Chương 263: Tán thưởng


Thân hình mở rộng ra, động tác trôi chảy, thành thạo mới có thể không tỏ ra yếu thế khi so chiều với cao thủ. Chẳng trách người luy8ện võ ngày thường đều thẳng lưng ưỡn ngực, đi đứng nằm ngồi đều nghiêm chỉnh, trên người luôn tỏa ra phong thái không ai có thể mi3êu tả được.

Đột nhiên Cố Minh Châu phát hiện ra dường như ánh mắt cô luôn nhìn về Ngụy đại nhân. Cô nên quan tâm đến cho m9ình mới phải, nghĩ vậy, cô liền dời mắt đi.
Cổ Tử Ngôn khom người hành lễ:
Ngụy đại nhân.


Ngụy đại gia ở Quốc tử giám ư?
Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Năm sau tham dự kỳ thi mùa thu?

Cố Sùng Nghĩa xốc lại tinh thần để đối phó nhưng trường thương lại tấn công ngay sát ông.
Đao thương va chạm vào nhau, sức lực vốn dĩ đang cuộn trào mãnh liệt đột nhiên yếu đi rất nhiều. Trong lòng Cố Sùng Nghĩa lạnh đi, Ngụy Nguyên Kham cảm nhận được sự suy yếu của ông nên kịp thời thu tay lại, năng lực khống chế như vậy cũng là điều ông không thể sánh bằng.
Tốt xấu gì ông cũng khỏe từ bé, từ nhỏ đã học võ, đi con đường thế gia, nền tảng luyện cũng chắc chắn. Tuy rằng không quá lợi hại nhưng tốt xấu gì cũng kế thừa tinh túy của nhà họ Cố, lại được nhạc phụ chỉ điểm mà lại bị một tiểu tử áp dưới cơ như thế, trong lòng ông liền nổi lên vài phần háo thắng.
Võ tướng chỉ cần đánh mấy chiêu là biết được bản lĩnh của đối phương như thế nào, vì thế Cố Sùng Nghĩa cũng cảm nhận được sự lợi hại của Ngụy Nguyên Kham. Hắn được nhà họ Ngụy dốc lòng bồi dưỡng, ước chừng nhà họ Ngụy đã dốc hết vốn liếng vào hậu bối này rồi.

Ngụy đại nhân?
Cố Tử Ngôn nhất thời không nhớ ra được là Ngụy đại nhân nào.
Bảo Đồng đứng bên cạnh nói:
Là Ngụy đại nhân của Thông Chính Ty, khâm sai đến Sơn Tây điều tra vụ án ngựa chiến.

Ngụy Nguyên Kham là con thứ ba trong nhà, theo lý mà nói thì không đến lượt hắn. Trừ phi đứa bé này từ nhỏ đã vô cùng xuất sắc, thông minh lanh lợi hơn những đứa trẻ khác trong lớp con cháu. Hậu bối thế này thì gia tộc nào cũng muốn có. Gia tộc lớn không thiếu con cháu làm quan mà chỉ thiếu người có thể gánh vác được cả gia tộc. Có người như vậy ít nhất có thể đảm bảo được sự phồn thịnh của cả gia tộc trong mấy chục năm. Từ điểm này có thể nhận thấy nhà họ Ngụy rất may mắn.
Cố Sùng Nghĩa nhớ đến Ngụy Tung Thành đã mất và Ngụy Hoàng hậu không bước ra khỏi cung Khôn Ninh một bước. Vì bảo vệ con cháu nhà mình mà họ mới làm vậy, đổi lại là ông, ông cũng sẽ làm thế.
Ban nãy Cổ Tử Ngôn nhìn thấy rõ ràng, người có thể dùng thương đến trình độ thế này thì phải tốn rất nhiều công sức. Con cháu thế gia đều chăm chỉ như vậy mà cha chỉ muốn tìm đường tắt để làm giàu. Giờ hắn chỉ muốn về nhà đọc sách, học tập với tiến sĩ Quốc Tử Giám, năm sau thi đỗ bảng vàng mới không phụ sự yêu quý của Hầu gia.

