Chương 209: Giết người
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1804 chữ
- 2022-02-04 05:23:35
Cũng nhờ phúc của Triệu thị, lúc đó chúng ta đều có biết bà ta là phu nhân của nhà họ Trịnh, bà ta nghe ngóng tin tức của Trịnh Biện từ ch8ỗ chúng ta, cho tiền lại không nhiều, chúng ta cũng phải kiểm thêm chút lợi từ bà ta chứ...
Đúng, tuy Triệu thị đó tuổi tác hơi 3lớn một chút nhưng da thịt cũng mềm mại, giờ nghĩ đến vẫn còn.
Bành Lương giơ con dao sắc trong tay lên đâm thật mạnh xuống dưới.
Dừng tay...
Tướng sĩ đi tuần hét lớn một tiếng, sau đó mấy mũi tên bắn thẳng về phía Bành Lương.
Triệu thị mượn ánh trăng gấp xong quần áo rồi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mặt trăng bên ngoài cửa sổ vừa to vừa tròn, hôm nay là mười lăm hay mười sáu nhỉ?
Hai kẻ này đáng chết!
Đôi mắt Bành Lương đỏ au, thế này cũng tốt, bọn chúng chết rồi thì sẽ không còn ai làm Triệu thị bị thương nữa.
Tiên Vân Sinh cảm thấy đầu óc vàng vật, sức lực dường như cũng bị rút đi, gã nghe thấy Bành Lương nghiến răng nghiến lợi hỏi:
Nhà họ Trình muốn các ngươi làm gì?
Tiền Vân Sinh nói:
Bảo... bảo bọn tôi nói... Triệu thị vì... để nhờ bọn tôi giúp đi Ảo Nhi Đồ Ti tra hỏi tin tức, không tiếc... không tiếc trao thân cho bọn tôi.
Tiền Vân Sinh huơ tay với Hầu Dũng, ý bảo Hầu Dũng cứu gã. Ban nãy bọn chúng còn nói nói cười cười vui vẻ biết bao, nào có nghĩ tới sự tình lại đột ngột chuyển biến thể này.
Ngài đừng động thủ!
Hầu Dũng gấp gáp nói:
Có gì từ từ nói, nơi này dưới chân thiên tử, giết bọn tôi rồi thì ngài cũng không thoát được đâu.
Bảo hắn qua đây,
Bành Lương nhìn Hầu Dũng đang đứng ở gần cửa:
Ta có chuyện muốn hỏi các ngươi.
Hầu Dũng chần chừ không dám bước lên.
Tiên Vân Sinh hét lớn:
Bọn... bọn tôi đều... nghe theo bách phu trưởng. Ngài... nói sao thì bọn tôi làm vậy.
Bành Lương gắng sức khống chế đôi tay đang phát run của mình:
Còn gì nữa?
Hầu Dũng chăm chăm nhìn Tiên Vân Sinh, không ngừng lắc đầu, ý muốn ngăn cản Tiền Vân Sinh nói tiếp.
Nhưng lại không biết vì sao, đầu óc Tiên Vân Sinh dần trở nên không tỉnh táo, trong mơ hồ, gã vô thức nói ra hết:
Còn có... gốc đùi của Triệu thị có vết thương bọn tôi rạch, giữa hai ngực của bà ta bị Hầu Dũng cần một cái, tuy thời gian đã trôi qua lâu nhưng có lẽ vết răng vẫn còn...
Tiền Vân Sinh nói xong thì Hầu Dũng đã biết tình hình không ổn rồi, gã đang định quay người tháo chạy thì nhìn thấy cả người Tiên Vân Sinh mềm nhũn ngã vào trong lòng Bành Lương.
Giết... giết người rồi!
Nhìn thấy khuôn mặt hung ác của Bành Lương, Hầu Dũng không kìm được mà hét lớn:
Mau... cứu... cứu tôi với...
Tiền Vân Sinh vừa dứt lời thì nhìn thấy người kia quay đầu lại, một gương mặt quen th5uộc xuất hiện.
Ngài... ngài là...
Tiền Vân Sinh còn chưa nói hết câu thì một thanh dao găm đã kề lên yết hầu gã.
