Chương 239: Giúp ích



Cháu muốn hỏi là có nhắc tới cháu và mẹ cháu không ấy à?
Châu lão phu nhân càng thêm nghiêm túc:
Cháu cũng xem như còn chút l8iêm sỉ, không nói ra những lời phía sau.


Châu Như Chương cúi đầu xuống, vô cùng ấm ức nói:
Cháu không có ý này, cháu 3chỉ nghĩ án ngựa chiến có thể điều tra rõ cũng có phần công lao của mẹ và cháu, có lẽ tỷ phu niệm tình chuyện này nên mới đối x9ử với tỷ tỷ tốt hơn.


Mẹ và cháu liên tục bị quân phản loạn truy đuổi, rõ ràng thật thúc ở gần đó nhưng lại không cứu giúp, hiển nhiên là muốn mẹ và cháu bị bắt đi, cũng may bọn cháu may mắn mới kiên trì được đến khi quân phản loạn bị đánh bại. Thật thúc không còn cách nào khác, chỉ đành diễn kịch sắp xếp cho bọn cháu vào ở trong thôn bảo, từ đó có thể thấy trong lòng thất thúc căm hận nhà chúng ta đến mức nào, tương lai nếu để thất thúc dựa vào nhà họ Ngụy làm nên chuyện, nằm trong tay cả tộc họ Châu, thì mấy tài sản đất đai ở trong tộc mà chúng ta nắm giữ sẽ bị thúc ấy đòi về hết. Bà nội, chuyện đến nước này nhà chúng ta phải đồng lòng đối địch mới được.

Châu Như Chương nhìn hai bên tóc mai đã bạc của bà nội. Sau khi đại tỷ đi, bà nội đã suy sụp một thời gian rất dài, cũng may nhà họ Thôi còn chịu cho đại tỷ chôn vào mộ tổ, nếu không thật sự là khiến nhà họ
Châu lão phu nhân đi thẳng về phòng mình, nhìn thấy lễ vật tộc họ Thôi tặng ở trên bàn, bà nhíu mày, nhất thời rơi vào trầm tư.
Thôi Trinh trước giờ vẫn luôn không thích Quân nha đầu, lễ số chu toàn như thế này là vì cái gì? Quân nha đầu từ lâu đã không còn, người đã chết không biết gì cả, cho nên lễ vật này là tặng cho ai xem? Là cho Quân nha đầu thể diện hay là cho nhà họ Châu thể diện?
Châu Như Chương nhìn thẳng vào mắt Châu lão phu nhân:
Bà nội, có những lời mẹ và cháu không nói cho ai biết, cũng không dám bẩm báo với bà. Trong tộc nhà chúng ta có thể có người đã bám vào nhà họ Ngụy.

Châu lão phu nhân cứng cả người lại, đầu mày nhíu chặt:
Cháu nói ai bám vào nhà họ Ngụy?

Là nhà họ Thôi xảy ra chuyện gì đó, hay là có người đã nói gì với Thối Trinh?
Châu lão phu nhân đứng dậy dặn dò Châu Như Nguyệt:
Tam nha đầu, nếu như còn lén lút tới đưa cơm giúp đỡ nó thì ta sẽ phạt cả hai tỷ muội các cháu cùng nhau chịu phạt ở đây luôn, năm nay không cho phép ai bước ra khỏi cửa nhà một bước.

Châu Thất mắng nhị bá và cha, còn muốn làm ầm lên đến tận trước mặt bà nội. Khi ấy bà nội đang dưỡng bệnh, người nhà chạy tới ngăn cản, Châu Thất mặc kệ tất cả, cử nhất quyết lao vào nhà trong, cuối cùng vẫn phải mời người của chủ nha tới mới áp giải được Châu Thất đi, từ đó về sau Châu Thất không bao giờ còn tới nhà họ Châu nữa.
Châu lão phu nhân bình thản:
Sao cháu biết Châu Trạch Sênh có quan hệ với nhà họ Ngụy?

Châu Như Chương nói tiếp:
Chính là cái người sau khi đại tỷ chết đã tìm đến tận cửa nhà chúng ta, Châu thật thúc.

