Chương 302: Lần đầu gặp mặt
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1727 chữ
- 2022-02-04 05:25:51
Bên trong cung Khôn Ninh.
Nguy Hoàng hậu bưng lò sưởi tay nhìn cũng nhận thêu quần áo, bà nghiêng đầu nhìn đôi tay8 đang thoăn thoắt xâu kim, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
Sau khi cổ và sư phụ vào phòng, nội thị quét dọn trong viện đều đứng ngoài cửa điện, mấy cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào hòm thuốc trong tay cùng nhân.
Nếu không có Nguy Hoàng hậu ngầm ngăn cản, chỉ sợ bọn họ đã lấy hòm thuốc đi kiểm tra trong ngoài mấy lượt rồi.
Cả chiếc ghế Ngụy Hoàng hậu đang ngồi cũng được trải đệm dày, bên cạnh đặt một chiếc gối kê lưng nhỏ nhắn. Vừa rồi Cố Minh Châu ngửi thấy mùi lá ngải thoang thoảng, chắc hẳn là tỏa ra từ chiếc gối kê lưng kia.
Có thể thấy công nhân chăm sóc Ngụy Hoàng hậu rất chu đáo, tỉ mỉ.
Ai đi đến đây, nhìn thấy những thứ này đều sẽ cảm thấy chủ nhân nơi này đã nhụt chí nản lòng, không còn tâm trạng quản lý, quán xuyến mọi việc nữa.
Cung nhân tiến lên vén rèm, Cố Minh Châu theo Mạc Dương Minh đi vào, đám Bảo Đồng ở lại bên ngoài điện.
Hoàng hậu nương nương.
Mạc Dương Minh giới thiệu:
Đây là đại tiểu thư phủ Hoài Viễn hầu, bình thường theo đạo nhân học y thuật, viết chữ, coi như là đệ tử tục gia của đạo nhân.
Đây chính là đại tiểu thư nhà Hoài Viễn hầu.
Gần đây Ngụy hoàng hậu thường xuyên nghe thấy cái tên này, từ việc biết trưởng nữ nhà Hoài Viễn hầu mắc bệnh từ nhỏ, theo vụ án ngựa chiến ở Sơn Tây, cũng có một vài tin tức bên ngoài nhắc đến vị Cố đại tiểu thư này. Hoàng hậu có thể cảm nhận được chút nội tình liên quan đến thiếu nữ này, có điều nhà ngoại... nhị đệ đệ kia của bà ăn nói úp úp mở mở khiến bà nhất thời không đoán được sự thật trong đó.
Từ sau khi Hoàng hậu nương nương không hề bước ra khỏi cửa chính cung Khôn Ninh, mọi người đã dần quen với những ngày tháng như thế này. Cả Đại Chu cũng chấp nhận hiện trạng Quý phi nắm quyền cai quản hậu cung.
Trong hậu cung ai ai cũng biết, Hoàng hậu không ra khỏi đây được nữa. Mấy năm trước Nhị hoàng tử mưu phản, nhà họ Ngụy âm thầm ủng hộ binh mã, muốn giúp Nhị hoàng tử giết chết Thái tử, bức Hoàng đế thoái vị, một mạch leo thẳng lên ngôi vị Hoàng đế. Nguy Hoàng hậu xin tha cho nhà họ Ngụy, Hoàng thượng nể tình không tước vị trí trung cung của Nguy Hoàng hậu nhưng cũng chỉ còn cho chút mặt mũi ấy trên danh nghĩa mà thôi.
Chỗ ta vừa thêu không đúng à?
Nương nương thêu s3ai rồi.
Nhưng ta cảm thấy cái ta làm với cái người làm không có gì khác nhau.
Cung nhân dở khóc dở cườ9i:
Nương nương làm rồi hết cả phần chỉ đằng sau rồi.
Ngụy hoàng hậu nói:
Đằng sau có nhìn thấy đâu, lấy một mả6nh vải may đè lên mặt sau là được rồi mà? Quần áo này là ta mặc, ta không chế.