Ông ta hận, hận bản thân không thể bảo vệ tốt cho Triệu thị, cho nên hãy để ông ta kết thúc hết tất cả. Bành Lương vừa nghĩ tới đây, chợt phát hiện Hầu Dũng đang nằm trên mặt đất khẽ động đậy.
Vẫn còn chưa chết..
Nhưng ông ta lại cảm thấy những lời Tiền Vân Sinh nói là sự thật, ông ta lờ mờ nhớ lại có một khoảng thời gian tâm trạng Triệu thị u uất, hay ngây người nhìn miệng giếng ở trong nhà, đi lại thì khập khà khập khiễng, ông ta hỏi Triệu thị rốt cuộc có chuyện gì thì bà nói không cẩn thận bị ngã.
Bọn chúng chắc đã nhận lúc ông ta ở Vệ sở để xuống tay với Triệu thị, Triệu thị vì để điều tra án mà vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng đến tận giờ.
Hầu Dũng chạy về phía trước được hai bước thì không biết vì sao cơ thể mềm nhũn, hai chân loạng choạng, mất tự chủ ngã nhào trên mặt đất, lúc này Bành Lương đã nhanh chân chạy tới trước mặt gã.
Hầu Dũng nhìn bình rượu rộng trên bàn chợt hiểu ra. Có người hạ độc gã và Tiền Vân Sinh, hiển nhiên người đó chính là Bành Lương. Bành Lương đã có mưu đồ muốn giết bọn họ từ trước, đầu tiên là hạ độc sau đó mới ra tay là vì muốn bọn họ không thể bước ra khỏi căn phòng này.
Bành Lương lại đẩy dao găm sâu thêm, Tiên Vân Sinh cảm thấy càng nhiều màu tươi chảy ra, nếu thanh đao sắc đó lại tiến thêm nữa thì gã sẽ mất mạng tại đây.
Là nhà họ Trình.
Tiền Vân Sinh lập tức nói:
Nhà họ Trình tìm tới chúng tôi, với địa vị của nhà họ thì chúng tôi không thể không nghe theo được...
Hầu Dũng không cứ dám động nữa, gã đã nhìn thấy cổ họng của Tiến Vân Sinh bị dao găm cửa ra, máu tươi chảy xuống thấm ướt cả cổ áo.
Sắc mặt Tiên Vân Sinh càng thêm tái nhợt, kinh hoàng nói:
Bọn tôi không đi, rốt... rốt cuộc ngài muốn làm gì?
Hầu Dũng biến sắc, Tiên Vân Sinh cũng mặt mày xám ngoét, chỉ sợ Bành Lương vì lời nói ban nãy mà xuống tay với gã.
Hầu Dũng ấp a ấp úng thoái thác:
Chỉ... chỉ là mấy chuyện phiếm mà thôi.
Bọn chúng vừa nói tới đây thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó9 một bóng người lẻn vào trong phòng rồi lập tức đóng cửa phòng lại.
Một tên trong số đó tên là Tiên Vân Sinh lên tiếng trước:
Ngư6ơi là kẻ nào? Vào phòng bọn ta định làm gì?
Hầu Dũng căng thẳng nằm tay lại, dù sao gã và Tiên Vân Sinh giao tình cũng tương đối sâu, không thể bỏ chạy một mình. Hơn nữa thân thủ của Bành Lương gã cũng đã từng được chứng kiến, nếu Bành Lương lập tức giết chết Tiên Vân Sinh rồi đuổi theo gã thì gã cũng không dám chắc là mình có thể thoát thân, tốt hơn hết là đừng để mọi chuyện đến mức đó.
Bách phu trưởng,
Hầu Dũng nói:
Có gì từ từ nói, huynh đệ chúng tôi đã hết lòng hết da giúp ngài đi Áo Nhi Đồ Ti nghe ngóng tin tức, giờ các vị đã bắt được gian tế của Ảo Nhi Đồ Ti, chắc chắn tiền đồ rộng mở, vì hai thương nhân chúng tôi mà cắt đứt đường tiên của mình có đáng không?
