Chương 340: Người trong lòng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1907 chữ
- 2022-02-04 05:26:41
Cố Minh Châu nghe thấy Mạc chân nhân tự độc thoại một mình thì không khỏi kinh ngạc, chỉ thấy trên gương mặt thường ngày luôn bình tĩnh của8 Mạc chân nhân tràn ngập biểu cảm ngạc nhiên và không thể tin nổi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.
A Thuyền... sư tỷ?
3Đôi mắt Mạc Dương Minh vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Trăn cô như trước, cho đến khi bên tai vang lên giọng nói của cô gái, lúc này 9bà mới bừng tỉnh, lắc đầu theo bản năng:
Không đúng, không phải là A Thuyền, cô ta không phải A Thuyên nhưng cô ta và A Thuyền... thật sự6 giống nhau.
Mạc Dương Minh nhìn Du Chấn Hải chằm chằm:
Vậy thiện nhân cũng đã nhìn thấy Trăn cô rồi đúng không?
Sắc mặt Du Chấn Hải khẽ thay đổi, có điều chẳng mấy chốc ông ta đã tiếp lời:
Tính tình Trăn cô hơi kì lạ, tuy cô ấy ở đây nhưng lại không thường xuyên lộ mặt, phần lớn người ở nơi này chưa bao giờ nhìn thấy, lại càng không có dịp trò chuyện với cô ấy.
Mạc Dương Minh hỏi tiếp:
Người vào ở trong An Tế viện, Du thiện nhân là quản sự của An Tể viện nên chắc chắn phải từng gặp mặt một lần, thiện nhân có phát hiện Trăn cô có điểm nào kì lạ không?
Lúc Mạc chân nhân gọi tên A Thuyền, Cố Minh Châu đã đoán được Trăn cô này không thể là A Thuyền. Tuy tuổi tác của Tr5ăn cô xấp xỉ A Thuyền nhưng hai chân A Thuyền bị tật, còn Trăn cô thiếu mất một cánh tay. Vì vậy Mạc chân nhân nhìn thấy dáng vẻ của Trăn cô mà lại gọi tên
A Thuyền
thì chỉ có một khả năng đó là gương mặt của hai người này giống nhau.
Một người có vẻ ngoài giống với A Thuyền xuất hiện trong An Tể viện, vả lại trước lúc chết còn bị Đàm Tử Canh dọa dẫm. Trước đây có nghi ngờ có thể vị Đàm thượng thư kia có quen biết với A Thuyền, bây giờ xem ra khả năng này cực kì cao.
Vì vậy, đêm đó Đàm Tử Canh ấp a ấp úng không chịu nói ra toàn bộ sự thật là vì y sợ sau khi mọi chuyện lộ ra sẽ khiến người khác tìm ra được chân tướng của năm đó ư?
Mạc Dương Minh thả tấm vải bố trên người Trăn cô xuống:
Châu Châu, hôm nay không thể làm phán sự cho Trăn cô được rồi, ta phải đến An Tế viện một chuyến.
Con đi cùng với sự phụ.
Cố Minh Châu bước đến bên cạnh Mạc Dương Minh, Mạc sư phụ định đi hỏi quân sự An Tế viện những thông tin liên quan đến Trăn cô.
Ngồi trên xe ngựa, Mạc Dương Minh nắm chặt phất trần, trong lòng niệm đạo pháp. Dáng vẻ khi chết của A Thuyền hiện lên rõ ràng trong đầu bà, đã nhiều năm trôi qua, một người trông giống A Thuyền như hại giọt nước lại xuất hiện trước mắt bà. Tuy bà không quen Trăn cô kia nhưng trong lòng cứ như bị kim đâm vậy, giống như thể A Thuyền lại chết thêm một lần nữa.
Mạc Dương Minh đột nhiên hỏi:
Cô ta chết như thế nào?
Cố Minh Châu kể lại nguyên nhân cái chết của Trăn cô cho Mạc sư phụ nghe, hiện tại Mục sư phụ hỏi đến việc này là vì bà nghi ngờ cái chết của Trăn cô.
