Chương 200: Hào phóng


Có lẽ do da của hắn quá trắng, hoặc cũng có thể do chậm chạp mãi không lau nên sau khi lau xong, bàn tay hắn vẫn còn lờ mờ8 vết mực.

Chắc hẳn Ngụy đại nhân chưa từng thấy thư đồng nào tay chân lại vụng về thể này nhỉ? Ai bảo Tưởng cô nư3ơng là nhi nữ giang hồ chứ?

Nhân lúc Ngụy đại nhân còn chưa nổi giận, Cố Minh Châu tiếp tục chủ đề ban nãy, coi n9hư là chuyển rời chú ý của Ngụy đại nhân:
Đại nhân, có phải nhà họ Thân còn rất nhiều người đang nhậm chức trong triệu k6hông?

Ngụy Nguyên Kham nghiệm mặt nói:
Vận mệnh của nhà họ Ngụy không phụ thuộc vào một cuộc hôn nhân. Nếu đến hôn sự mà còn phải dùng để tránh hại chuộc lợi thì chẳng khác gì những kẻ lộng quyền không từ thủ đoạn cả. Với nhà họ Ngụy mà nói, thông gia là quan văn hay võ tướng đều như nhau, kể cả có là nhà quý tộc nằm trong bình trong tay thì cũng không có gì không thích hợp.

Ngụy Nguyên Kham nói đến đây thì ánh mắt hơi lóe lên:
So với việc nhượng bộ, tự bỏ đi đôi cánh của mình để đổi lấy sự tin tưởng thì chi bằng khiến người khác kiêng dè đến độ không dám tùy tiện động vào hiệu quả hơn nhiều. Khom lưng uốn gối trên triều đường không thể cầu được vẹn cả đôi đường, muốn bảo vệ người nhà chỉ có cách bản lĩnh hơn thôi, Tưởng cô nương thấy ta nói có đúng không?

Cố Minh Châu nâng mắt, đúng lúc chạm phải hồ nước sâu kia của Ngụy đại nhân, giống như hắn đang chờ câu trả lời của cô.

Bất kể là Ngụy đại nhân có cần người trong phường giúp đỡ hay không, thì vẫn phải phiền đại nhân thanh toán số tiền này trước đã.

Trang giấy viết kín chữ, liệt kê chi tiết toàn bộ các khoản.
Cô rất cần tiền, có điều viết nhiều như thế nhưng không quá trăm lượng bạc.
Thân thủ phụ nhậm chức trong triều nhiều năm, chắc chắn để lại không ít nhấn mạch đủ để con cháu đời sau h5ưởng lợi. Chuyện trong triều cô còn phải thỉnh giáo Ngụy đại nhân.
Ngụy Nguyên Kham nâng bút viết xong thư
Con trai trưởng của Thân thủ phụ đang làm Thượng thư Lễ Bộ, con trai thứ làm Tế tửu của Quốc Tử Giám, đệ đệ Thân thủ phụ là Phó đô Ngự sử Đô Sát Viện, trong triều có không ít quan viên là học sinh của Thân thủ phụ.

Ngụy Nguyên Kham nói xong, nghĩ ngợi một lát:
Đại tẩu ta, nhà họ Chương cũng nhậm chức ở Quốc Tử Giám, con trai thứ của Thân thủ phụ có quan hệ không tồi với Chương lão gia.

Cố Minh Châu gật đầu:
Đại nhân nói đúng.

Tối nay Ngụy đại nhân không chỉ nhắc đến quan hệ thống gia của nhà họ Ngụy, còn khó hiểu mà bày tỏ thái độ của nhà họ Ngụy với cục diện trước mắt. Ngụy đại nhân tin tưởng người trong phường đến vậy ư? Hay là hắn muốn người trong phương tin tưởng nhà họ Ngụy rằng nhà họ Ngụy tuyệt đối sẽ không phải là loại tiểu nhân đặt lợi ích lên hàng đầu.
Lông mày Ngụy Nguyên Kham giãn ra:
Thiếp thất của Thân nhị lão gia, người đang nhậm chức Tổ tửu Quốc Tử Giám là họ hàng với Triệu thị - mẹ của phò mã Trình Dực. Huynh trưởng của Viện thị - vợ kế của cha Trình Dực cũng đang nhậm chức Thiêm đô Ngự sử của Đô Sát Viện.