Nương nương không chế tay nghề của bản th5ân nhưng cũng nhận lại không nỡ nhìn. Nương nương là Hoàng hậu của Đại Chu, đâu có thể tạm bợ chắp vá như vậy được.
Nguy Hoàng hậu nâng chung trà lên nhấp một ngụm, tiếp tục nhìn cung nhân làm việc. Cung Khôn Ninh vô cùng yên tĩnh, bên trong nội điện chỉ có hai cùng nhân ở bên cạnh hầu hạ Ngụy Hoàng hậu. Chẳng ai nói câu gì, trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Nếu như không có bầu không khí tiêu điều này và đám lá rụng ngoài kia sẽ cảm nhận được cảnh tượng chủ tớ chung sống vui vẻ hòa thuận.
Ngọc lâu xuân cung Từ Ninh đưa tới được cung nhân đặt trên trường án trong nội điện. Nguy Hoàng hậu ngồi ở vị trí này chỉ cần ngước lên là có thể trông thấy.
Tóc mai Ngụy hoàng hậu đen nhánh, hàng mi dài thanh tú lộ ra mấy phần anh khí. Bà có một đôi mắt phượng, tuy không giống những cặp mắt to tròn của nữ tử xinh đẹp được người đời sùng bái nhưng lại có một thần thái đặc biệt. Dù là lúc Hoàng hậu không nói gì, ánh mắt chỉ cần khẽ liếc qua là đã toát lên vài phần uy nghiêm.
Cố Minh Châu nhận ra tướng mạo của Ngụy đại nhân và Ngụy Hoàng hậu cực kỳ giống nhau, nhất là cặp mắt, tuy không đến mức giống nhau y đúc nhưng lại cùng toát lên nét đẹp hấp dẫn.
Thái hậu nương nương ban thưởng, cung Khôn Ninh đương nhiên phải mở rộng cửa cung đón tiếp.
Cố Minh Châu đi theo Mạc Dương Minh vào cửa cung. So với cùng Từ Ninh, cung Khôn Ninh này nhìn vừa quạnh quẽ vừa tiêu điều. Hai nội thị trong sân đang quét dọn lá rụng, có điều cây chổi trong tay bọn họ như chẳng có sức lực, nửa ngày cũng không quét sạch con đường lát đá xanh kia. Định nghỉ bên cạnh hòn non bộ đã rất lâu không được tu sửa lại, dãi nắng dầm mưa lâu ngày đã phải hết màu sắc. Rèm gấm trong đại điện trong thì vô cùng đẹp đẽ tinh xảo nhưng cũng đã dùng đến mức cũ mèm.
Trong đại điện không trang trí gì nhiều, đồ đạc bày biện cũng mộc mạc giản dị. Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mặc váy áo màu mận đỏ đang ngồi trên ghế. Cố Minh Châu cùng hành lễ theo Mạc chân nhân.
Thái hậu nương nương có khỏe không?
Nội thị tiến vào bẩm báo.
Trên mặt cung nhân lộ vẻ vừa mừng vừa sợ, cung nhân lập tức thả kim khâu trong tay xuống, nhìn về phía Ngụy Hoàng hậu:
Nương nương, người của cung Từ Ninh đến.
Rốt cuộc Cố đại tiểu thư này có điểm gì không tầm thường?
Nguy Hoàng hậu cẩn thận quan sát Cố Minh Châu. Cố Minh Châu cũng không né tránh, cứ thể nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu.
Chuyện bề ngoài dễ dàng làm mờ mắt mọi người, muốn biết rõ sự thật, tất nhiên phải lĩnh hội cho kỹ.
Nguy Hoàng hậu thấy thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp với bà, sau đó lại hành lễ với bà:
Nương nương, thần nữ có thể qua đó không ạ?
Cố Minh Châu trảo bước đến bên cạnh Nguy Hoàng hậu, chậm rãi củi đầu, khẽ khàng nói:
Nương nương, dải kết trong tay áo người lộ ra rồi.