Châu Trạch Sênh tới cửa chất vấn nhị bá và cha vì sao không thay đại tỷ kêu oan, không thay đại tỷ kêu oan thì cũng đành, nhưng vì sao còn đồng ý với nhà họ Thôi khiêng đại tỷ vào mộ tổ.

Bà nội!
Châu Như Chương vội vàng quỳ xuống:
Cháu sai rồi! Xin bà nội cho cháu về đi! Nghe nói mẹ bị bệnh, cháu lo cho mẹ, muốn tới phòng hầu hạ bầu bạn với mẹ.

Châu Như Nguyệt thấy vậy cũng cầu xin hộ:
Bà nội, nhị tỷ biết sai rồi, trời càng lúc càng lạnh, ở lâu trong am đường chỉ e sẽ để lại chứng hàn.

Năm nay?
Châu Như Chương trợn tròn mắt, vậy há chẳng phải cô ta sẽ bị cấm túc mấy tháng liên ư?
Châu lão phu nhân lạnh lùng nhìn Châu Như Chương:
Cháu tưởng ta đang phạt nó ư? Ta làm vậy là đang dạy nó, cứ tiếp tục chiều chuộng nó thì kiểu gì cũng gây ra họa lớn...

Nhìn thấy Châu lão phu nhân sắp đi ra khỏi cửa, Châu Như Chương quỳ bò mấy bước:
Bà nội! Cháu là cháu gái ruột của bà mà! Cả nhà đại bà đã không còn, giờ đây bên cạnh bà chỉ còn nhị bá và cha cháu, cháu và mẹ cũng đều nghĩ cho cái nhà này. Tộc họ Châu có nhiều người như thế, tông trưởng đời tiếp theo còn chưa biết là ai.
Châu lão phu nhân nói xong thì đứng dậy, để Châu Như Nguyệt đỡ ra ngoài. Châu Như Chương ngẩn người đứng tại chỗ, không ngờ phí bao công sức mà đến cuối cùng chẳng có tác dụng gì. Cô ta nhất định phải nghĩ cách ra khỏi nơi này, ít nhất đến lúc tỷ phu thắng lợi trở về, cô ta phải ra được khỏi cửa, nói không chừng tỷ phú đối xử tốt với đại tỷ là vì cô ta thì sao? Không có cô ta, tỷ phu cũng sẽ không quay về phủ Thái Nguyên điều tra án, không về phủ Thái Nguyên điều tra án thì cũng sẽ không có chiến thắng ngày hôm nay, có thể thấy cô ta là một phúc tinh.
Đúng lúc Châu Như Chương đang nghĩ ngợi lung tung thì một trận gió thổi từ bên ngoài vào, cô ta không khỏi rùng mình.

Nhà chúng ta trước nay ở trong tộc danh tiếng hưng thịnh, lão tăng trưởng cũng phải nể mặt bà mấy phần. Nhưng nếu đổi một người khác lên nắm quyền hành trong tộc thì chưa chắc, gặp phải người tốt thì còn quan tâm tới chúng ta, nhưng nếu gặp phải kẻ đối đầu với chúng ta thì kết quả thật không dám tưởng tượng. Trong tộc không ủng hộ chúng ta nữa thì cũng sẽ không cho chúng ta quản lý mấy chỗ ruộng đất đó nữa, trong nhà sẽ thiếu đi một khoản thu nhập lớn.

Châu lão phu nhân nhíu mày:
Cháu có ý gì?

Vừa dứt lời, mắt Châu lão phu nhân đã đỏ lên:
Nó làm như vậy mới chứng tỏ là đại bá của cháu không cứu nhầm người, có thể thấy nó là một đứa có lương tâm. Nhưng nó không hiểu chỗ khó của người con gái. Khi đó nếu như ta nhúng tay vào đón đại tỷ của cháu về, một cô gái chưa xuất giá như nó không được chôn ở trong tộc, chỉ có thể tìm cho nó một mảnh đất vắng vẻ để nhập thổ. Lúc ta còn sống thì còn có thể cúng viếng chút gì đó, nhưng ta chết rồi thì ai sẽ nhớ tới nó? Há không phải nó sẽ trở thành cô hồn dã quỳ ư? Đứa trẻ ta tự tay nuôi lớn, sao ta có thể không thương xót được chứ?

