Chương 305: Thất hứa
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1611 chữ
- 2022-02-04 05:25:46
Cố Minh Châu nghĩ ngợi giây lát rồi bỏ sợi dây bện vào trong hà bao. Hoàng hậu nương nương ban thưởng, cô nên để ở nhà cung phụng, nhưng nếu 8Ngụy đại nhân nhất định muốn cướp đi thì cô cũng phải nghĩ cách lấp liếm cho qua chuyện.
Ăn vận xong xuôi chỉnh tề, Cố Minh Châu mới3 dẫn Bảo Đồng đi tới phòng khách, chạy một mạch vào thẳng trong phòng, ngay lập tức nhìn thấy di mẫu trong tộc Lâm thị và một đứa trẻ ước ch9ừng ba bốn tuổi.
Đứa trẻ đó đứng bên cạnh di mẫu, hai tay xuôi xuống rất có quy củ, trên mặt không có sự non nớt và tò mò của trẻ th6ơ nhưng lại có thêm sự u ám và bí bách mà ở tuổi cậu không nên có. Nếu một người lớn có những đặc điểm này thì sẽ khiến người ta cảm thấy nặ5ng nề tâm cơ, nhưng một đứa trẻ ba bốn tuổi lại có dáng vẻ này thì chỉ khiến người ta cảm thấy một nỗi bị thương từ trong cốt tủy, đứa trẻ này chắc chắn đã trải qua gì đó mới thành ra như vậy.
Trâu Tương gật đầu.
Trâu Lâm thị căn dặn theo thói quen:
Con đã nhớ kỹ cả chưa?
Trâu Tương lại gật đầu.
Đi đọc sách đi!
Cố Minh Châu đoán trong nhà Trâu Lâm thì chắc chắn có điều muốn cầu xin, hơn nữa chuyện này có lẽ còn liên quan tới Trâu Tương.
Lâm phu nhân nói:
Đi nào, chúng ta dùng bữa trước.
Trâu Lâm thị dùng khăn tay che miệng:
Phu nhân, chúng tôi nhìn thấy đại tiểu thư là được rồi, không dùng bữa với mọi người nữa, tôi...
Trâu Lâm thị không nhịn được họ lên mấy tiếng, đến khi hơi thở ổn định lại mới nói:
Chúng tôi vẫn nên quay về phòng thì hơn.
Lâm phu nhân cười nói:
Ban nãy Sài lão ngày đã nói rồi, bệnh của tỷ không truyền nhiễm.
Nhưng cũng không thể ở đây lây lan không khí ốm yếu cho phu nhân được.
Dù có nói thế nào Trâu Lâm thị cũng không chịu ở lại, bà khẽ đẩy đẩy Trâu Tương:
Mau hành lễ với phu nhân và đại tiểu thư đi.
Trâu Tương bị đẩy về phía trước mấy bước, sau đó cậu lại một lần nữa khom lưng rất quy củ.
Thả đèn hoa là trò chơi trẻ con rất thích.
Mắt Trâu Tương sáng lên, nhưng cậu quay đầu nhìn Trâu Lâm thị đang nằm trên giường, sau đó lắc đầu.
Cố Minh Châu ở bên hồ không nhìn thấy bóng dáng Trầu Tương đầu.
Ma ma quản sự vội nói:
Trâu đại thiếu gia, những chuyện này không cần phiên đến ngài dọn dẹp.
Trâu Tương không biết nên làm thế nào, cúi mặt xuống hành lễ với ma ma quản sự.
Người hầu dọn dẹp căn phòng ổn thỏa, lại cho người nấu cháo yến mạch và vài món ăn kèm đem tới, nhìn thấy những đồ ăn này Trâu Lâm thị không khỏi đỏ ửng hai mắt.
Trâu Tương, con phải nhớ, sau này có cơ hội con nhất định phải giúp mẹ trả lại phần ân tình này. Trâu Lâm thị nói:
Bộ dụng chúng ta thế này mà phủ Hoài Viễn hầu vẫn bằng lòng thu nhận, là vì Lâm phu nhân có thiện tâm.
Trâu Lâm thị dựa vào bên giường, nhìn Trâu Tương cầm quyển sách lên, đang chuẩn bị đọc thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân chạy.
Trâu Tương vô thức nhìn ra ngoài cửa.
Nha hoàn nhà họ Cố bước vào nói:
Đại tiểu thư muốn tới hồ thả đèn hoa, Trâu đại thiếu gia có muốn đi xem không?
Đứa trẻ nhìn thấy Cố Minh Châu lập tức bước lên hành lễ:
Đại tỷ tỷ.
Nói rồi cậu quay sang nhìn Trâu Lâm thị, để đảm bảo bản thân không nói gì sai.
Trâu Lâm thị gật đầu, Trâu Tương lại trở về dáng vẻ trầm mặc, vẻ mặt cả hai đều buồn rười rượi, hoàn toàn không ăn nhập gì với không khí vui vẻ trong phòng.
Vinh quang qua đi, Thôi Trinh sẽ phải quay về xử lý chuyện của nhà họ Thôi.
Trong phòng dành cho khách phủ Hoài Viễn hầu. Trâu Lâm thị ăn nửa bát cơm thì không sao nuốt tiếp được nữa, nhưng bà vẫn giục Trâu Tương:
Con phải ăn nhiều, ăn nhiều mới không bị bệnh, tránh lây bệnh từ mẹ.
Trâu Tương ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm phu nhân dặn dò người dưới đem cơm canh vào trong phòng cho Trâu Lâm thị, lúc này mới kéo Cố Minh Châu ngồi xuống dùng bữa. Bà vừa nói:
Ăn từ từ thôi.
vừa gắp đầy thức ăn vào trong cái đĩa trước mặt Cố Minh Châu.