Ngôn ca nhi cũng đến rồi à?

Tiến sĩ Quốc tử học chỉ nhận con cháu của quan tam phẩm trở lên làm học trò. Hơn nữa còn yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, bắt buộc bài tập phải khiến Chương tiến sĩ hài lòng, nếu không dù nhà có chức có quyền thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
Vẻ mặt Ngụy Nguyên Kham rất tự nhiên:
Ta nghe nói năm nay Chương tiến sĩ sẽ nhận học trò và không chỉ tìm ở trong đám con cháu của quan viên tam phẩm thôi đầu. Một thời gian nữa sẽ thi nghĩa lý của
Có thể mượn cơ hội này để tiến bộ cũng coi như là cây già nở hoa, à không, cây già gì chứ, ông đang tuổi sung sức. Cố Sùng Nghĩa liền bật cười thành tiếng.
Tiếng cười hào sảng vang khắp sân, lúc này Cố Minh Châu mới bừng tỉnh. Cô quay đầu nhìn Cố Tử Ngôn thì thấy hắn đang siết chặt tay, đôi mắt đỏ bừng, trên mặt tràn ngập sự ngưỡng mộ lẫn hổ thẹn.

Đại ca.
Cố Minh Châu thấy vậy liền gọi một tiếng, lúc này mới kéo tâm trí của Cố Tử Ngôn trở lại.
Cổ Tử Ngôn nhìn người đứng đó không xa:
Đó là ai?

Trên mặt Cổ Tử Ngôn thêm phần kính trọng:
Ngụy đại nhân còn trẻ thật.

Nhìn qua thì bằng tuổi hẳn những khoảng cách giữa họ lớn quá. Từ nhỏ đi đầu hắn cũng được mọi người khen ngợi, giờ nhớ lại những lời khen ấy hắn liền cảm thấy xấu hổ.
kinh điển, nếu Cổ đại gia có lòng thì hãy ôn bài nhiều hơn.

Cố Tử Ngôn nghe tin này thì vô cùng kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Hắn khom người hành lễ với Ngụy Nguyên Kham:
Đa tạ Ngụy đại nhân đã cho biết.

Cố Sùng Nghĩa nhìn Cổ Tử Ngôn.
Cổ Tử Ngôn nói:
Là chuyện về đại muội muội của cháu.
Hắn không tiện bàn luận chuyện của trưởng bối nên hành lễ một lần nữa.
Những cũng không thể trách cô được. Vốn di hai người này đang sáp lại gần nhau6, căn bản là không thể phân tách ra được. Cô với Bảo Đồng ở lâu với nhau, đại khái cũng mắc tật ở mắt rồi, nhìn mãi nhìn mãi mắt l5iên lạc sang chỗ khác...
Cố Sùng Nghĩa bắt đầu hơi hụt hơi, Ngụy Nguyên Kham giống như một con sói con dồi dào sức lực, đao thương liên tục va chạm vào nhau hơn chục lần, lực của trường thương không những giảm mà còn tăng, có vẻ như ông sắp thua rồi.
Cố Sùng Nghĩa gật đầu.
Cố Tử Ngôn vốn định cứ thế mà rời đi nhưng nghĩ kỹ lại, lại bước nhanh đến bên cạnh Cố Sùng Nghĩa:
Bá phụ, tổ mẫu cháu... có lẽ là có việc muốn nhờ bá phụ giúp đỡ. Nếu bá phụ không tiện thì cứ từ chối.


Keng!