Bành Lương nhấc chân đạp Hầu Dũng ngã nhào dưới đất rồi dùng sức đè lên bả vai gã. Trong lúc kinh sợ, không biết Hầu Dũng lấy sức lực từ đầu ra mà liều mạng giãy giụa, cánh tay quệt vào lưỡi đao nhọn trong tay Bành Lương, máu lập tức nhuộm đỏ quần áo Hầu Dũng.
Bành Lương đang định thuận tay triệt để giải quyết luôn Hầu Dũng thì chợt cảm thấy Hầu Dũng đang nắm bên dưới mềm oặt, giống hệt với tình trạng của Tiền Vân Sinh ban nãy. Rốt cuộc đây là chuyện gì? Bành Lương đang nhíu mày suy nghĩ thì bỗng một trạng tiếng bước chân truyền tới, ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra, một tướng sĩ đi tuần mặc giáp mềm xuất hiện trước mặt Bành Lương.
Người đầu, có kẻ hành hung... hung thủ... hung thủ đang ở đây...
Chưởng quầy của quản trị nghe thấy tiếng vội chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hét lớn.
Tay Bành Lương đang đè lên người Hầu Dũng, ông ta còn cầm trong tay một thanh đạo nhuốm máu, bất kể ai nhìn thấy cũng đều sẽ cho rằng hai người kia là do Bành Lương giết.
Người còn lại trong phòng đang định hét lên.
Bành Lương hung hãn ngăn gã lại:
Ngươi dám nói thêm một chữ thì ta sẽ giết hắn.
Bành Lương nhìn Tiên Vân Sinh ở trong lòng mình thì ngẩn ngời, vũ khí trong tay ông ta đang định đâm về phía trước thì cả người Tiên Vân Sinh bất chợt đổ xuống.
Bành Lương không kịp kiểm tra tình hình của Tiên Vân Sinh, vứt gã sang một bên rồi lập tức bước lên trước bắt Hầu Dũng, ông ta không thể để Hầu Dũng rời khỏi căn phòng này.
Bỏ vũ khí trong tay xuống!
Tướng sĩ đi tuần nghiêm giọng quát.
Chỉ e rằng đây là một cái bẫy, cho dù Bành Lương có nói tất cả không liên quan gì tới ông ta thì cũng sẽ không có ai tin, có người muốn lợi dụng hai kẻ này để trừ khử ông ta.
Hầu Dũng vừa nói vừa liếc về phía cửa, hiển nhiên là chuẩn bị nhân lúc Bành Lương không chú ý phá cửa chạy ra ngoài.
Ngươi có thể chạy thử xem.
Bành Lương cất giọng lạnh lẽo:
nhưng cũng phải xem xem chân người chạy nhanh hay là đạo của ta nhanh, giết hắn là ta đã phạm phải tội giết người nên ta sẽ giải quyết cả người luôn. Dù sao kiểu gì ta cũng chết, giết thêm đứa nào hay đứa ấy.
Bành Lương thấy tình cảnh không thể trốn tránh, nghiến răng tiếp tục ra tay.
Phủ công chúa Hoài Nhu.
Lúc trước Bành Lương ở bên ngoài nghe thấy hai tên thương nhân nói những lời đó đã đoán được mấy phần, giờ lại nghe thấy Tiên Vân Sinh nói vậy, trong mắt ngập tràn lửa giận, sát khí nặng nề:
Các ngươi nói nhăng nói cuội mà cũng có người tin?
Có trầm.
Tiền Vân Sinh nhìn Hầu Dũng:
Hằn... hắn đã lấy... trâm cài của Triệu thị, nghe nói đó là Triệu thị lấy đi từ nhà họ Trình, người nhà họ Trình nhận ra nó.
Tiền Vân Sinh cũng nói:
Đúng... đúng... đúng thể tuyệt đối đừng động thủ...
Tiền Vân Sinh còn chưa nói xong, Bành Lương đã lạnh lùng nói:
Ban nãy các ngươi đang nói cái gì? Nhắc lại một lần nữa trước mặt ta.
Triệu thị nhớ tới không khí náo nhiệt trên bàn tiệc tối nay, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, bà chắp hai tay lại, hi vọng công chúa và Dực ca nhi từ nay về sau có thể sống những tháng ngày bình an, vô lo vô nghĩ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.