Chương 206: Đút lót
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1484 chữ
- 2022-02-04 05:23:26
Lau mặt sạch sẽ, Cố Sùng Nghĩa lại trở nên hồng hào sáng sủa. Cả ngày bị giữ ở nha môn, người của Đại Lý Tự hỏi mấy vấn đề ki8a hết lần này đến lần khác, quả thật làm người ta bực mình. Nhưng ông lại không thể tỏ ra quả khôn khéo, đành phải giả vờ hồ3 đồ dây dưa với bọn họ. Ông hiểu rõ ý đồ của quan viên Đại Lý Tự, muốn tìm ra cách cứu vị kia của Đông cung từ những chi tiế9t nhỏ đó.
Quý phi nương nương cũng rất lợi hại, gặp chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể ổn định Đông cung, âm thầm sai 6người nghĩ cách. Nếu không phải Thái tử quá vô dụng, nói không chừng đã có thể được Quý phi xoay chuyển tình thế.
Ch5ỉ tiếc Đào Đạc điều binh đã dùng lệnh bài của Đông cung, Thái tử lặng lẽ dẫn người đi không thông báo cho bất cứ ai, những chuyện này đều có bằng chứng rõ ràng. Ngụy Nguyên Kham làm việc cũng vô cùng kín kẽ, bất luận là tra án ở phủ Thái Nguyên hay sau đó phát hiện chuyện không đúng đi tìm Đào Đạc, hắn đều làm ngay trước mắt mọi người nên không ai có thể nghi ngờ. Duy chỉ có lúc trên đường đi cứu Thái tử, để Thái tử bị thương mới bị ngự sử ngôn quan công kích.
Cố Sùng Nghĩa nhìn về phía Ngụy nhị lão gia, hai người bốn mắt nhìn nhau, như thể tìm được người có cùng sở thích, rồi cả hai cùng bật cười thành tiếng.
Lâm phu nhân nhìn một bàn bày đầy thức ăn, mấy món bà thích ăn nhất trong Phẩm Hương lâu đều có. Rõ ràng vừa ăn cơm xong nhưng nhìn mấy món này, bà vẫn thấy đói bụng.
Dương ma ma nói:
Đây đều là những món phụ nữ mang thai ăn được, nhà họ Ngụy thật có lòng.
Cổ Sùng Nghĩa định mỉm cười cảm ơn, lại nghe thấy tiếng dế kêu tuýt tuýt vang lên trong ống tay áo Ngụy nhị lão gia.
Nghe nói trong tay Hầu gia có con đại tướng quân.
Ngụy nhị lão gia khẽ nháy mắt:
Cho ta mượn xem một lát được không?
Chẳng lẽ Ngụy nhị lão gia đến đây vì con dế trong cái bình của ông?
Lâm phu nhân nói:
Thiếp còn tưởng là chuyện gì quan trọng, ngày mai ăn cũng được mà...
Nhưng nghe lão gia nói vậy, bà vẫn thấy thèm ăn, nhớ mùi vị món vịt muối ngon mềm kia.
Lão gia.
Ma ma quản sự bước vào bẩm báo:
Nhị lão gia của nhà họ Ngụy tới, còn xách theo mấy hộp thức ăn.
Cố Sùng Nghĩa hơi kinh ngạc.
Lâm phu nhân nhíu mày:
Chuyện trong triều đúng là quá phức tạp.
Cố Sùng Nghĩa mỉm cười, Hoàng thượng, Quý phi và những hoàng tử, phi tần kia, chẳng người nào là đèn cạnh dầu.
Sao lão gia không uống trà?
Lâm phu nhân thắc mắc:
Lần nào về từ nha môn, lão gia cũng rất khát mà?
Nhưng ai gặp chuyện này thì đều sẽ bị tố tội, hoặc là thả cho Lâm Tự Chân chạy mất, hoặc là làm Thái tử bị thương, chọn cái nào cũng sai cả.
Cổ Sùng Nghĩa ngồi xuống:
Thuận lợi, ta còn nghe được tin tức của Đông cung.
Lâm phu nhân hỏi ngay:
Thế nào?
Cố Sùng Nghĩa ngẩn người, ông vừa đến Phẩm Hương lâu mua vịt muối, nhà họ Ngụy đã đưa tới à? Chuyện này không thể nào là trùng hợp được.
Cố Sung Nghĩa bước vào nhà chính, thấy ngay Ngụy nhị lão gia đang ngồi trên ghế thưởng thức trà.
Hầu gia.
Ngụy nhị lão gia đứng dậy hành lễ.
Cổ Sung Nghĩa vội nói:
Nhị lão gia, thế này thì biết ăn nói thế nào, lại để ngài đưa đồ ăn tới...
Người nhà họ Ngụy tới, đương nhiên Cố sung Nghĩa phải đích thân ra đón tiếp.
Ông vừa đi ra ngoài vừa hỏi:
Nhà họ Ngụy mang gì tới thế?
Là hộp thức ăn của Phẩm Hương lâu.
Quản sự đáp:
Nghe nói là chân giò kho tàu và vịt muối, còn có một ít mứt hoa quả.
Lâm phu nhân hít sâu một hơi:
Đúng thật là...