Đợi Cố Minh Châu ăn no, Lâm phu nhân mới dặn dò nhà bếp, một canh giờ nữa đem bát sữa chua tới. Mấy ngày nay Châu Chấu lớn rất nhanh, chiều cao đã sắp đuổi kịp bà, đương nhiên phải ăn nhiều hơn mới được.
Sao cha vẫn chưa về ạ?
Cố Minh Châu nhìn ra bên ngoài cửa.
Lâm phu nhân nói:
Hôm nay đại ca ca của con về kinh, cha con gặp đại ca ca rồi mới về.
Chiến sự ở Bắc Cương đã bình ổn, triều đình lệnh cho Thôi Trinh mau chóng hồi kinh phục lệnh. Hoàng đế sợ Bắc Cương xảy ra sơ suất, phải lập tức gặp Thôi Trinh để hỏi han về tình hình Vệ sở nơi đó.
Lúc Cố Minh Châu đi từ trong cung ra thì có lẽ Thôi Trinh đã vào đến thành rồi.
Thường Thắng tướng quân khải hoàn trở về, tuy trận chiến này không quảng bá rộng rãi, bách tính không thể chạy ra đường chào đón các tướng sĩ thắng trận trở về nhưng chắc chắn sẽ có quan viên Bộ Binh, Bộ Lễ tới nghênh tiếp, nhất định cũng rất vinh quang.
Trâu Lâm thị lại họ một trận kịch liệt, ho dữ dội đến mức nôn hết cơm canh vừa ăn ban nãy. Bà đổ bệnh vừa nhanh vừa gấp, không đợi người hầu nhà họ Cổ nghe thấy tiếng động chạy vào thì Trầu Tương đã thuần thục hầu hạ bên cạnh bà, đợi bà nôn xong, cậu lấy nước cho bà súc miệng rồi lại dùng khăn tay lau vết bẩn trên người bà,
Nhịp thở của Trâu Lâm thị dịu xuống, Trâu Tương định đi giặt khăn tay bẩn thì lúc này người hầu nhà họ Cố đã bước vào trong, lập tức bước tới hầu hạ Trâu Lâm thị thay váy áo.
Quản sự nhà họ Cố vừa đi lấy một ít đồ cần dùng cho Trâu Lâm thị, bước vào cửa nhìn thấy cảnh tượng này thì vội bước lên đón lấy chiếc khăn tay bẩn trong tay Trâu Tương.
Trâu Lâm thị nói:
Được rồi, chúng tôi không làm phiền phu nhân nữa, đợi Hầu gia quay về, chúng tôi lại tới hành lễ.
Nói rồi bà cũng nhún người một cái rồi dẫn Trâu Tương rời khỏi phòng khách.
Nhìn theo hai mẹ con, Lâm phu nhân không nhịn được thở dài thườn thượt:
Thế sự bức ép, đứa trẻ này mới có mấy tuổi, sao lại hiểu chuyện như thế chứ? Xem ra thường ngày đi theo tộc tỷ đã phải chịu không
ít khổ sở.
Đợi người dưới nhà họ Cố thu dọn xong bát đĩa ra ngoài, Trâu Lâm thị nhìn ra ngoài cửa sổ:
Hôm nay Định Ninh hầu hồi kinh rồi, bên đó chắc chắn rất náo nhiệt, con có muốn đi xem không?
Trâu Tương lắc đầu.
Trâu Lâm thị im lặng hồi lâu rồi mới nói:
Mẹ muốn đi xem, nhưng tiếc là mẹ tuổi đã cao, không đi được nữa, bằng không nhất định sẽ.
Bảo Đồng nói:
Trâu đại thiếu gia thật sự có thể đọc hiểu được cuốn sách đó à? Vậy thì mắt của ngài ấy tốt thật đấy.
Đến đôi mắt này của cô nhìn thấy đống chữ dày đặc đó cũng muốn ngất xỉu, Trâu đại thiếu gia nhỏ như vậy mà đã học được cả quyển sách dày như thế
Cố Minh Châu có thể cảm nhận được trên người Trâu Tương có một loại cảm giác đi đến bước đường cùng phải tự mình đấu tranh mới có thể sống tiếp được, cho dù từ nhỏ được người ta nhận nuôi cũng không đến mức như vậy, cô cần phải điều tra thân phận của Trâu Tương.
Trâu Lâm thị cũng vậy, ban nãy vì sao lại nhắc tới Thôi Trinh? Trâu Lâm thị dẫn Trâu Tương tới kinh thành lâu như vậy mà chưa từng lộ mặt, là vì sợ gây thêm phiền phức cho phủ Hoài Viễn hầu, Cố Minh Châu cứ có cảm giác Trâu Lâm thị không nói thật lòng.
Cố Minh Châu thả thuyền giấy xuống nước, một hòn đá không biết từ đầu bay tới,
tóm
một tiếng rơi xuống nước, làm mặt nước lan ra những gợn sóng nước lăn tăn.
Cố Minh Châu quay đầu nhìn, hình như hòn đá đó bay từ bên ngoài tường vào. Ném chuẩn thật đấy, Cố Minh Châu không khỏi cảm thán. Bên ngoài tường chắc chắn là Ngụy đại nhân chủ Sơ Cửu không giỏi đến thế này. Cố Minh Châu còn đang nghĩ có nên đi gặp không thì đã thấy Dương ma ma bước tới.
Đại tiểu thư, phủ Định Ninh hầu đưa tới phủ một ít đồ, phu nhân gọi người qua đó xem.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.