Cố Minh Châu chưa hề lên tiếng, Mạc sư phụ đã vén tấm vải bố lên nhìn vết thương trên tay Trăn cô. Sau đó Mạc sư phụ cau chặt mày, vẻ nghi ngờ lại lóe lên trong đôi mắt bà lần nữa, hiển nhiên là nghĩ đến việc cái chết của Trăn cô và A Thuyền cũng vô cùng giống nhau.
Đều là tự sát, đều dùng cách thức quyết liệt như thế này. Có thể giữa hai người họ có quan hệ gì đó.
Đều là sinh mạng, đều là người sống sờ sờ ra đó, mạng người không phân cao thấp sang hèn, dù là ai chết rồi cũng giống như nhau, có lẽ cái chết của Trăn cô và A Thuyền có cùng một nguyên nhân. Trước đây bà không điều tra rõ chuyện của A Thuyền, để mặc cho hung thủ tiếp tục nhởn nhơ gây tội ác, bây giờ lại hại chết thêm một người.
Mạc Dương Minh siết chặt nắm tay, tâm trạng tụt thẳng xuống một nơi tăm tối không thể kiểm soát được, càng nghĩ lại càng tụt xuống nơi chật hẹp hơn, giữa lúc đang hỗn loạn thì đột nhiên bàn tay được người khác nắm tay.
Sư phụ, đừng sốt ruột.
Du Chấn Hải dứt khoát không nhìn vào mắt Mạc Dương Minh:
Không... không có ai.
Suy nghĩ trong đầu Mạc Dương Minh càng lúc càng rõ nét:
Du thiện nhân quên mất một người rồi nhỉ? Ta nhớ lúc A Thuyền còn sống, còn có một người nữa thường xuyên tới An Tế viện.
Du Chấn Hải mò tới chén trà trên bàn lần nữa.
Du Chẩn Hải ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật đầu:
Sắp được mười chín năm rồi, không ngờ chớp mắt một cái đã nhiều năm như vậy trôi qua, An Tế viện cũng mở rộng trở nên to lớn như bây giờ. Từ một viện tử nhỏ bé lúc mới đầu đến bây giờ phải liên tục sửa chữa biết bao nhiêu phòng, gặp lúc chiến tranh loạn lạc, thiên tai, viện tử có thể chứa đến khoảng trăm người.
Mạc Dương Minh hỏi tiếp:
Thời gian trôi qua rất nhanh, thiện nhân có còn nhớ đến đồ đệ A Thuyền của ta không?
Trong chốc lát Du Chấn Hải rút bàn tay định đưa sang bưng trà lại, sau đó ngẩng đầu lên đáp:
Đương nhiên vẫn nhớ, năm xưa Mạc chân nhân thường xuyên đưa Bạch cô nương đến đây, giúp đỡ phân phát dược liệu ở hậu viện.
Xe ngựa dừng lại, Mạc Dương Minh và Cố Minh Châu bước vào trong An Tể viện.
Quản sự của An Tế viện Du Chấn Hải đang cho người tiếp tục tu sửa mái nhà, một lúc lâu sau mới nhìn thấy Mạc Dương Minh, ông ta lập tức khom lưng hành lễ:
Chân nhân, người đến đây lúc nào vậy?
Mạc Dương Minh hành đạo lễ rồi đáp:
Ta có chuyện muốn hỏi Du thiện nhân.
Du Chấn Hải mỉm cười trả lời:
Mời chân nhân vào phòng cùng ta.
Du Chấn Hải mời Mạc Dương Minh và Cố Minh Châu vào phòng ngồi rồi lại cho người bưng trà nóng lên, bấy giờ ông ta mới ngước mắt lên hỏi:
Chân nhân muốn hỏi chuyện gì?
Du Chấn Hải hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo ngoài còn khá mới, trông có vẻ sạch sẽ, gọn gàng. Ngay vào đêm mưa hôm ấy, Cố Minh Châu đã được chứng kiến sự lợi hại của Du quản sự. Sau khi phát hiện ra Trăn cô đã chết, Du quản sự lập tức sai người đi mời người của nha phủ Thuận Thiên, sau đó qua những người đang hóng chuyện đi. Đêm hôm ấy vừa phải sửa chữa mái nhà, lại vừa phải xử lý chuyện của Trăn cô và Đàm Tử Canh, vậy mà Du quản sự lại không hề hoảng loạn.
