Chương 266: Thuận mắt
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1761 chữ
- 2022-02-04 05:25:01
Cố Sùng Nghĩa say đến mức gương mặt đỏ bừng, ông ngồi trên ghế, Ngụy tam gia đang bung canh giải rượu đi về phía ông. Tên hậu 8sinh này có vẻ không tệ, nói chuyện rất có lý, công phu quyền cước cũng lợi hại, tương lai ra chiến trường chắc chắn sẽ lập l3ên công danh sự nghiệp.
Mới uống vài chén rượu mà càng nhìn càng thuận mắt là thế nào?
Ngụy Nguyên Kham tự t9ay bưng canh giải rượu cho Cố Sùng Nghĩa.
Sơ Cửu cố gắng an ủi tiếp:
Dù sao con gà Ngũ Hắc cũng mang họ Ngụy.
Nói xong, Sơ Cửu bỗng cảm thấy gió lạnh xộc thẳng vào cổ áo hắn ta, hắn ta không dám quay đầu, mắt khẽ đảo về phía tam gia, chỉ thấy tam gia đang nheo mắt nhìn hắn ta với ánh mắt sắc như đao.
Tiểu nhân đi tìm đại tiểu thư, xem xem... đại tiểu thư... đã đi đầu.
Sơ Cửu bụm mặt, sợ mình như đóa hoa giữa mùa thu, không cẩn thận một cái là bị gió thổi cho tan tác. Không đợi tam gia căn dặn gì thêm, Sơ Cửu chạy một mạch ra khỏi nhà họ Cố, thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu.
Phía Nam kinh thành, trên đường phố vốn tĩnh lặng bỗng lóe lên từng ánh đuốc.
Một hộ dân mở toang cửa, nha sai áp giải một người đàn ông đen gầy từ trong nhà ra, sau đó lại lục soát ra mấy bao tang vật từ trong căn nhà ấy.
Sơ Cửu hạ giọng khuyên nhủ:
Tam gia, đừng chờ nữa, Cổ đại tiểu thư sẽ không tới đâu.
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng to tròn vành vạnh nhân lên làm đôi, hình như đêm nay hẳn uống hơi nhiều rượu. Đã muộn thế này, chắc cô đã đi ngủ rồi.
Sơ Cửu khẽ hằng giọng:
Cố đại tiểu thư ra ngoài rồi.
Tam gia mặt dày mày dạn ở lại, chẳng ngờ mới một chốc mà Cổ đại tiểu thư đã ra ngoài.
Tô Phủ suy nghĩ hồi lâu lại nhìn Nhiếp Thầm:
Nếu phát hiện thêm bất cứ dấu vết nào thì cứ trực tiếp báo cáo với Tiết lão thông phán, giúp nha môn bắt được phạm nhân, nha môn chắc chắn sẽ không thiếu phần thưởng cho người trong phường.
Nhiếp Thầm đáp dạ, sau khi khom người hành lễ mới hỏi tiếp:
Đại nhân có từng nghe nói đến đạm ba cô không?
Đạm ba cô? Tô Phủ nhíu mày, nghe có vẻ như là hàng chuyển từ nơi khác về. Nhiếp Thầm nói:
Nghe nói trong kinh có không ít quan lại hiển quý muốn trồng thử này.
Nhiếp Thầm không trả lời ngay mà hồi lâu sau mới đáp:
Sau khi bọn thảo dân đến kinh thành đã âm thầm điều tra. Ngoài mặt lính canh các cửa thành có vẻ nghiêm ngặt hơn phủ Thái Nguyên nhưng thật ra các vị quan chức hiển quý nắm quyền hành trong tay rất đông, chỉ cần dùng tâm tư là sẽ khiến tất cả trở thành một cái vỏ rỗng.
Tô Phủ nhíu mày, người trong phường đang chỉ Binh mã ti ngũ thành sao?
Còn nữa,
Nhiếp Thầm đè thấp giọng:
tai mắt trong thành cũng nhiều hơn những nơi khác, chỉ nói riêng nha môn phủ Thuận Thiên thôi, chỉ e vừa tra được manh mối, nha sai còn chưa ra khỏi cửa thì tin tức đã truyền ra ngoài rồi.