Không có khí phách gì cả, làm mất hết mặt mũi Đại Chu rồi còn đâu. Đông cùng tuyệt đối không muốn nhắc lại, thế nên Thôi Trinh, Ngụy Nguyên Kham cũng sẽ không bị trách phạt.
Lâm phu nhân bưng một tách trà cho Cố Sung Nghĩa:
Nhưng nếu Thái tử đã thành ra thế này thì Quý phi còn tốn công sắp xếp như thể làm gì?
Vì Cửu hoàng tử, Thái tử sai lầm, trên dưới triều đình cũng sẽ không có quá nhiều người nghi ngờ phe phái Quý phi.
Cố sùng Nghĩa vội vàng nhận lấy tách trà, đỡ Lâm phu nhân ngồi xuống:
Hoàng thượng đang độ cường thịnh, mươi năm nữa Cửu hoàng tử đã trưởng thành. Khi đó vị trí Thái tử vẫn chưa xác định, Cửu hoàng tử chính là lựa chọn tốt nhất. Thế nên ta đoán trong mười năm tới, phe Quý phi sẽ ngồi xem hổ báo đầu nhau.
Không đâu.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Những chuyện này sẽ không ai nhắc đến nữa.
Lâm phu nhân không hiểu lắm.
Cổ Sung Nghĩa thấp giọng nói:
Có tin tức truyền về kinh, nói để giữ mạng, Thái tử không tiếc la hét bảo Lâm Tự Chân dẫn hẳn đi.
Cũng trùng hợp thôi.
Ngụy nhị lão gia cười nói:
Ta đến tửu lâu, từ xa trông thấy Hầu gia, hỏi chướng quỹ mới biết Hầu gia đến mua vịt muối. Người khác thì thôi, chứ ai lại để Hầu gia không ăn được món mình thích. Ta lập tức cho người đóng gói mấy hộp mang tới. Hầu gia tuyệt đối đừng khách sáo với ta.
Ngụy nhị lão gia cười đến mức vểnh cả chòm ria mép:
Phẩm Hương lâu này chính là tửu lầu ta mở, lấy đồ nhà mình rất tiện.
Phẩm Hương lâu là sản nghiệp nhà họ Ngụy à? Sao trước giờ chưa từng nghe nói đến? Cố Sung Nghĩa đang ngày người thì thấy hai chòm râu ghé sát lại:
Người bình thường ta không nói cho biết đâu.
Cố Sùng Nghĩa đáp:
Lúc Thôi Trinh cứu Thái tử, quân phản loạn làm rơi cây đuốc lên tóc Thái tử, tóc bị thiêu rụi, mặt cũng bị thương. Tình hình của Thái tử như vậy, chắc trong thời gian ngắn sẽ không thể lộ diện trước mặt người khác.
Dù lần sau ra khỏi nhà, chỉ sợ người đó không còn là Thái tử nữa.
Lâm phu nhân kinh ngạc:
Vậy liệu Trinh ca nhi có bị triều đình xử phạt không?
Hôm nay ở nha môn phục vụ trà nước rất tốt.
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Cố Sung Nghĩa cũng mơ hồ cảm thấy kỳ lạ. Quan viên Đại Lý Tự không chỉ rất săn sóc ông mà mỗi lần nhắc tới những chuyện quan trọng, bọn họ đều không tránh mặt ông. Như vậy ông đỡ phải giả ngốc đi nghe lén, quả thật bớt cho ông không ít việc.
Trên đường trở về từ nha môn, ta muốn mua cho nàng hai con vịt muối của Phẩm Hương lâu, không khéo bọn họ bán hết rồi. Ta đã dặn tửu lâu, ngày mai bọn họ sẽ mang tới.
Vịt muối của Phẩm Hương lâu rất đắt hàng, hai ngày nay Cố Sung Nghĩa bận quá nên mới quên cho người đi đặt trước.
Thức ăn tuy ngon, nhưng trong lòng Lâm phu nhân lại có cảm giác không chân thực... Dường như từ sau khi trở về từ phủ Thái Nguyên, nhà họ Cố bọn họ và nhà họ Ngụy luôn có giao điểm, bây giờ đến Phẩm Hương lâu mua con vịt cũng có thể gặp được.
Cố Minh Châu nhìn bàn đồ ăn đầy ắp cũng hoa cả mắt.
Châu Châu ăn một ít đi.
Lâm phu nhân nói:
Có món chân giò kho tàu và mứt hoa quả con thích đấy.
Cố Minh Châu ngồi xuống bên bàn. Lạ thật, Ngụy nhị lão gia và cha có quan hệ tốt thế này từ khi nào vậy?
Nhà họ Ngụy khách sáo như vậy, mẹ cũng phải đến nhà họ Ngụy thăm hỏi thái phu nhân mới được.
Lâm phu nhân nói:
Lần này trên đường về kinh, Ngụy đại nhân luôn săn sóc chúng ta, ta cũng nên đến nhà cảm ơn mới phái.
Cố Minh Châu cắn một viên mứt hoa quả trong miệng, kể ra thì cô còn chưa đến nhà họ Ngụy bao giờ. Nhưng chỉ là đi thăm hỏi bình thường thôi, chắc cũng không cần cô quá bận tâm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.