh Châu.
Như Quân, cô ấy chưa từng rời đi ư?
Ngụy Nguyên Kham cảm thấy trái tim như bị ai đó lôi kéo, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi, sợ hãi tất cả chỉ là vọng tưởng, mọi thứ đến cuối cùng chỉ là trống không. Nghĩ vậy, máu huyết dâng trào, vui mừng lẫn lộn, lồng ngực lại như có tảng đá đè lên, đến hít thở cũng cảm thấy đau đớn. Hắn hơi dùng sức, hòn đá chặn ngang lồng ngực hắn bấy lâu nay cuối cùng cũng mở ra một góc, mùi tanh ngọt ngay lập tức xông lên cuống họng.
Ngụy phu nhân cũng nhíu mày thật chặt, gương mặt tràn ngập âu lo:
Kham ca nhi vẫn còn có nội thương, con vẫn còn nhớ lão thái gia năm ấy...
Thời trẻ Ngụy lão thái gia bị thương trên chiến trường quá nhiều, bề ngoài nhìn thì có vẻ đều đã chữa khỏi, nhưng theo tuổi tác ngày một lớn, vết thương cũ lần lượt tái phát, bệnh triền miên mấy năm, cuối cùng cũng cứ họ là thổ huyết, Ngụy phu nhân không dám nghĩ tiếp nữa.
Vành mắt Ngụy thải phu nhân đỏ hoe, bà nắm tay Ngụy Nguyên Kham thật chặt.
Mộ Thu vừa mới bước tới, đang định đỡ Ngụy Nguyên Kham dậy thì cảm thấy cơ thể hắn run lên.
Ngụy Nguyên Kham cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn ngã vật ra đất.
Quản sự nhà họ Ngụy nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hét lớn:
Mau... mau... Tam gia... ngất rồi... mau đi gọi thầy thuốc!
Con nhìn xem.
Ngụy thải phu nhân nhìn Ngụy phu nhân:
Sao hôm nay Kham ca nhi lại ngoan ngoãn thế nhỉ, giống hệt như lúc nhỏ ấy.
Ngụy phu nhân không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng đúng là sắc mặt Kham ca nhi tốt lên không ít.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.