Châu lão phu nhân nói xong ngẩng đầu nhìn Châu Như Chương:
Cháu không được phép ra ngoài nói linh tinh, nhà họ Ngụy là ngoại thích, thật thúc cháu là võ tướng, ngoại thích kết giao với võ tướng là cấm kỵ của triều đình. Nếu để ta biết được các cháu tiết lộ những chuyện này ra ngoài thì đừng trách ta không niệm tình!

Châu mất hết cả mặt mũi. Giờ không dễ dàng gì mới thảnh thơi được một chút, không thể trơ mắt ra nhìn người khác lại đạp lên đầu mình lần nữa.
Châu lão phu nhân lại không cuồng lên như Châu Như Chương tưởng, ngược lại còn gật đầu:
Đó cũng là bản lĩnh của nó, con cháu Châu thị đều có tiền đồ thì trong tộc mới hưng vượng được.

Châu Như Chương thấy bà nội biến sắc, lập tức đứng dậy cùng với Châu Như Nguyệt ở bên cạnh dìu Châu lão phu nhân ngồi xuống ghế:
Bà nội, bà còn nhớ người mà đại bá từng giúp đỡ không?

Người mà Châu Trạch Thừa từng giúp rất nhiều, Châu lão phu nhân không biết Châu Như Chương đang chỉ ai:
Úp úp mở mở làm cái gì? Nói mau lên!

Châu Như Chương đáp:
Người cứu mẹ và cháu hình như chính là thật thúc. Cháu muốn xác định thân phận của người đó, sau khi tới thôn bảo đã đi khắp nơi nghe ngóng thì lại nghe người ta bảo người đó là hộ vệ của nhà họ Ngụy. Cháu muốn gặp lại người đó một lần, nhưng hết lần này đến lần khác bị ngăn cản, cuối cùng không gặp lại được nữa, nghe nói người đó đã về kinh dưỡng thương trước rồi.

Bà nội, bà thử nghĩ xem, thúc ấy giấu giấu giếm giếm như vậy có phải là vì sợ gặp mẹ và cháu không? Mẹ nói thật thúc làm việc ở Vệ sở gần kinh thành. Thúc ấy sợ bị mẹ và cháu vạch trần thân phận, thế nên mới vội vã rời khỏi Sơn Tây quay về kinh. Thật thúc âm thầm qua lại với nhà họ Ngụy như vậy, Ngụy Nguyên Kham thậm chí còn giao hộ vệ nhà họ Ngụy cho thúc đẩy quản lý, tức là phải tín nhiệm thúc ấy đến mức nào chứ? Cho nên cháu nói thật thúc bám vào nhà họ Ngụy cũng có sai đầu.
Châu Như Chương lộ vẻ kinh ngạc:
Bà nội, nhưng thúc ấy là...


Là cái gì?
Châu lão phu nhân nói:
Nó đòi công bằng cho đại tỷ của cháu, lẽ nào có gì không đúng ư?

Châu tam phu nhân và Châu Như Chương đã làm những gì, Châu lão phu nhân đã hỏi rõ ràng từ lâu rồi6. Cho dù bọn họ đến nhà họ Thôi báo tin cho Thôi Trinh nhưng cũng không thể đưa ra được manh mối có trong tay, sau đó thì bị cu5ốn vào vụ án, không bị người ta nghi ngờ là đồng đáng với Lâm Tự Chân là đã may mắn lắm rồi, còn dám nhắc tới công lao?
Ánh mắt Châu lão phu nhân thâm trầm. Xem ra chuyện này không liên quan gì tới mẹ con Như Chương, vậy rốt cuộc là vì sao chứ? Bao nhiêu năm nay, Thời Trinh chưa từng để tâm tư lên Như Quân, sao đột nhiên lại có hành động này?
Châu Trạch Sênh dựa vào nhà họ Ngụy cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Quan hệ giữa bọn họ và Châu Trạch Sênh không gần không xa, có lẽ như vậy cũng vừa hay, thêm một con đường là thêm một lựa chọn.

Điều khiển bà không hiểu được là, sao Ngụy Nguyên Kham lại tín nhiệm Châu Trạch Sênh như thế?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.