Mạc Dương Minh hỏi:
Du thiện nhân ở An Tế viện phải mười bảy mười tám năm rồi nhỉ?
Biểu cảm của Du Chấn Hải trở nên cứng ngắc:
Ý chân nhân muốn nói là, Trăn cô đó trông khá giống Bạch cô nương à? Lần đầu tiên nhìn thấy Trắn cô, ta cũng giật nảy mình. Tuy rất trùng hợp những suy nghĩ kỹ thì trên đời này có biết bao nhiêu người, hai người có vẻ ngoài giống nhau cũng không phải chuyện lạ lẫm. Lúc chân nhân đến An Tế viện, ta sợ Trăn cô khơi lên chuyện đau lòng của chân nhân nên không đề cập đến với người.
Sắc mặt Mạc Dương Minh không thay đổi:
Trong An Tể viện còn có bao nhiêu người từng thấy mặt A Thuyền?
Du Chấn Hải không biết Mạc chân nhân hỏi câu này để làm gì:
Tại sao chân nhận lại hỏi tới việc này? Ta... nghĩ kỹ thử xem, Bạch cô nương mất đã nhiều năm, người ở An Tế viện cũng lũ lượt ra vào, chỉ sợ trừ ta ra thì chẳng còn ai nữa...
Nói đến cuối cùng, giọng nói của Du Chấn Hải rõ ràng hơi nhỏ lại, dường như ngay cả ông ta cũng không thể thuyết phục được bản thân mình. Làm sao Mạc Dương Minh không nhận ra điểm kì lạ được:
Thực sự không còn người khác nữa à?
Mạc Dương Minh nhìn gương mặt lo lắng của cô gái đang nhìn mình.
Đúng, bà không thể sốt ruột được. Mạc Dương Minh thở một hơi thật dài. Tu hành nhiều năm mà tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng dễ dàng như thế này, chỉ có cách để bản thân duy trì sự bình tĩnh thì mới có thể làm rõ được tình hình trước mặt.
Đứa trẻ ngoan.
Mạc Dương Minh đưa tay kia sang vỗ về Châu Châu:
Sư phụ hiểu suy nghĩ của con.
Ý đạo nhân là Đàm thiện nhân ư?
Bàn tay Du Chấn Hải hơi run rẩy, chạm trúng nắp của chén trà. Một tiếng
keng
vang lên, âm thanh đồ sứ va chạm vào nhau trong trẻo khiến tại người dường như ong ong lên.
Đàm thiện nhân thường xuyên lui tới An Tế viện, có lẽ Dụ quân sự sẽ không quên mất đấy chứ?
Mạc chân nhân hỏi:
Nghe nói lúc Trăn cô chết, hai vị thiện nhân của nhà họ Đàm đều có mặt ở An Tế viện, còn từng có người nghe thấy người nhà họ Đàm đe dọa Trăn có.
Sắc mặt Du Chấn Hải càng khó coi hơn, ông ta cố gắng che giấu:
Trong phút chốc ta không nhớ ra, chân nhân nói như vậy thì đúng là có thật, có điều ta không rõ chuyện của Đàm thượng thư và Bạch cô nương. Còn... Trăn cô đó ta lại càng không biết.
Mạc Dương Minh cau mày:
A Thuyền và Đàm thiện nhân có chuyện gì?
Không có gì.
Du Chấn Hải lộ vẻ bồn chồn bất an:
Không có chuyện gì thật, chân nhân đừng nghĩ lung tung.
Mạc chân nhân đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt nghiêm nghị:
Lúc A Thuyền chết, ta từng đến An Tể viện nghe ngóng. Khi đó thiện nhân nói, lúc ta không có mặt A Thuyền cũng đến An Tể viện giúp đỡ việc bào chế dược liệu như thường lệ. Khi đó ta đã tin thiện nhân, bây giờ xem ra thiện nhân vẫn còn giấu giếm sự thật với ta, hiện tại thiện nhân vẫn muốn lấp liếm cho qua.
sự áy náy lóe lên trong mắt Du Chấn Hải nhưng ông ta vẫn cúi đầu, không chịu nói gì thêm.
Mạc Dương Minh bước đến trước mặt Du Chấn Hải:
Ta hỏi thiện nhân một câu, A Thuyền và Đàm thiện nhân có chuyện gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.