Cán đạo chỗ huyệt hợp cốc trên tay Cố Sùng Nghĩa run lên. Đây là báo hiệu cho việc ông không còn đủ sức nữa. Không cầm chắc cán đao thì vũ khí sẽ làm chính chủ nhân của mình bị thương. Ngụy Nguyên Kham tung đòn liên trảm, trở tay lại sẽ còn đâm được một thương nữa, thương này mà tung ra thì chắc chắn trường đao trong tay ông sẽ rơi xuống.
Mũi thương tỏa ra sự sắc bén, Cố Sùng Nghĩa thu trường đao lại, tuy thua nhưng toàn thân đổ đầy mồ hôi cũng rất thoải mái.
Lần sau ông dùng trường thương thử xem. Ông múa thương cũng không tồi mà chưa chắc Ngụy Nguyên Kham đã biết dùng đao. Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Sùng Nghĩa lại tỏa sáng.
Cố Tử Ngôn mới đi đến cửa bảo bình thì nghe thấy đằng sau có một tiếng nói vang lên:
Xin Cổ đại gia hãy dừng bước.

Giọng nói ấy trầm thấp, Cổ Tử Ngôn lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy Ngụy đại nhân đang lại gần mình.
Mặt Cố Tử Ngôn hơi đỏ:
Đúng vậy.
Trước đó hắn vô cùng tự tin, nào biết núi cao còn có núi cao hơn.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Đại ca ta cũng từng học ở Quốc Tử Giám, là học trò của Quốc tử học Chương tiến sĩ.

Giọng Cố Sùng Nghĩa vang lên, lúc này Cổ Tử Ngôn mới nhớ ra, hắn bước lên, hành lễ và nói:
Bả phụ.

Cố Sùng Nghĩa gật đầu:
Cả ngày không ở Quốc Tử Giám thì cũng ở nhà đọc sách, thỉnh thoảng cháu cũng nên ra ngoài vận động.

Cố Tử Ngôn đáp lời, nhìn về phía Ngụy đại nhân đang đứng ở bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt người đó sâu xa như một hồ nước sâu khiến người ta không thể nhìn thấy đáy. Trông có vẻ là văn võ song toàn, nghĩ vậy Cổ Tử Ngôn lại càng thấy hổ thẹn hơn.
Y phục Cố Sùng Nghĩa ướt đẫm mồ hôi nên ông muốn về nội viện thay đồ. Ông quay lại nhìn Ngụy Nguyên Kham thì thấy hắn không khác gì ban nãy, chỉ cần chỉnh trang đôi chút là lại gọn gàng ngay.
Quản sự nhà họ Cổ đáp:
Đó là Ngụy đại nhân ạ.

Cố Minh Châu gật đầu. Cô và cha hiểu được tính của đại ca. Lúc cha luyện võ ở nhà cũng không tránh đại ca, lại thêm vụ án ngựa chiến còn chưa kết thúc, Ngụy Nguyên Kham xuất hiện ở nhà họ Cổ cũng là điều rất bình thường, truyền ra ngoài cũng sẽ không có ai bàn tán gì.
Cố Sùng Nghĩa dặn quản sự:
Mang nước lên cho Ngụy thông chính rửa tay, ta đi thay y phục.

Quản sự đáp một tiếng. Nếu Hầu phủ có khách, Cố Tử Ngôn cũng không tiện ở lại lâu. Hắn cáo từ Cố Sùng Nghĩa:
Hôm nào cháu lại đến nói chuyện với bá phụ.

Cố Sùng Nghĩa cân nhắc trong lòng:
Ta biết rồi, cháu cứ về đi, không cần quan tâm đến chuyện này nữa.

Cổ Tử Ngôn cáo từ rồi rời khỏi sân.
Nếu thật sự là vậy thì hắn sẽ nắm chắc cơ hội. Có thể nhận được chỉ bảo của Chương tiến sĩ, hắn lại càng tự tin hơn trong kỳ thi năm sau.

Nhìn thấy bước chân vui vẻ khi rời đi của Cổ Tử Ngôn, Ngụy Nguyên Kham nhìn hòn non bộ sau lưng mình. Ở đó có một bóng người đang ẩn nấp. Hẳn lùi về sau hai bước, nhìn Sơ Cửu đứng bên cạnh:
Tình hình bên Huệ Hương thể nào rồi?


Sơ Cửu đáp:
Cha mẹ của Huệ Hương đã qua đời, cô ta có một đứa em trai nhưng mấy hôm trước, em trai cô ta đã rời kinh thành về quê là phủ Thanh Châu rồi ạ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.