Chương 362: Lôi đi
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1664 chữ
- 2022-02-04 05:27:00
Trong hậu cung.
Khương Quý phi ngồi trên noãn tháp ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Bà ta nếm thử trà mới trong chén, đôi lông mày giãn ra8:
Tiếc quá, hoa mai nở chậm một chút, tuyết phủ đầy cành tươi đẹp như lửa mới được coi là cảnh đẹp.
Nữ quan hầu hạ bên cạnh nói:
Nương 3nương nói phải. Có điều nhìn sắc trời, nhiều nhất là hai ngày nữa là hoa mai trong vườn cũng nở.
Mật Thái phi không có bản lĩnh gì nhưng có người nhà làm ở phủ Đại Lý, cũng coi như là có giá trị lợi dụng với một vài người nào đó.
Nội thị thấp giọng hỏi:
Thái hậu nương nương, chúng ta không cần can thiệp vào chuyện này ư?
Các ngươi có thể làm được gì?
Thái hậu nói:
Cũng chỉ có thể cho người để ý, đừng để Mật Thái phi tự làm mình bị thương thôi. Chẳng phải trong hậu cung có Quý phi nương nương và Đức phi nương nương lo liệu sao?
Nội thị hiểu ý của Thái hậu, khom lưng lui xuống dưới.
Nữ quan thấp giọng nói:
Bên Thái phi sở đã chuẩn bị xong. Nương nương chỉ cần nói một câu, bên đó có thể thả người.
Thả đi.
Khương Quý phi nâng mắt:
Nhân lúc tâm trạng bản cũng không tệ, ta nên thưởng thức thêm cảnh vật của mùa đông khắc nghiệt.
Nữ quan đáp một tiếng, ra ngoài dặn dò nội thị hai câu, tiểu nội thị mau chóng đến Thái phi sở. Không bao lâu sau, Thái phi sở vang lên một tiếng hét thảm. Một cung nhân ôm bụng, hoảng hốt chạy ra ngoài. Máu tươi của bà chảy dọc váy áo rồi rơi xuống nền tuyết trông giống như đóa mai đó đang nở rộ vậy.
Cứu tôi với...
Khương Quý phi nhếch mép cười:
Bản cũng9 không đợi được lâu như thế. Từ sau khi Đông cung bị phế, trong ngực bà ta như có viên đá đè nặng, khiến bà ta gần như không thở nổi. Bà ta vất vả6 chịu đựng, cuối cùng giờ cũng đến lúc bà ta đáp trả lại rồi. Bà ta không muốn đợi thêm một giây, một phút nào nữa.
Sao kẻ hãm hại bà ta v5à con trai bà ta có thể có kết cục tốt được? Chắc chắn bà ta sẽ đáp trả lại gấp bội. Khương Quý phi nói:
Hoài vương thế nào rồi?
Nữ quan thấp giọng nói:
Hoài vương bị Hoàng thượng triệu đến bên ngoài điện Dưỡng Tâm. Ngài ấy đã đứng đó một canh giờ rồi. Trời lạnh thế này, lại chỉ mặc mỗi quan phục, chỉ e đã bị đông cứng rồi.
Khương Quý phi không đồng tình:
Con trai ta bị người ta giải đi, bị thương, bị hủy dung, cuối cùng là bị trục xuất ra khỏi Đông cung...
Nói đến đây, bàn tay đang xoa sáp ong của Khương Quý phi ngừng lại, xúc động nói:
Trận tuyết này còn chưa đủ lớn. Chúng ta phải để trên người Hoài vương kết một lớp băng mới được.
Lúc tiên hoàng còn sống thì vô cùng sủng ái Mật Thái phi, có điều giờ tan để lên ngôi, làm gì còn chỗ cho bà ta nói chuyện nữa? Huống chi Huệ vương cũng không có bất kì công lao gì, triều đình không cần kéo dài huyết mạch cho Huệ vương, vì thế đương nhiên Hoàng đế sẽ không đồng ý rồi.
Thái hậu biết vì chuyện này mà Mật Thái phi sinh lòng oán hận, lường trước được sẽ có một ngày bà ta sẽ trút những oán hận đó ra ngoài, nhưng không ngờ Mật Thái phi lại dùng cách này.
Nội thị nói:
Mật Thái phi cầm dao, người trong cung không dám bước lên. Thái phi vừa vung dao vừa hét...
Mật Thái phi phát điện, dùng dao găm đâm cung nhân và nội thị bên ngoài. Nội thị chạy đến điện Dưỡng Tâm để đưa tin rồi.
Nghe vậy, Thái hậu nhíu mày. Mật Thái phi sinh cho tiền để một Hoàng tử, chỉ là từ nhỏ Hoàng tử này đã yếu ớt, khó khăn lắm mới lớn được đến khi rời cung, xây phủ thì ai ngờ ba năm sau khi Hoàng đế đăng cơ, Hoàng tử này liên qua đời. Mật Thái phi xin Hoàng thượng phong con trai mình làm Huệ vương, xin được an táng ở gần lăng tẩm tiên vương, như vậy Huệ vương có thể được tiến hoàng bảo vệ.
Lăng tẩm tiên hoàng đã sớm an táng không ít phi tần và hoàng tử rồi, đầu còn đất hợp phong thủy để chôn cất nữa, thế nên Hoàng thượng không đồng ý. Mật Thái phi liền cầu xin Hoàng thượng chọn ra hậu bổi nổi bật trong hoàng thất để kế thừa hương hỏa của Huệ vương.