Nếu đã nói đến đây, Ngụy Nguyên Kham không kìm được mà nói tiếp:
Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử không có động tĩnh gì. Một người nghiên cứu học vẫn ở trong phủ, một người lại truyền thái y đến chữa bệnh, không có ai phải người đến nhà họ Ngụy thăm dò tin tức. Nếu nói trong họ ai qua lại liên tục với người nhà họ Thân thì đó chính là Tam hoàng tử. Phủ Tam hoàng tử thường có tiến sĩ của Quốc Tử Giám và giám sinh đến thăm.

Tam hoàng tử từ khi được thưởng cho phủ đệ đã mời không ít người đọc sách đến phủ để nghiên cứu số học, luật học, lại còn làm la bàn dùng trong hàng hải với Khâm Thiên Giám nữa. Cố Minh Châu nghĩ đến chiếc khóa Bát Hoàng kia:
Không biết trong phủ Tam hoàng tử có ai giỏi làm bẫy không, đại nhân có thể cho người chú ý.
Làm món đồ tinh xảo như la bàn thì cần phải dùng thuật cơ quan.
Thân tiên sinh, khóa Bát Hoàng là manh mối quan trọng mà vụ án phủ Thái Nguyên để lại cho họ.
Cố Minh Châu nói tiếp:
Đại nhân nói Thần tiên sinh chưa chết, liệu có thể bắt được ông ta không?

Khóe miệng Ngụy Nguyên Kham nhếch lên một tia cười:
Hai ngày này đám người Nhiếp Thầm có thể dẫn ông ta vào kinh rồi.

Dù Thần tiên sinh sẽ không khai thật nhưng cũng vẫn có thể quậy tung được hồ nước. Cố Minh Châu đã yên tâm, hôm nay cô thu hoạch được không ít, Ngụy đại nhân nói với cô nhiều tin tức như vậy, cô không
Nếu không phải là đang đội nón thì chắc chắn trên mặt Cố Minh Châu sẽ hiện lên vẻ kinh ngạc. Chẳng phải Ngụy đại nhân là người vô cùng keo kiệt sao? Trước đây xin có tí tiền thôi mà cũng sa sầm mặt mày, sao giờ lại cho không năm mươi lượng vậy?
Cố Minh Châu lập tức hành lễ:
Đa tạ đại nhân!

Mới đứng dậy liền nghe thấy trong sân vang lên tiếng của một người phụ nữ
Sao lại mù mịt khói thế này? Chẳng lẽ mua phải cúi ướt rồi ư? Nếu biết công tử chuyển đến trạch viên mới thì ta đã qua giúp đỡ rồi. Đây là bánh đậu đỏ mới ra lò, mời công tử ăn khi còn nóng đi. Tiểu ca, bỏ xuống đi, để bà bà làm cho!