Nguy Hoàng hậu nhìn xuống, quả nhiên sợi dây kết bà giấu trong tay áo đã lộ ra một đầu, may mà đứa trẻ này tinh mắt, có lẽ người bình thường sẽ không chú ý đến điểm này. Nguy Hoàng hậu định rút sợi dây kết ra nhưng vừa mới rút được một nửa lại bị một bàn tay nhỏ nhắn ngăn lại:
Sai rồi... Nương nương, dải kết này thắt sai rồi.
Nguy Hoàng hậu lấy sợi dây kết ra đặt lên đùi nhìn, không phát hiện ra có gì khác biệt.
Có lẽ đây là một dấu hiệu tốt, Thái hậu nương nương nhúng tay vào chuyện trong cung, sau này nương nương...
Cung nhân đang chìm trong suy nghĩ, quay đầu thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng hậu nương nương bèn lập tức gạt hẳn suy nghĩ kia đi.
Đúng là máu mủ ruột rà, con nhà công không giống lông thì cũng giống cảnh. Bề ngoài Ngụy đại nhân uy nghiêm, lòng dạ lại lương thiện. Vị Nguy Hoàng hậu này cũng như vậy, bà nhốt mình trong cung Khôn Ninh, không qua lại với người bên ngoài không phải vì chính bản thân bà mà là Vì cả nhà họ Ngụy.
Cung nhân và nội thị trong cung Khôn Ninh ở đây với Ngụy Hoàng hậu, tất cả mọi người đều làm việc lười biếng mà tùy ý, nhìn như đã sớm không coi người chủ nhân như Hoàng hậu ra gì, thế nhưng bọn họ lại không hề tỏ ra oán hận.
Trong đại điện vang lên giọng nói của Nguy Hoàng hậu, giọng nói này uyển chuyển, dư âm vẫn còn văng vẳng mãi bên tai. Mạc Dương Minh tâu:
Thái hậu nương nương rất khỏe ạ. Thái hậu sai đạo nhân tới đây khám lưng cho nương nương.
Nguy Hoàng hậu không từ chối:
Vậy làm phiền chân nhân.
Nói đoạn, ánh mắt bà dừng lại trên người thiếu nữ đứng bên cạnh Mạc chân nhân,
Cố Minh Châu chỉ nút thắt ngay ngắn bên trên dải kết, phần sau lại rối loạn hết cả, nút thắt hình trám trên dải kết còn méo mó xộc xệch.
Nương nương.
Cố Minh Châu hỏi:
Có phải người muốn tháo dải kết ra xem rồi học thử xem rốt cuộc thắt thế nào, kết quả... không thắt lại được phải không ạ?
Tình cảm phu thê đến đây là chấm dứt. Nếu nhà họ Ngụy còn hành động gì, Hoàng để sẽ không nhân nhượng nữa, Ngụy Hoàng hậu cũng phải đóng chặt cửa cung, tĩnh tâm suy ngẫm.
Nương nương, Thái hậu cho Mạc chân nhân tới khám vết thương ở lưng cho người.
Thiếu nữ chỉ vị trí bên cạnh bà.
Nguy Hoàng hậu hơi kinh ngạc, có điều bà nhanh chóng gật đầu. Bà cũng muốn biết thiếu nữ này muốn làm những gì.
Trong phòng tỏa ra mùi đàn hương, hình như mùi hương tỏa ra từ trong điện phụ. Xem ra điện phụ được Hoàng hậu nương nương xem như am đường hoặc tịnh thất.
Cố Minh Châu nhớ mấy người con đã chết yểu của Hoàng hậu nương nương, nương nương ngày ngày ở đó cầu phúc cho bọn họ sao?
Cố Minh Châu vừa nói vừa liếc mắt nhìn cung nhân đứng bên cạnh, vẻ mặt công nhân như khóc không ra nước mắt.
Thần nữ cũng thường xuyên như thế.
Nguy Hoàng hậu nghe thấy thiếu nữ nói vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.