Hoàng để nhíu mày, nhìn ra ngoài điện. Ông ta mới định mở lời bảo Hoàng Xương cho Hoài vương đi thì thấy một nội thi chạy như bay vào. Sắc mặt nội thị trắng bệch, đứng ở bên chỉ đợi Hoàng Xương đến hỏi chuyện.
Sao vậy?
Giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế khiển nội thị sợ đến mức quỳ sụp xuống đất:
Hoàng thượng... hậu cung xảy ra chuyện rồi, Mật Thái phi nổi điên rồi!
Thái hậu cầm cái kéo trên bàn, tiếp tục tỉa cành hoa:
Không có ai chính trực để răn đe hậu cung, xảy ra chuyện cũng chẳng kỳ lạ.
Thái hậu nương nương tỉa cành xong, để trán:
Ai gia đau đầu quá, phải nghỉ ngơi một lát, không gặp bất kì ai.
Trong điện Dưỡng Tâm.
Thái giám bỏ thêm than mới vào trong lò sưởi.
Hoàng đế nhíu mày.
Hoàng Xương lập tức trách mắng nội thị:
Nói bậy cái gì vậy? Mấy hôm trước Hoàng thượng còn gặp Mật Thái phi ở cung Từ Ninh mà.
Là... là thật ạ.
Nội thị nói:
Mật Thái phi đâm chết một cung nhân, làm bị thương hai nội thị. Ngài ấy hét lên đòi gặp Hoàng thượng. Giờ ngài ấy đang trên đường đến điện Dưỡng Tâm đấy ạ.
Hoàng để nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống. Ông ta không quan tâm đến Mật Thái phi những hành động của bà ta quả thật thất thường quá. Hoàng thượng hỏi:
Tại sao bà ấy lại muốn gặp trẫm?
Nội thị nhìn Hoàng Xương một cái rồi mới nói tiếp:
Mật Thái phi nói... nói... Quý phi nương nương hãm hại huyết mạch của Huệ vương gia, cầu xin Hoàng thượng hãy làm chủ cho ngài ấy và Huệ vương gia.
Thái hậu không tỏ vẻ gì, nhàn nhạt hỏi:
Hét cái gì?
Nội thị thấp giọng:
Nói là Quý phi nương nương muốn giết người, là Quý phi nương nương hãm hại mẹ con bà ấy. Nếu không có Quý phi nương nương thì phủ Huệ vương đã sớm có người kế thừa rồi.
Thái hậu nói:
Thì ra bà ta đổ hết mọi chuyện lên đầu Quý phi nương nương. Đây là có người âm thầm chỉ dẫn cho bà ta.
Cung nhân hét to. Gấu váy, giày bị máu tươi thấm đẫm, kết thành một lớp băng mỏng màu đỏ kéo chân bà ta lại. Cung nhân loạng choạng, ngã xuống đất.
Trên đường đều là dấu tích bà ta để lại. Cung nhân và nội thi nghe thấy tiếng liên xùm qua xem tình hình. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Trong cung Thái phi trở nên ồn ào, tiếp sau đó, nội thị mặt đầy máu hết thảm một tiếng:
Mau... mau bẩm bảo với Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Mật Thái phi phát điên rồi!
Cung Từ Ninh gần với Thái phi sở nhất nên tin tức được truyền đến chỗ Thái hậu đầu tiên.
Hoàng Xương nhìn ra bên ngoài. Chỉ e trên người Hoài vương đã đọng một lớp tuyết dày, chắc hẳn cơn giận của Hoàng thượng cũng đã tiêu tan bớt phần nào.
Hoàng thượng.
Hoàng Xương thấp giọng nói:
Hoài vương gia vẫn đang ở bên ngoài đợi ngài triệu kiến.
Lên tiếng đúng lúc là một môn học khó. Không thể quá sớm cũng không thể quá muộn. Sớm thì Hoàng thượng sẽ cảm thấy chưa phạt đủ, muộn thì sẽ khiến Hoài vương đổ bệnh, lại còn bị trách là không có mắt nhìn nữa.
Hoàng Xương cảm thấy đã đến lúc rồi.
Hoang đường!
Hoàng để vỗ bàn đứng dậy:
Huệ vương chết vì bệnh, có liên quan gì đến Quý phi chứ?
Hoàng Xương ở bên nghĩ ngợi rồi nói:
Hoàng thượng, có phải là vì Mật Thái phi xin con cháu của hoàng thất làm con thừa tự, kế thừa huyết thống của Huệ vương nhưng Hoàng thượng không đồng ý, thế nên Mật Thái phi nhất thời nghĩ quẩn không?
Hoàng để lạnh giọng:
Thế cũng không đến mức phải phát điên.
Nghe xong lời này, nội thị đang quỳ trong điện ngẩng đầu:
Hoàng thượng, người trong cung Thái phi nói Thái phi phát điên là do dùng thuốc tiên.
Thuốc tiên? Hoàng đế nhớ đến viên thuốc Tôn chân nhân của Thượng Thanh quán dâng cho Thái hậu.
Ảnh mắt Hoàng đế lập tức hướng ra bên ngoài, tựa như là nhìn chằm chằm Hoài vương. Ông ta đứng lên:
Để trẫm xem xem rốt cuộc thuốc tiên kia là vật gì, rốt cuộc khiến người ta điên cuồng như thế nào!
Hoàng để sải bước ra khỏi điện. Hoàng Xương vội vàng dặn dò người mang áo khoác đến nhưng máu nóng của Hoàng thượng đang cuộn trào trong ngực, căn bản là không cảm thấy lạnh. Ông ta vươn tay ra hiệu cho nội thị tránh ra. Hoàng để đột nhiên rời khỏi điện Dưỡng Tâm khiến người ở bên ngoài điện giật mình, vội vàng hành lễ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.