Tô Phủ mỉm cười, lâu lắm rồi không phá án đã thế này, không bị binh mã ti ngũ thành kiềm chế thì bị Ngự sử tuần thành quản thúc, bây giờ người của Binh mã ti chưa tới mà đã có chứng cứ vô cùng xác thực.
Có lẽ chấn chỉnh người trong phường thật sự là một cách hay, chí ít có thể quang minh chính đại vượt qua hai nha môn này, có người cung cấp manh mối, bọn họ mới có thể tới bắt người. Triều định dùng mấy nha môn kiểm soát lẫn nhau trong việc quản lý kinh sư, kết quả là quyền hành trách nhiệm không rõ, ông chỉ đành nhẫn nhịn. Nhưng có lẽ sau này sẽ nhanh chóng được thở phào nhẹ nhõm thôi.
Tô Phủ nhìn Nhiếp Thầm bên cạnh, hỏi:
Theo người thấy, trong kinh còn nhiều tình trạng như vậy không?
Sơ Cửu hơi mím môi:
Chắc là đi gặp Nhiếp Thầm.
Ngụy Nguyên Kham bước ra ngoài, Sơ Cửu vội vã đuổi theo:
Tam gia, ngài đi chậm thôi.
Nhìn dáng vẻ của Tam gia có lẽ là rất khó chịu, hắn ta đành nói chuyện tốt để Tam gia bình tĩnh lại. Sơ Cửu nói tiếp:
Đại tiểu thư cho người đưa tới một ít bánh hoa hồng, có thể thấy đại tiểu thư vẫn còn nhớ đến con gà Ngũ Hắc.
Chuyện này nghe thấy hơi... nhói lòng.
Tầm mắt Ngụy Nguyên Kham trong trẻo hơn nhiều, mặt trăng trên đỉnh đầu trở lại là một mặt trăng đơn độc một lần nữa.
Đi đâu?
Ngụy Nguyên Kham hỏi.
Được, Cố Sùng Nghĩa vỗ nhẹ lên cánh tay Ngụy Nguyên Kham, chỉ cần hành động6 khinh nhờn Châu Châu trước kia là vô tình thì cũng coi như không bắt bẻ được gì thằng nhóc này.
Cố Sùng Nghĩa không 5khỏi nhớ tới Ngụy lão thái gia:
Kể ra thì hồi còn bé ta đã muốn vào Ngũ quân đô đốc phủ. Khi đó Ngũ quân đô đốc phủ thật là hoành tráng, chỉ cần Đại Chu có chiến sự, Ngũ quân đô đốc phủ rũ áo xuất chính là sẽ bất khả chiến bại. Vì Ngụy lão thái gia đảm nhiệm Tủ đô đốc trung quân, khi đó nhà họ Ngụy được xưng là Đại đô đốc phủ, Ngụy lão thái gia là người duy nhất ở Đại Chu được tôn xưng là Đại đô đốc.
Mấy chục năm sau, cuối cùng ta cũng nhậm chức ở Ngũ quân đô đốc phủ, đáng tiếc bây giờ nơi đó toàn là thùng rỗng kêu to, toàn nuôi đám người rảnh rỗi, đúng là vật đổi sao dời!
Hôm nay thăng chức, Cố Sùng Nghĩa từ chối tất cả những bữa tiệc xã giao, cuối cùng lại uống rượu với con cháu nhà họ Ngụy, âu cũng coi như duyên phận.
Về đi!
Cố Sùng Nghĩa lên tiếng dặn dò:
Sắc trời không còn sớm nữa, cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Quản sự nhà họ Cố tiến lên đỡ Cố Sùng Nghĩa, Ngụy Nguyên Kham đi theo tiễn ông đến cửa bảo bình.
Thấy bóng dáng Cố Sùng Nghĩa biến mất trong nội trạch, Ngụy Nguyên Kham mới nhìn sang bên cạnh.