Xung quanh yên lặng, dường như không nghe thấy tiếng hô hấp, không khí cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Tựa như câu trả lời của cô rất quan trọng vậy.
Nhà họ Ngụy kết thân với nhà nào không liên quan đến cô mà. Cô cũng chẳng nói gì khiến Ngụy đại nhân phải phản ứng lại như vậy. Có điều lời của Ngụy đại nhân nói cũng rất có lý. Muốn bảo vệ người bên cạnh mình thì không thể dựa vào người khác mà phải dựa vào chính bản thân mình.
Nếu cô nói cảm ơn hẳn đã đưa người trong phường vào kinh, tính là tiên trao cháo múc, sau này có vụ án nào nhỏ lại đến tìm người trong phường các cô cũng không phải là không thể.
Tiếp tục điều tra sâu hơn thì vô cùng khó khăn, liên quan đến nhà họ Thân và vài vị hoàng tử, người trong phường rút lui để tự bảo vệ bản thân cũng hợp lý. Cô điều tra vụ án là vì nhà họ Cố và ông Trường chứ không phải là vì hắn.
Ngụy Nguyên Kham mới nhíu mày thì nhìn mấy tờ giấy được đưa đến trước mặt.
cần phải chỉ công cho người đi điều tra nữa.
Sau khi về kinh, Ngụy đại nhân hào phóng thật, không nói đến chuyện hắn đã bắt đầu ăn diện mà nói chuyện cũng rất chi tiết nữa.
Có điều có vài chuyện cô vẫn cần phải nói rõ.
Ngụy đại nhân.
Cố Minh Châu nói:
Có phải vụ án tiếp theo vẫn cần người trong phường không?
Sao? Ngụy Nguyên Kham nhếch mày. Cô muốn rút người đi? Đột nhiên nhớ đến sổ sách cô chậm chạp không đưa, cô đã có dự tính khác rồi à?
Ngụy đại nhân vừa mới nói đệ đệ Thân thủ phụ là Phó đô Ngự sử của Đô Sát Viện, con trai thứ của Thân thủ phụ là tế Tửu Quốc Tử Giám, đây là quan hệ giữa nhà họ Thân, nhà họ Trình và nhà họ Triệu.
Viên thị có biết Triệu thị bị người nhà họ Trình cố ý
hại chết
không? Giờ Triệu thị bình an vô sự trở về kinh thành, với nhà họ Trình, nhà họ Viên mà nói thì đây là tin tức vô cùng chấn động.
Có thể tìm được chút manh mối lúc này, điều tra sâu hơn kẻ đứng đằng sau Thân tiên sinh không?

Vụ án này người trong phường làm không tồi.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Thêm năm lượng bạc nữa, lát nữa bảo Sơ Cửu thanh toán cho cô.

Không thể đưa ít tiền, cũng không thể đưa quá nhiều tiền.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố Minh Châu:
Tiếp theo e rằng liên quan đến nhiều bên, người trong phường các cô không tiện tranh đấu với quyền quý, chỉ cần âm thầm nghe ngóng tin tức cho ta thôi. Tất nhiên cô cũng có thể điều tra thay người khác, có điều là phải ưu tiên chuyện ta giao cho. Trước đây các cô luôn ở Sơn Tây, lần đầu vào kinh thành, ta sẽ viết thư bảo Nhiếp Thầm mang đến phủ Thuận Thiên, Hình Bộ. Đó đều là người có giao hảo với ta, họ sẽ quan tâm đến các cô nhiều hơn.

Nhà vợ Ngụy đại gia là nhà họ Chương à? Cố Minh Châu không kìm được mà nghĩ, cha của Ngụy Nguyên Kham tìm mối hôn sự thế này cho con trai trưởng của mình có phải là cũng có ý che giấu mũi nhọn không? Triều định luôn kiêng dè với binh quyền trong tay nhà họ Ngụy nên họ kết thông gia với nhà quan văn.

Cha ta vừa ý với phẩm chất nhà ngoại của đại tẩu, không liên quan đến quan văn hay võ tướng.

Giọng Ngụy Nguyên Kham đột nhiên vang lên khiến Cố Minh Châu bừng tỉnh.
Cố Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham, chẳng lẽ là người nhà họ Ngụy mang đồ ăn đến rồi?

Ngụy Nguyên Kham đứng dậy đẩy cửa ra, Cố Minh Châu đi theo xem thì thấy một đại nương xách đèn mỉm cười đứng đó, Liễu Tô mặt mày chán nản ở bên cạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.