Tô Phủ biết đây chính là lý do tại sao mấy năm nay phủ Thuận Thiên càng ngày càng khó khăn trong việc tra án.
Binh lính canh giữ cổng thành cũng như vậy, bọn họ âm thầm thông đồng với các phủ đệ, nếu không tại sao những thứ vốn không nên xuất hiện trong kinh lại có thể vào được trong thành?
Nha sai bị người ta theo sát, người trong phường lại phân tán trong đám đông, lúc Tiết lão thông phản phá án dưới tay cũng có mấy tai mắt mật báo tin tức nên nha môn phủ Thuận Thiên mới không hoàn toàn biến thành kẻ điếc người mù.
Nhiếp Thầm nói:
Lúc bọn thảo dân theo Ngụy đại nhân tra án ở Sơn Tây, ở điền trang phát hiện ngân khố mất trộm năm đó đã nghe nói có người trồng một loại đạm ba cô, loại thảo dược này vô cùng đắt đỏ. Trên đường vào kinh, bọn thảo dân đã đi qua rất nhiều tiệm thuốc, cửa hàng nhưng đều không thấy loại thuốc này. Nếu là thảo dược đắt tiền, chắc hẳn quan lại quý tộc trong kinh sẽ sử dụng.
Đại tiểu thư nói phải tìm được nguồn gốc của đạm ba cô trong kinh thành nên y mới nhắc đến thứ này trước mặt Tô đại nhân. Có nha môn phủ Thuận Thiên giúp đỡ, bọn y cũng có thể nhanh chóng tra được manh mối.
Tô Phủ khẽ gật đầu:
Bản quan sẽ về hỏi thử, phát hiện điểm gì kỳ quặc sẽ cho người bảo cho người biết.
Tô Phủ biết có người lên mua bán một số hàng hóa bên ngoài, mỗi năm đều có rất nhiều thứ mới lạ xuất hiện ở kinh thành, những món hàng này sẽ lặng lẽ lưu truyền trong giới quan lại quý tộc. Chẳng lẽ đạm ba cô chính là một trong số đó?
Tô Phủ khẽ cau mày:
Tại sao người lại muốn hỏi thăm về thứ này?
Những món hàng kia có đủ chủng loại, tạm thời ông không nhớ ra tin tức gì có liên quan đến thứ đạm ba cô này.
Tô Phủ đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng này chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái. Đây là người thứ ba bọn họ bắt được trong đêm nay, chỉ cần thẩm vấn rõ ràng những người này là có thể giải quyết thêm được vài vụ án đang tồn đọng của phủ Thuận Thiên.
Thân là phủ doãn phủ Thuận Thiên, ông vốn không cần tới vì mấy chuyện này, nhưng hôm nay ông muốn xem thử bản lĩnh của những người trong phường, xem xem bọn họ có phải là một thanh đao sắc dùng được hay không.
Quả nhiên là vậy, Tiết lão thông phán đúng là giỏi về nhìn nhận con người.
Nhiếp Thầm khom người hành lễ một lần nữa:
Tháo dân xin cáo lui trước!
Công việc phải làm ở phủ Thuận Thiên đêm nay đều đã làm xong, đến lúc nên thu binh rồi. Tô Phủ gật đầu, sau đó dẫn tùy tùng đi về phía nha môn quan phủ.
Nhiếp Thầm chuẩn bị bẩm báo mọi việc lại với đại tiểu thư, y vừa định đi thì bỗng cảm nhận được trong bóng tối có một bóng người lướt qua, có người đang theo dõi nhất cử nhất động của y.
Là ai?
Nhiếp Thầm làm việc thận trọng, không lập tức chạy đến chỗ đại tiểu thư ẩn thân mà chọn một con đường khác để đi, bóng người kia cũng cẩn thận bám theo.
Nhiếp Thầm nhíu mày, mọi người đều biết thân phận người trong phường của y, xem ra sau này làm việc càng phải cẩn trọng hơn, tránh để đại tiểu thư bị lộ thân phận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.